Chương 5
Sau khi được Minh Vương sơ cứu tạm thời. Việt Anh, Tấn Sinh nhanh nhất có thể đưa Đức Chiến ra Hà Nội. Mọi thứ không tồi tệ như ba người nghĩ. Sao khi được Xuân Trường cấp cứu thì đã ổn định lại. Đức Chiến ngủ đến gần mười giờ khuya mới tỉnh lại.
Tấn Sinh mở cửa bước vào phòng bệnh thì thấy Đức Chiến đang cố chồm lên để lấy ly nước.
- Để anh lấy cho.
Tấn Sinh bỏ đồ trên bàn, chạy tới đỡ Chiến nằm xuống.
- Nằm xuống, lệch kim chảy máu bây giờ
- Lấy giúp em ly nước
Sinh lấy ly nước, cấm thêm cái ống hút cho Chiến uống. Cậu uống hết gần một ly nước cổ họng mới dễ chịu hơn một chút.
- Em tỉnh lúc nào thế
- Chắc năm phút trước
- Em đói không
Đức Chiến gật đầu. Nhưng khi Tấn Sinh mở hộp cháo ra thì Đức Chiến không chịu được mùi cháo. Cậu nôn khan, đẩy hộp cháo ra. Anh phải mang hộp cháo ra ngoài.
- Cháo bò mà đâu có tanh đâu Chiến
- Cái mùi cháo nóng nó kinh quá, ngửi là muốn ói.
- Nó không chịu được mùi cơm sôi, em đi mua cho nó súp cua hay súp gì cũng được - Xuân Trường mở cửa bước vào - Uống cái này đi Chiến - Xuân Trường đưa Đức Chiến ly trà gừng
- Nhưng mà giờ này ai còn bán súp nữa - Tấn Sinh nói
- Nhờ Việt Anh ra khu gần nhà ga hay bến xe buýt mua. Anh nhớ có bán - Xuân Trường nói
- Nói nó mua giúp em ly nước cam luôn
- Chiến uống nước cam được không anh Trường
- Mua cam về nhà vắt, đừng uống đá là được.
Đức Chiến ăn hết hai ly súp, uống một ly nước cam. Cậu cảm thấy tạm no nên quyết định không ăn nữa. Dù sao ăn khuya nhiều quá cũng không tốt.
- Anh Sinh
- Muốn ăn nữa à
- Không phải, em muốn đi vệ sinh
- Anh Trường ơi, Chiến xuống giường được không, cái mớ dây nhợ này thì làm sao
- Em bế nó đi, anh giữ mấy chai nước biển cho
- Em tự đi được mà
- Em bây giờ không được di chuyển xa đâu. Nghe lời anh. Hai đứa bây có phải lần đầu tiên đâu mà ngại
Tấn Sinh đặt Đức Chiến lại lên giường. Sửa gối ngay ngắn lại cho cậu. Xuân Trường đem mớ mấy chai dịch treo lại lên giá. Rồi ngồi xuống ghế.
- Anh có chuyện muốn nói với hai đứa. Nhưng đầu tiên hai đứa phải thật bình tĩnh
- Anh làm gì mà mặt nghiêm trọng như em có bầu, hai đứa em phải cưới chạy bầu vậy - Đức Chiến xoa xoa bụng mình - Đau, anh
- Đừng có xoa bụng, không tốt cho đứa nhỏ
Chiến, Sinh: ... 😲😲😲
____________
Sau trận với U22 Trung Quốc. Tối đó, hai đội tổ chức giao lưu với nhau tại khách sạn. Vì BHL cho thả cửa nên mọi người ai cũng chơi hết mình. Tiệc tàn chỉ còn lại những nhân vật nặng đô nhất hoặc dùng tất cả mọi cách trốn tránh không uống.
Phước: Ai trong đời mà không nhậu, không nhậu rượu thì nhậu bia. Rượu từ lúa nấu ra, hai ngàn bia một xị. Bia làm sao sánh được,rượu là rượu mà bia là bia
Chỉ cần nghe cái giọng nhè nhè của thanh niên này cũng đủ biết, anh chàng này đã say quất cần câu. Nhưng với lòng tốt của mình, anh xung phong đưa Đức Chiến về tới phòng. Nhưng hình như tình hình đang ngược lại.
Chiến: Trời ơi anh đừng có quậy. Ra khỏi thang máy. Bên tay trái. Một, hai. Rồi chắc phòng này. Anh Phước, anh Phước
Phước: Sao
Phước đã mắt nhấm mắt mở. Chẳng còn thấy rõ người trước mặt là ai.
Chiến: Phòng anh là phòng này phải không
Phước: Đâu, để anh xem 1123 ừ phòng anh đó
Chiến: Chìa khóa phòng anh đâu
Phước: Để anh tìm, ở đây rồi, sao anh không thấy vậy ta. Sau mở không được vậy nè.
Vũ: Bên này nè, Chiến ơi
Khắc Vũ từ phòng kế bên đi ra. Vũ giúp Chiến đỡ con sâu rượu kia.
Khắc Vũ: Bên đó là phòng thằng Toàn mà.
Chiến: Lạy ông này luôn. Phòng mình không nhớ, nhớ phòng người yêu
Vũ: Em ổn không, hay đợi anh quăng Phước lên giường rồi anh đưa về
Chiến: Ổn mà, không ổn sao em vác ổng lên đây được. Vũ ơi, anh thấy Đức về phòng chưa.
Vũ: Anh không biết nữa, anh bỏ chạy sớm nhất.
Đức Chiến đi về phía cuối hành lang. Tới phòng, anh gõ cửa gọi Đức. Nhưng gọi mãi không thấy ai trả lời chắc Đức chưa về phòng.
Chìa khóa phòng quên mang theo. Hết cách, Đức Chiến đành phải qua gõ cửa phòng đối diện.
- Thịnh ơi
- Gì vậy ông nội
- Cho tao trú đỡ được không, tao không đem chìa khóa phòng. Đức chưa về.
- Ừ, mày lên giường tao nằm đi. Trong góc á. Giường ngoài là của anh Sinh. Tao đi kiếm anh Sinh rồi tao trở lại. Không biết mất xác ở đâu rồi.
- Ừm.
Đức Chiến mặc kệ giường ai. Cậu nằm đại lên cái giường gần nhất rồi trùm chăn lại ngủ. Không được mấy phút sau đã nghe tiếng thở đều đều vang lên.
Sinh là người trụ được tới phút cuối cùng, mà vẫn còn tỉnh táo tự đi về phòng mình. Trong phòng nhậu, Xuân Quyết, Đức Chinh, Tiến Dụng và Văn Biểu đã gục chết tại chỗ. Nằm la liệt khắp nơi.
Anh mặc kệ bọn nó mà đi về phòng mình. Có sức chơi có sức chịu. Chừng nào tỉnh thì tự về. Tấn Sinh vào thang máy bấm tầng 8. Rồi ngồi xuống dựa vào thang máy ngủ. Nóng quá.
Thang máy vừa mở ra thì Thanh Thịnh thấy Tấn Sinh đang ngồi ở trong. Thịnh vào đỡ Sinh ra, đi về phía phòng mình.
Thịnh: Chìa khóa đây, anh mở cửa vào đi em nghe điện thoại cái
Thịnh: Tao nghe Đức ơi
Đức: Mày thấy thằng Chiến vào phòng chưa
Thịnh: Nó đang ở trong phòng tao này
RẦM
Tiếng đóng cửa vang lên thật mạnh. Thanh Thịnh cảm thấy cuộc đời mình thật bế tắc.
- Anh Sinh, mở cửa. Mở cửa cho em vào.
Xui cho Thanh Thịnh, chẳng ai mở cửa cho cậu cả.
Đức: Đi xuống sảnh dọn xác với tao này, rồi tối nay tao cho ngủ ké 😄😄😄
________________
Tấn Sinh cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên một cách khó chịu. Anh cởi chiếc phông và chiếc quần soóc ra và ném phăng chúng xuống đất. Anh lấy tay lau mồ hôi trên trán mình. Mồ hôi tuông ướt cả tóc anh. Anh biết cảm giác này là gì...thuốc kích dục. Anh nên khóc hay nên cười đây. Trong một trăm lon bia ấy, chỉ có một sao anh lại trúng số thế nhỉ.
Anh ngồi dựa vào tường cố gắng an ủi mình. Tự nhủ mình sẽ qua được trận này. Chắc lượng thuốc không nhiều đâu.
Anh nhìn về phía giường mình nơi Đức Chiến đang ngủ. Cậu đắp chăn kín mít chỉ ló cái đầu ra ngoài. Cậu ngủ rất yên, thỉnh thoảng chúm môi lại. Hai má đỏ lên chắc do say. Trong giây phút này không hiểu sao, Sinh lại cảm thấy Chiến rất đẹp. Anh muốn lại gần ôm cậu. Hôn lên má cậu, hôn lên trán cậu. Và làm tình với cậu.
Sinh tự tát mình một cái thật mạnh để giữ cho mình sự tỉnh táo. Anh đang suy nghĩ gì thế này. Sinh nhìn Chiến rồi lại tự an ủi cậu nhỏ của mình. Không đủ anh muốn nhiều hơn thế nữa. Anh muốn chiếm đoạt cơ thể kia. Sinh biết mình đang làm gì. Nhưng anh không dừng lại được. Dục vọng của một người đàn ông đang sai bảo anh.
Sinh bước về phía Chiến. Anh kéo mạnh chiếc chăn ra rồi nằm đè lên người Chiến. Anh sờ lên mặt cậu rồi hôn lên môi cậu như anh khao khát. Anh bắt đầu hôn nhẹ rồi hôn sâu.
Đức Chiến tỉnh dậy mở to hai mắt lên nhìn anh. Cậu đang không biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu nhìn cơ thể đang không mặc gì của anh rồi tự ngẫm mình đang trong tình huống nào. Cậu quay mặt qua không để Sinh hôn lên mặt mình. Rồi dùng sức đẩy Sinh ra
- Đi ra anh Sinh, anh làm gì vậy
Đức Chiến và Tấn Sinh ngồi trên giường nhìn nhau. Chiến lấy tay chà chà môi mình.
- Anh bị sao vậy. Em là Chiến mà. Em đi về đây
Anh nhìn đôi môi đỏ mọng kia, anh muốn giày xéo nó. Anh muốn tàn phá tất cả.
- Aa
Sinh kéo Chiến lại, đẩy cậu lên giường. Chiến muốn ngồi dậy, anh đánh vào bụng cậu một quyền làm cậu hết khả năng phản kháng. Chiến cảm thấy tim gan mình như đảo lộn cả lên. Phải thôi, lực tay Sinh rất mạnh. Anh có đai đen tứ đẳng taekwondo mà.
Anh lại đè lên người cậu. Anh kéo mạnh dây rút quần của cậu. Anh muốn lấy tất cả vướng víu tay chân anh ra. Anh hôn lên môi cậu. Rồi đến cổ cậu. Anh cắn mạnh lên xương quai xanh cậu
- Chiến em rất quyến rũ
- THẰNG KHỐN BỎ RA
Bảo Toàn: mấy đứa nhỏ cần lớn
/////////////////////////
Đôi lúc thấy mình đen tối quá 🙈🙈🙈
Vote và comment cho mình nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com