Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27 : Phản tặc

Mọi người im lặng chờ Lãnh Thiên Tụy lên tiếng, tim Lãnh Hắc Thần thắt lại khi Ôn Nhu Bạch hất tay hắn, hít một hơi thật sâu chờ đợi hoàng huynh khai ngôn. Cuối cùng hoàng thượng cũng lên tiếng  cắt đứt bầu không khí nghiêm trọng, ngài nhìn Ôn Nhu Bạch

- Tại sao ngươi lại khăng khăng cho rằng Hoài Nam vương là phản tặc ? Phải biết ăn nói hoang đường đáng tội xử trảm .

Mặt Lãnh Hắc Thần biến sắc ngước mắt nhìn hoàng thượng, Lãnh Thiên Tụy không đành lòng nhìn đệ đệ mình như vậy nhưng quốc có quốc pháp gia có gia quy, nếu Ôn Nhu Bạch không thể đưa ra chứng cứ chỉ có thể nhận phạt. Lãnh Hắc Thần giọng cố gắng không để quá run rẩy

- Tiểu Bạch...

Chỉ thấy Ôn Nhu Bạch cúi người, hai tay chấp lại vào nhau

- Xin hỏi hoàng thượng người còn nhớ trên người thích khách có đặc điểm gì hay không ?

Lãnh Thiên Tụy ngón tay gõ theo nhịp lên long ngai, trầm tư suy nghĩ, trưởng quản cấm vệ quân bên cạnh lúc này mới lên tiếng :

- Bẩm hoàng thượng, trong lúc giao chiến, một tên thích khách bị thần đánh trọng thương trên cánh tay trái của hắn có hình một con hổ.

Lãnh Thiên Tụy cùng mọi người đưa mắt nhìn Ôn Nhu Bạch, y cất tiếng gọi, một hắc y nhân mang theo một thi thể không đầu  đi vào, thi thể đó không ai khác chính là kẻ giám ra tay mưu hại Lãnh Hắc Thần. Các vị quan văn tay trói gà không chặt lần đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì mặt biến sắc, nháy mắt đều cảm thấy lạnh sống lưng, Ôn Nhu Bạch tiến lại gần, dùng con dao găm cắt đứt tay áo trái lộ ra  hình săm con hổ, y ngước nhìn trưởng quản cấm vệ quân :

- Xin hỏi đại nhân có phải là hình này hay không ?

Trưởng quản cấm vệ quân tiếng đến xem xét, đồng tử giãn ra

- Bẩm hoàng thượng quả thật là hình xăm này

Hoài Nam vương nãy giờ mới lên tiếng, giọng nói mang vài phần khinh khi

- Cũng không thể dựa vào nhiêu đó mà nói bản vương là phản tặc đi, hơn nữa tay trái của bản vương vốn dĩ không hề có cái gì

Như để chứng minh lời nói của mình, Hoài Nam vương sắn hai ống tay lên cho mọi người xem qua, thật sự ngay cả một hình vẽ nhỏ nhất cũng không có, Lãnh Hắc Thần lo lắng nhìn Ôn Nhu Bạch. Ôn Nhu Bạch nhếch miệng :

- Đương nhiên là tay ngài không có bởi vì hình săm đó ở trên lưng ngài. Chi bằng ngài thoát y nữa thân trên để mọi người xem qua ?

Hoài Nam vương là một lão cáo già, hắn gằn giọng lớn tiếng với Ôn Nhu Bạch

- To gan, bản vương dù sao cũng là do tiên đế sắc phong. Ngày hôm nay sao lại có thể để một kẻ như ngươi vũ nhục ?

Lãnh Hắc Thần nhíu mi

- Ôn Nhu Bạch đừng nháo nữa

Hai tay Ôn Nhu Bạch siết chặt lại với nhau, đau lòng vì Lãnh Hắc Thần không tin tưởng mình, khẽ nhắm mắt quyết định liều một phen, tay nắm dao găm trong tay tấn công Hoài Nam vương. Hoài Nam vương trước nguy hiểm bất ngờ phản xạ theo tự nhiên tung chưởng về Ôn Nhu Bạch, Lãnh Hắc Thần sao có thể để người khác đã thương y ? Kéo Ôn Nhu Bạch về sau bản thân cũng tung ra một chưởng tiếp chiêu, hai người liền vào tình trạng giao chiến với nhau, để bảo vệ Ôn Nhu Bạch, Lãnh Hắc Thần nhất định muốn lột y phục của Hoài Nam vương xuống chứng minh điều Ôn Nhu Bạch nói là thật. Hai người đánh nhau từ đại điện đánh ra bên ngoài, võ công Lãnh Hắc Thần cao cường, võ công bình thường cơ bản không phải đối thủ của hắn, trong lúc vô tình Hoài Nam vương tung ra chiêu thức bí truyền của mình, lúc này không cần trưởng quản cấm vệ quân lên tiếng, hoàng thượng cũng nhận ra đây là chiêu thức kẻ cầm đầu thích khách hôm đó sử dụng, lập tức ra lệnh :

- Bảo vệ vương gia .

Lãnh Hắc Thần bị thương, lúc giao chiến máu chảy ra thấm qua triều phục, Hoài Nam vương nhắm vào nơi bị thương kia đánh một chưởng, Lãnh Hắc Thần chật vật né qua. Ôn Nhu Bạch lo lắng cho hắn dùng dao găm trong tay phi về phía Hoài Nam vương, né đi phi đao của Ôn Nhu Bạch  Hoài Nam vương bị mất tập trung nhất thời, Lãnh Thiên Tụy cùng Lãnh Hắc Thần hai người  một cước  đạp bay Hoài Nam vương xuống đất.

Trưởng quản cấm vệ quân chạy tới lột nửa thân trên Hoài Nam vương quả nhiên có một hình săm giống như đúc, mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, Lãnh Thiên Tụy tức giận

- Hoài Nam vương, trẫm tự thấy không đối xử tệ với ngươi tại sao ngươi lại làm như vậy ?

Hoài Nam không trả lời, ngửa mặt lên trời cười lớn tiếng như một kẻ điên

- Haha...ta thua..ta thật sự thua...

Lãnh Thiên Tụy phất tay ra lệnh

- Người đâu giam Hoài Nam vào đại lao chờ ngày xét xử

Lãnh Thiên Tụy quay qua nhìn Lãnh Hắc Thần đang ôm vết thương chảy máu, lo lắng

- Mau truyền thái y

Buổi thiết triều bị hủy bỏ, đoàn người Lãnh Hắc Thần di chuyển đến thượng thư phòng, Ôn Nhu Bạch lẳng lặng theo sau không hề tiến lên đỡ hắn. Tới nơi, thái y đã chờ sẵn, lão tháo từng lớp băng bó trên vết thương ra, miệng vết thương vốn đã gần lành lại rách ra vô cùng dữ tợn. Thái Hậu nghe tin từ cung của mình một đường chạy tới, vừa nhìn thấy cơ hồ muốn ngất xỉu may mà Lãnh Thiên Tụy đỡ được

- Mẫu hậu đừng lo lắng

Thuốc thấm vào da thịt, đau đớn ngày hôm đó lại trải qua một lần, người trong phòng nhìn thấy ai cũng không đành lòng. Lãnh Hắc Thần cắn răng nhìn Ôn Nhu Bạch nhưng bề ngoài Ôn Nhu Bạch lại dửng dưng như không có gì, y nhấc chân bỏ ra ngoài như chuyện không liên quan tới mình, mấy nha hoàng không hiểu chuyện xì xầm bàn tán Ôn Nhu Bạch nói y vô tâm, không có tình người những lời đó Ôn Nhu Bạch đều nghe hết hơn nữa còn nghe rất rõ ràng. Lãnh Hắc Thần liếc mắt nhìn đám người nhiều chuyện bọn họ lập tức câm miệng. Ôn Nhu Bạch đi như chạy ra ngoài, đóng sầm cửa, cả người tựa vào cửa thở hổn hển, bên trong phát ra tiếng kêu đau của hắn, Ôn Nhu Bạch đưa tay ôm lấy lồng ngực mình, hai chân mềm nhũn trược dài ngồi trước cửa. Y giận hắn không tin tưởng y, giận hắn lớn tiếng với y, nhưng mà có ai biết  lòng y vì nhìn thấy hắn đau mà khó chịu  như thế nào ? Bên trong không còn tiếng động, Lãnh Hắc Thần bình định hơn thở, muốn đứng dậy thì Thái hậu đã cản lại

- Con muốn đi đâu ?

- Con phải đi tìm Tiểu Bạch

Lãnh Thiên Tụy cùng thái hậu khẽ mỉm cười nhìn hắn, bọn họ sao có thể không nhìn ra Ôn Nhu Bạch đau lòng cho con/ đệ mình chứ ? Chỉ là đứa nhỏ đó ngại bộc lộ ra thôi. Họ còn đang lo sợ với bản tính của Lãnh Hắc Thần sẽ bỏ mặc Ôn Nhu Bạch nhưng họ đã lầm rồi, Lãnh Hắc Thần thật sự thua dưới tay đứa nhỏ kia. Thái Hậu nháy mắt với hoàng thượng

- Không cần tìm , ta cam đoan với con đứa nhỏ đó chắc chắn còn ngoài cửa.

Nói rồi hai người đi ra ngoài, quả nhiên Ôn Nhu Bạch đang đứng bên ngoài mắt không tự nhiên nhìn ra hướng khác, thái hậu nhìn thấy giả bộ nói với Lãnh Thiên Tụy :

- Chờ Tiểu Thần tỉnh lại nhớ kêu thái y  kê cho nó mấy thang thuốc bổ

- Con biết rồi mẫu hậu, đệ ấy cũng thật cố chấp trong lúc mê mang cũng không quên nhắc đến Tiểu Bạch...

Nói rồi vô tình mà cố ý nhìn qua Ôn Nhu Bạch, tai Ôn Nhu Bạch ong ong, chỉ số thông minh giảm sút nặng nề quýnh quáng chạy vào trong. Nhìn thấy Lãnh Hắc Thần ngồi trên giường thì nhào vào lòng hắn, hai tay ôm chặt thắt lưng hắn, Lãnh Hắc Thần bất ngờ

- Ngươi làm sao ?

- Ngươi..ngươi..hức...ta..tưởng...hức ngươi bất tỉnh.. Huhu..ta sợ

Giọt nước mắt nóng hổi làm ướt hết y phục Lãnh Hắc Thần, hắn vuốt lên lưng y khẽ cười

-Ngươi đó, lúc thì thông minh xuất chúng lúc lại ngốc nghếch như vậy, nếu như ta thật sự bất tỉnh ngươi nghĩ hai người họ sẽ rời đi hay sao ?

- Ô.ô...còn không phải vì ta lo lắng cho ngươi...ô..

Lãnh Hắc Thần nâng mặt y lên, ngón tay khẽ lau đi nước mắt của y

- Đừng khóc nữa, mắt sưng hết rồi

- Từ khi gặp ngươi ta mới khóc nhiều như vậy

- Sau này không để ngươi khóc nữa. Chúng ta hồi phủ thôi.

Lãnh Hắc Thần cùng Ôn Nhu Bạch đứng lên, nhưng vừa mới đi được một bước thì Ôn Nhu Bạch đã choáng váng, trước mắt tối sầm ngã vào lòng Lãnh Hắc Thần làm cho hắn hoảng sợ

- Tiểu Bạch ngươi làm sao ? Người...

Ôn Nhu Bạch lắc đầu đưa tay cản Lãnh Hắc Thần

- Ta không sao, không cần truyền thái y. Chắc tại hôm nay ngươi rống ta làm ta tức giận lúc nãy còn khóc một trận mới vậy

- Ta xin lỗi

- Ta biết ngươi lo cho ta...

- Nếu đã biết còn giận sao ?

Ôn Nhu Bạch nói lái sang chuyện khác

- Mau về phủ đi, ta mệt

Quả nhiên thay đổi được  sự chú ý của Lãnh Hắc Thần, hắn ôm ngang người Ôn Nhu Bạch lên theo kiểu công chúa

- Bỏ ra...ngươi đang bị thương

- Vẫn dư sức ẵm ngươi, cùng ngươi làm mấy chuyện vận động khác nga

Ôn Nhu Bạch đỏ mặt dụi đầu vào lòng ngực rắn chắc của hắn, hương thơm nam tính quen thuộc làm y cảm thấy an tâm không ít.

Trên xe ngựa, Lãnh Hắc Thần ôm Ôn Nhu Bạch vào lòng

- Tại sao lại không nói trước với ta ?

Tại sao ? Ôn Nhu Bạch suy nghĩ có lẽ do thói quen làm việc một mình, ngông cuồng ở hiện đại đi ? Y khẽ lầm bầm

- Không có lần sau

- Tại sao ngươi lại biết là Hoài Nam vương

- Hôm đó ta vào rừng tìm nguyên liệu làm mặt nạ, thấy một trận náo loạn, nghe cấm vệ quân hô lên hộ giá ta liền biết đó là hoàng huynh ngươi, ta núp ở một chỗ kín đáo, lúc đó có 1 hắc y nhân võ công cao cường  đuổi tới. Bọn người kia trở tay không kịp liền rời đi, tên cầm đầu đi trước để lai đồng bọn của mình, ta nhìn thấy trong đám bị bỏ lại có kẻ bị trọng thương, bọn họ đột phá vòng quay trốn được, cấm vệ quân sợ trúng kế điệu khổ ly sơn nên không đuổi theo. Ta đi theo vết máu tên kia để lại, cuối cùng đuổi tới chỗ tên thủ lĩnh đang đứng, nhìn thấy được khuôn mặt của hắn, sém bị hắn phát hiện ra thì một hắc y nhân mang ta đi, ta lúc đó mới biết hắc y nhân kia là người của vương phủ đưa vào bảo vệ hoàng thượng. Ta lấy lệnh bài của ngươi ra lệnh cho y theo dõi Hoài Nam vương còn ta lo cho ngươi nên gấp rút lên đường nào ngờ vẫn tới trễ

Lãnh Hắc Thần đầu tựa lên vai Ôn Nhu Bạch hít một hơi thầm nói

- Sau này để ta bảo vệ ngươi là được rồi

------------------------

- Chắc mọi người cũng đoán được Ôn Nhu Bạch bị gì ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com