CHƯƠNG X: SAU NÀY
Về đến kí túc xá của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác định chào anh ra về, thế nhưng Tiêu Chiến lại nhỏ giọng với cậu:
- "Cái kia, em có muốn..."
Vương Nhất Bác nội tâm rất muốn cười, nhưng cậu nhẫn nhịn, làm bộ mặt nghiêm túc thì thầm vào tai Tiêu Chiến:
- "Sau này còn nhiều thời gian."
Mặt Tiêu Chiến thoáng cái đình trệ, sau lại đen như đít nồi, quay người đóng sầm cửa nhốt Vương Nhất Bác ở ngoài.
Đập vào mắt Tiêu Chiến là Giang Trừng đang dùng ánh mắt cà lơ phất phơ nhìn anh.
- "Mày..." Tiêu Chiến mấp máy môi.
- "Tao cái gì mà tao, đi với ai tối qua đến giờ, người ta còn theo về tận nhà cơ."
Giang Trừng rất hợp lúc mà cà khịa, ban nãy cậu ta ở trong phòng, mà Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ở ngoài, Tiêu Chiến cảm thấy rất may mắn, nếu Giang Trừng mà biết đối tượng của anh là Vương Nhất Bác, cam đoan phải cười từ đây đến sáng mai.
- "Mày bảo hôm nay về thăm cô chú cơ mà?" Tiêu Chiến hỏi.
- "Bố mẹ đi hồi xuân rồi, cấm tao quấy rầy, nãy chị có mang canh sườn hầm củ sen xuống, tao ăn hết rồi."
Giang Trừng vừa nói hết câu, Tiêu Chiến đã leo lên bóp cổ cậu ta, Giang Trừng rất thất đức mà trừng to hai con mắt. Tiêu Chiến tức tối buông ra, bạn thân lại tiếp tục cà khịa:
- "Tưởng mày đi với ai rồi kia, không về nữa kia~"
- "Câm mẹ mồm đi, ôi canh sườn của tao!"
Giang Trừng cười hì hì, Tiêu Chiến cầm cái gối đập vào mặt cậu ta.
- "Ế ~ Áo mới đẹp ha ~ Mai cho tao mượn"
Tiêu Chiến giờ mới để ý mình quên trả áo cho Vương Nhất Bác, mặt khác còn muốn cho Giang Trừng mấy đạp.
- "Mày đi với Hy Thần gì đó đi!"
Giang Trừng vui vẻ mà gật đầu, Tiêu Chiến cảm thấy bạn mình có vấn đề, liền lắc lắc đầu lấy đồ đi tắm. Ngang qua bếp, một bát canh sườn hầm củ sen đang nằm yên vị trên đó, còn được cẩn thận đậy lại. Tiêu Chiến la lên:
- "Ôi bạn tốt! Không uổng công tao yêu thương mày!"
- "Câm mồm đi, nãy đánh tao không bằng con chó cơ mà!"
Giang Trừng lại nóng nảy nữa rồi, Tiêu Chiên biết là cậu ta chỉ độc miệng, chứ tâm tính ấm áp thậm chí còn có chút thiếu nữ cơ, Chén sạch bát canh, Tiêu Chiến cảm thấy ngày hôm nay của mình khá tốt đẹp đấy chứ, nếu trừ một chuyện ra – Mất nước giữa chừng. Giang Trừng bảo để cậu ta đun nước, nhưng chờ đến nước sôi chắc Tiêu Chiến cũng chết vì lạnh rồi, nên dứt khoát tắm nước lạnh luôn, còn vào chăn ngủ chứ!
Nửa đêm, Tiêu Chiến mê man cầm điện thoại, Vương Nhất Bác nhắn tin đến cho anh:
"Anh ngủ ngon"
Tiêu Chiến cảm thấy tâm tình sáng sủa lên, ngay lập tức cơn đau đầu ập tới, anh vậy mà lại ốm thật.
"Em cũng vậy nhé!"
Anh nhắn lại cho cậu, rồi khó chịu mà thiếp đi.
- "Tiêu Chiến! Tiêu Chiến dậy ăn cháo còn uống thuốc!" Giang Trừng rất nghĩa khí mà chăm sóc bạn ốm. Tiêu Chiến nghe lời ngồi dậy, Giang Trừng đút cháo cho anh, Tiêu Chiến cà khịa tay nghề của cậu ta:
- "Không ngon bằng sư tỷ!"
- "Đi chết đi, ăn mày còn đòi xôi gấc!:
- "Mày không đi học à?"
- "Con mẹ mày nói nhiều lắm, ăn nhanh lên tao còn đi học!"
- "Có loại người nào như mày không hả? Có thể đối xử nhẹ nhàng với người bệnh không?" Tiêu Chiến bất mãn.
- "Có loại người nào như mày không hả? Ốm người ta nấu cháo cho ăn cho uống đàng hoàng còn cà khịa!"
Tiêu Chiến lần này im thật, ăn xong uống thuốc, Giang Trừng lại bảo:
- "Tao xin cho mày nghỉ học, mày ở nhà được không?"
- "Được được được, tao có phải sắp chết đâu!"
- "Mày chết đi là được rồi"
Giang Trừng nóng nảy, quay sang xách ba lô đi mất. Tiêu Chiến ở nhà buồn chán chơi game. Anh không định nói cho Vương Nhất Bác, một mình thì buồn chết, nói cho cậu thì Giang Trừng cười chết, kiểu gì cũng chết, có thể nào vinh quang một chút không!!! Nhưng có cái mà Tiêu Chiến không ngờ được, Vương Nhất Bác là trò cưng của Lam Khải Nhân. Trưa hôm đó, giáo sư Lam gọi cậu đến văn phòng ông nhận tài liệu, thuận miệng đưa ra mấy cái tốt đẹp khi Tiêu Chiến nghỉ học. Hiệu quả nhất là ông không bị tăng xông. Vương Nhất Bác gặng hỏi thêm mới biết Giang Trừng xin nghỉ hộ, anh ốm rồi. Cậu xin phép giáo sư ra về, liền lập tức gọi cho anh.
- "Anh đang ở đâu? Có mệt không? Ăn gì chưa? Uống thuốc chưa? Bây giờ em tới!"
- "Hỏi từ từ anh còn trả lời, anh đang ở kí túc xá, đỡ mệt rồi, ăn cháo rồi, uống thuốc rồi."
- "Em đang trên trường, giờ sẽ rẽ qua chỗ anh, chờ em!"
Hai tiếng "Chờ em" lọt vào tai Tiêu Chiến, đầy hứa hẹn thế này, thôi lại ốm tiếp mất thôi... Khoảng năm phút sau, Vương Nhất Bác gõ cửa, Tiêu Chiến rất nhanh mở. Vương Nhất Bác nhìn nhìn anh, tháo chiếc khăn đang ở trên cổ mình quàng lên chiếc cổ mảnh khảnh kia, trên đó vẫn còn mấy dấu hiệu mờ ám của cậu.
(Giang Trừng không hổ cẩu FA mà, không nhận ra luôn ~)
Vương Nhất Bác với tay sang giá dép bên cạnh, lấy đôi dép trong nhà đặt xuống, ý bảo anh mang vào.
- "Anh ốm không nặng mà..."
Tiêu Chiến vội giải thích, Vương Nhất Bác kéo anh vào lòng, ôm chặt lấy, từ khi gặp người này, cậu cảm giác đã cách xa mấy đời, cũng cảm thấy đã từng bỏ lỡ. Không cần biết thực hư, lần này nắm được rồi tuyệt không thể lỡ hẹn nữa.
- "Giữ anh lại được thì tốt rồi, em mới không gặp tối qua thôi..."
- "Nghiêm trọng gì chứ, đàn ông con trai không ốm được sao."
Anh hì hì cười, khều khều đôi dép đi vào chân, Tiêu Chiến buông Vương Nhất Bác ra, bước tới đóng cửa. Lúc anh xoay người lại, bắt gặp ánh mắt nồng cháy của Vương Nhất Bác dính chặt lên người mình. Anh buồn cười, anh bạn nhỏ này có phải quá cố chấp rồi không.
- "Em muốn hôn anh." Vương Nhất Bác nói.
- "Không được, lây bệnh của anh đó."
Vương Nhất Bác như không nghe anh nói gì mà sáp tới đè anh lên cửa, lúc cậu hạ đôi môi của mình xuống, Tiêu Chiến xoay mặt sang bên kia, Vương Nhất Bác chuyển hướng sang nơi anh, anh lại quay đi nơi khác như muốn chơi trò mèo vờn chuột với cậu.
- "Cho em..."
Tiêu Chiến nghe, khựnglại một chút. Lời nói cùng ánh mắt thâm tình như vậy là con dao trí mạng đâm vào tim anh. Vương Nhất Bác nhân lúc anh sơ suất mà thành công hôn anh, thế nhưng anh không đáp lại cậu. Vương Nhất Bác gặm gặm cắn cắn hai phiến môi đỏ tươi của anh, rồi quyết đoán đưa ngón tay cạy ra hàm răng cứng đầu, Vương Nhất Bác đưa lưỡi sâu vào, mà Tiêu Chiến thì không nỡ cắn cậu, liền đáp lại, ướt át hôn nhau, Vương Nhất Bác đưa tay nâng cằm Tiêu Chiến làm nụ hôn càng sâu hơn. Tiêu Chiến như cây cung bị kéo căng, bất lực dựa vào cánh cửa. Vương Nhất Bác thỏa mãn buông anh ra, mắt anh trống rỗng, môi sưng mọng lên, lúc sau khó khăn nói:
- "Vương Nhất Bác! Em có còn là con người không??!!"
Rõ ràng là nói đến thăm anh, mà đây rành rành là ngược đãi người bệnh mà. Vương Nhất Bác cười, ừ đúng, như đã nói sau này sẽ còn cười với anh nữa, Tiêu Chiến liền cảm thấy trái tim mình liêu xiêu. Còn Vương Nhất Bác hài lòng ôm anh vào phòng, đặt xuống giường, kéo chăn đắp cẩn thận cho anh. Bản thân cậu cũng cởi áo khoác, chui vào góc trong chiếc giường. Giường kí túc xá chật chội, hai người ấm áp ôm nhau, Vương Nhất Bác hôn lên trán, lên mắt, lên mũi, miệng, khắp khuôn mặt Tiêu Chiến, thì thầm bên tai anh:
- "Sau này của anh, có em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com