CHƯƠNG XIX: NHÂN DANH TÌNH YÊU
Bắc Kinh chào thu với một đợt gió đầu mùa. Tiêu Chiến như cái máy báo thời tiết mà đổ bệnh. Thật ra cũng chỉ là ho cảm mấy cái, là con trai anh cảm thấy không có vấn đề gì, bất quá cơ thể sẽ biểu tình đòi nghỉ ngơi một chút nên cũng thuận đà mà làm tổ trên giường. Giảng đường thì sao? Kệ. Studio thì sao? Cũng kệ. Vương Nhất Bác thì thế nào? Chính là không kệ được. Cậu biết anh ốm liền thu dọn chăn gối mang hết sang chỗ anh còn tiện đà mua chuộc luôn Giang Trừng cho Lam Hy Thần, một mũi tên trúng hai con chim nhạn, phải gọi là tuổi trẻ tài cao!
Thế nên suốt ba ngày hôm nay, hình ảnh chú boi Vương Nhất Bác ngày ngày luẩn quẩn ở đây đã in sâu vào đầu Tiêu Chiến.
- "Anh ăn sáng chưa?" Vương Nhất Bác nằm bên cạnh anh dụi dụi mắt, cậu vừa mới dậy lại bắt đầu vấn đề rồi.
- "Suốt ngày hỏi anh ăn chưa, em nuôi heo à???" Anh hỏi.
- "Heo cũng được, heo sẽ không ốm."
- "Có điên mới làm heo."
- "Có mệt nữa không?" Cậu tiếp.
- "Không, ba ngày chắc khỏi rồi."
- "Dậy đi, em tắm cho anh." Vương Nhất Bác thẳng thắn, Tiêu Chiến quay sang trừng mắt nhìn cậu:
- "Có bệnh à???"
- "Chào cờ rồi!" Cậu thành thật nói.
Anh nghe xong, trực tiếp lật tung chăn gối tháo chạy, bỏ lại Vương Nhất Bác còn ngơ ngẩn không biết bản thân làm gì sai.
Thì đúng là anh khỏi ốm rồi, nhưng cổ họng vẫn ngứa rát kinh khủng nên từ chối ăn sáng, cậu không muốn ép anh, chỉ gọi thêm mấy suất sữa đậu nành bên ngoài về.
- "Em sang đây ở luôn nhé!" Vương Nhất Bác cho ý kiến, Tiêu Chiến suy nghĩ một chút rồi nhìn cậu.
- "Bây giờ có khác gì à?"
- "Không, ý em là em sang đây ở luôn, còn Giang Trừng sang đó."
- "Giang Trừng với anh ở chung lâu rồi, không nói đi là đi đâu." Anh và cậu bạn này thân nhau từ nhỏ, cậu ta ở đâu anh tất nhiên không phản đối, chỉ là Vương Nhất Bác và Lam Hy Thần có lẽ không muốn vậy.
- "Thật ra cách nhau có một bức tường cũng dễ giải quyết."
- "Như nào cơ?" Anh hỏi.
- "Đập tường thông hai phòng là được."
Nghe xong ý kiến của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến hết nói nổi, anh lắc đầu quầy quậy.
- "Em ngàn vạn lần đừng nghĩ tới, đây là nhà thuê. Mà như em nói đấy, có một bức tường thôi mà, kệ đi, thích thì lúc nào sang cũng ok."
Vương Nhất Bác gật đầu, số phận cậu chắc còn lâu mới ôm người về được, đành chịu thôi. Tiêu Chiến bỏ bê studio cũng mấy ngày rồi, anh bây giờ phải quay lại giải quyết thôi, Giang Trừng còn bận học nữa, không thể để cậu ta xoay sở một mình được. Vương Nhất Bác hết lấy áo khoác, mũ nón rồi khẩu trang cho anh, Tiêu Chiến cảm thấy không nhất thiết phải như thế, anh cười cười nhìn cậu:
- "Em đừng như vậy, chúng ta đều trưởng thành rồi, anh lo được cho mình mà."
- "Em biết, nhưng anh là người em yêu, em muốn yêu anh theo cách của em, đơn giản vậy thôi."
Có rất nhiều con người yêu nhau bất đồng quan điểm, xuất phát đều từ tình yêu nhưng kết quả mỗi mối tình lại không giống. Đối với Vương Nhất Bác cách giải quyết là ngồi lại cùng nhau nói chuyện, vừa hay Tiêu Chiến trùng hợp là người hiểu lí lẽ.
- "Mọi quyết định của anh em đều sẽ không ảnh hưởng tới, nhưng anh – bản thân anh, phải để em chăm sóc biết không?"
Cậu nói, anh hơi xấu hổ đưa tay xoa xoa mũi, thế này là tỏ tình gián tiếp cũng không sai chứ?
- "Ừ..."
Vương Nhất Bác nghe được thanh âm be bé của anh, vui vẻ nở một nụ cười dịu dàng, mọi ôn nhu đời này của cậu đã dành hết cho người trước mặt mình lúc này mất rồi. Cậu nắm tay anh, mưa lất phất, dưới tán ô có hai người sóng vai nhau.
Vừa đến nơi anh lập tức ngồi vào máy tính, có những mấy shoot hình còn đang nợ deadline, nghề design quả thật không dễ dàng gì. Vương Nhất Bác lặng lặng ngồi cạnh anh, thi thoảng sẽ liếc qua một chút, anh cũng vậy nhưng mỗi lần nhìn cậu, cậu sẽ thức thời đem điện thoại giấu đi.
- "Anh yên tâm, em không nhắn tin cho ai hết, không có ngoại tình, càng không hồng hạnh xuất tường." Cậu nhanh chóng đính chính.
- "Chưa hỏi mà đã khai à? Càng khả nghi." Anh buồn cười, anh căn bản không có nghi ngờ gì hết mà anh bạn nhỏ này đã như vậy rồi, nếu anh hỏi thêm vài câu chắc cậu sẽ mang sống mang chết ra thề mất.
- "Không có thật mà." Cậu kèm theo vẻ mặt cực kì oan ức nhìn anh. Tiêu Chiến đưa tay xoa đầu cậu rồi ôn nhu nói:
- "Anh đùa thôi!"
Mí mắt Vương Nhất Bác giật giật, ngay lập tức dán sát vào cổ anh cắn một cái rõ đau. Tiêu chiến rít lên, anh quá hiểu cậu rồi, như thế này là đang ấm ức do bị anh trêu đây mà. Cho đến khi điện thoại Tiêu Chiến kêu, Vương Nhất Bác mới luyến tiếc buông anh ra. Anh xoa xoa cổ rồi bắt máy, là mẹ:
- "Có chuyện gì sao mẹ?"
- "Có người yêu chưa con?" Đầu kia truyền lại, Tiêu Chiến quay sang nhìn Vương Nhất Bác, lặng lẽ nuốt nước bọt cho thông khí quản:
- "Con... có rồi."
- "Sắp trung thu, dẫn người ta về nhà chơi nhé." Mẹ anh tiếp.
- "Vâng..."
- "Ừ... Không ổn hả?"
- "Nhưng..." Anh ngập ngừng mãi mới tiếp, đầu dây bên kia dường như cũng hồi hộp mà lắng nghe: "Con yêu con trai."
Hình như bên kia làm rơi chiếc điện thoại xuống đất rồi cạch một cái mất kết nối, anh lo lắng gọi lại mấy cuộc đều không được. Vương Nhất Bác ban nãy có nghe, cậu vòng tay kéo anh vào lồng ngực mình, giờ phút này con người tỉnh táo như cậu cũng không biết phải làm thế nào, chỉ không ngừng nói bên tai anh: "Em xin lỗi, tất cả sẽ ổn thôi." Tiêu Chiến lần đầu tiên cảm thấy chơi vơi như thế, mẹ anh ban nãy không biết có sốc quá không, có làm sao không, anh thực sự muốn bay về bên mẹ nhưng lại không dám. Anh gọi cho bố cũng không thông, có lẽ ông đang công tác. Lúc này anh chỉ có thể dựa vào con người trước mặt mình để tìm thêm chút mạnh mẽ mà thôi.
Chuông điện thoại một lần nữa vang lên, là mẹ, anh vội vã bắt máy, giọng mẹ lúc này có chút nghèn nghẹn rồi.
- "Được rồi con trai của mẹ. Con yêu ai thì dẫn người đó về nhà ăn trung thu. Trung thu là tết đoàn viên, mang người ta đến nhà mình thì cũng nên ghé nhà người ta một chút."
Từng câu từng chữ lọt vào tai anh, cả cậu nữa, nghe giọng của mẹ, anh quả thật không kìm lòng nổi, mẹ ban nãy đã thất vọng về anh thế nào? Mẹ ban nãy đã phải khổ sở thế nào? Mẹ ban nãy có ai ở cạnh không? Nước mắt tràn ra từ khóe mắt anh, anh bây giờ chỉ có thể nghẹn ngào nói một câu xin lỗi, anh từ nhỏ đã là niềm tự hào của mẹ, lần này phải xin lỗi bao nhiêu mới đủ đây?
- "Đừng xin lỗi, vì con yêu một người vốn dĩ không có lỗi..."
Anh không biết bản thân đã kết thúc cuộc điện thoại như thế nào, chỉ biết rằng đến bây giờ anh vẫn đang ôm Vương Nhất Bác, cả hai đều khóc, đây là giọt nước mắt của hạnh phúc, của thành công, của chiến tích khởi đầu.
- "Chờ em một chút." Cậu nhẹ nhàng đẩy anh ra rồi bước lại chiếc tủ góc trong studio.
Mang ra một chiếc guitar kiểu cũ, ngồi xuống cạnh anh.
- "Nhìn em." Vương Nhất Bác nói, Tiêu Chiến chăm chú dõi theo từng nét khuôn mặt cậu, từng đầu ngón tay gảy nên giai điệu nhẹ nhàng nhất:
"Em đã không cô đơn khi yêu anh
Sẽ không để anh phải khóc thêm lần nào nữa
Em sẽ mang anh đi đến cuối cùng
Chúng ta không thể quay lại sao?
Anh đã ôm chặt em và nói rằng không cần lời hứa nào cả
Anh nói em sẽ tự do nhiều hơn nếu là chính mình
Em không hiểu những gì anh nói
Dù thế nào em cũng sẽ không buông tay
Em sẽ mang anh đi đến cuối cùng
Chúng ta có thể không nghĩ quá nhiều được không anh?
Liệu có thể nắm chặt tay nhau thêm một chút
Đi đến kết thúc muộn một chút?"(*)
- "Anh biết không? Vương Nhất Bác vốn chỉ biết đánh bàn phím, nhưng Vương Nhất Bác yêu Tiêu chiến đã biết đánh guitar rồi... Đây là cây guitar của bố em, ông ấy đã đàn một ca khúc cầu hôn mẹ... Vậy nên lần này, nhân danh tình yêu, anh nguyện ý bên em chứ?"
Bất ngờ đến quá đột ngột làm Tiêu Chiến ngây ra như phỗng, mãi đến khi mọi tần số não đều ổn định, anh lao vào đôi tay đang giang rộng của Vương Nhất Bác:
- "Nguyện ý!"
Lảm nhảm:
(*) Lời dịch bài Cối xay gió màu trắng – Jay Chou
Như thường lệ thì tôi vẫn hay xàm xí vài cái ở cuối chap, Chú boi Vương Nhất Bác đã đánh được guitar rồi, bạn tác giả khóc ròng đây, anh ta quá giỏi rồi!!! Mà bật mí nhé, tag trên wattpad của tôi lẫn truyện của tôi là Bác Chiến, nhưng giờ mới để ý file word tôi đây lưu là Chiến Bác :)))))
Mấy nay hít dramma căng não lắm, đáng lẽ chương này được up vào tối hôm qua cơ, nhưng do dramma, war, thị quá nhiều nên tôi phải ngủ nghỉ dưỡng thần đứng ngoài vòng chiến, các chị các mẹ nghe tôi, người ta không đụng đến mình thì mình kệ, đụng đến mình thì phải tìm lí lẽ đòi lại công bằng, đừng cay nghiệt quá không lại bị úp nồi, đầu tôi có mỗi một cái, từ ngày đu Bác Chiến liên tục bán nồi niêu xoong chảo đây :((((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com