Chương 2: Khiêu khích.
"Mị Nhi, đây là nơi nào? Tại sao lại hẻo lánh đơn sơ thế này, chẳng lẽ nơi này trong Đường phủ có ma?" Một đạo âm thanh hài hước làm cho Đường Vũ Tiên đang nằm trên nhuyễn tháp chờ Tiểu Đào đem mang đồ ăn tới cũng phải nhíu mày.
"Quay về thôi Tam hoàng tử, nơi này là chỗ ở của muội muội Vũ Tiên của dân nữ..." Thanh âm mềm mại không xương, quả là người cũng như tên, mị hoặc đến tận cùng, mị hoặc đến trong xương. Đường Vũ Tiên nghe mà lỗ mũi hừ lạnh.
"Muội muội của Mị Nhi?" Tam hoàng tử nhìn Mị Nhị trêu chọc "Chính là nữ nhân dung mạo xấu xí vô cùng, không có dáng vẻ nữ nhân?" Đường phủ còn không đem nàng đuổi ra khỏi cửa? Ta thấy vẫn là đem nang ta đuổi ra phủ sớm một chút, nhỡ đâu không may lây bệnh cho người khác thì..." Nói xong cười ha ha đứng lên.
Đường Vũ Tiên nghe được người này nói nhất thời nổi trận lôi đình. Mặc dù bị người ngoài đánh giá đã luyện thành thói quen. Nhưng nghe từ trong miệng nam nhân này nói ra, khiến cho nàng tức giận vô cùng, nang nhân đáng chết này nếu còn dám nói một câu nữa nhất định nàng sẽ cho hắn đẹp mặt!
"Nô tì khấu kiến Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử...Đại tiểu thư! Tiểu Đào nhìn thấy nhiều vị hoàng tử cùng xuất hiện trong sân nhỏ này sợ hãi vội vàng quỳ xuống đất! Xem đi, đều vào đến cửa rồi! Tiểu Đào nhìn bàn ăn đang bưng tên tay có một chén cháo trắng, còn có một chén nhỏ ra xanh, nộ tâm thập phần lo lắng, tiểu thư nhà nàng còn chưa được ăn cơm nữa! Người nhà càng giàu, tính tình càng quái dị...
"Ngươi đang bê cái gì kia?" Tam hoàng tử như thật sự tâm tình rất tốt cúi đầu hỏi nàng.
Tiểu Đào sợ vội vàng nói:" Bẩm, bẩm Tam hoàng tử, đây là điểm tâm nô tỳ lấy cho Nhị tiểu thư!"
"Lấy cho nữ nhân xấu xí kia ăn?" Tam hoàng tử khoé môi nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, không đợi Tiểu Đào phản ứng nhấc chân đem sốthức ăn trên bàn đá xuống đất:" Loại nữ nhân kia còn sống làm gì chứ? Ăn sẽ lãng phí lương thực, tốt nhất nên chết sớm..." Nói xong chân còn hung hăng dãm lên cháo trắng bị đổ. Tiểu Đào sợ hãi quỳ rạp trên đất không dám nhúc nhích.
"Tam đệ, ngươi đừng quá phận..." Nhị hoàng tử đứng một bên nhịn không được khuyên bảo.
"Nhj hoàng huynh nếu đau lòng có thể thú nàng về, như vậy mới có thể xem là anh hùng cứu mỹ nhân không phải sao? Nói xong lại nở một nụ cười khinh khỉnh.
Ba...
Tiếng bạt tai thanh thuý vô cùng vang vọng trong tai những người đang đứng xemm kịch vui, Tam hoàng tử nhất thời không có phản ứng, đợi cho má trái truyền đến đau đớn hắn mới giương mắt nhìn mỗ nữ vừa ra tay đánh hắn.
Chỉ thấy nữ tử gầy yếu nhỏ xinh, đôi mắt đen láy nổi bật trên khuôn mặt xanh xao vàng vọt, vì gầy quá làm gò má nhô cao, mà cặp mặt kia hiện gờ nhìn hắn như muốn phun trào lửa giận.
"Tiểu, tiểu thư..." Tiểu Đào mang theo âm thanh run rẩy gọi nàng, tiểu thư nhà nàng thế mà lại ở trước mắt bao nhiêu người đưa tay đánh hoàng tử? TRong khoảng thời gian ngắn không thể iếp nhận quá nhiều kích thích như vậy, Tiểu Đào bất tỉnh!
Mọi người vạn phần giật mình nhìn mỗ nữ được người gọi là tiểu thư, chỉ thấy nàng cũng không phải xấu xs dến không chịu nổi như trong truyền thuyết. Điều này làm cho mọi người không khỏi nghi hoặc , chẳng lẽ nàng thật sự giống như trong lời đồn là một Nhị tiểu thư điên?
"Ngươi dám đánh bổn hoàng tử?" Tam hôàng tử căm hận nhìn Đường Vũ Tiên, vươn tay định đánh trả lại nàng, Đường Vũ Tiên lập tức đưa mặt tới: " Ngươi đánh đi, mau đánh a! Tiểu nữ ta đưa mặt tớ cho ngươi đánh, nếu ngươi thừa nhận ngươi không phải nam nhân thì cứ việc đánh! Là Tam hoàng tử khiêu khích ta trước, một nam nhân khi dễ một nữ nhân nhu nhược, còn muốn đánh ta, ngươi còn gọi gì là nam nhân nữa?" Nói xong hoàn toàn cho hắn một ánh mắt khinh bỉ.
"Ngươi..." Tam hoàng tử nghenàng nó như vậy sao còn dám ra tay? Chr có thể ôm cục tức lùi về sau. Nữ nhân hắn ghê tởm hôm nay lại trước mặt bao nhiêu người ra tay đánh hắn, đây chính là vũ nhục hắn, thù hôm nay ngày sau nhất định hắn phải báo.
"Nơi này là địa bàn của ta, Tam hoàng tử không mời mà đến , còn kh dễ dân nữ, dân nữ có lẽ nên nói cho bàn dân thiên hạ biết rằng Tam hoàng tử khi dễ một nữ nhân điên, không bết người ngoài sẽ nói Tam hoàng tử ỷ mạnh hiếp yếu hay là nói ngàu cùng với dân nữ là một dạng người điên giống nhau?" Nói xong ánh mắt nàng ra vẻ đánh giá cao thấp một chú, muốn bao nhiêu khinh bỉ cs bất nhiêu khinh bỉ.
"Tốt, mồm miệng thật khéo, có tin ta cho người xé rách miệng của ngươi không?" Tam hoàng tử nghe nàng nó như vậy, khuân mặt vì tức giận mà đỏ bừng. Nếu ánh mắt có thể giết người, không biết Đường Vũ Tiên đã phải chết bao nhiêu lần dưới ánh mắt của Tam điện hạ!
"Như thế nào? Ta hoàng tử thẹn quá hoá giận? Muốn giết người diệt khẩu?" Dường Vũ Tiên khoé miệng hừ cười lạnh "Đúng là hoàng tử, giết người cũng có thể tha tội! Hoàng tử nếu cảm thấy không vui, vậy ra thay đi..." Cái cổ nhỏ của Đường Vũ Tiên đưa tới trước mắt Tam hoàng tử, rất có bộ dáng ngươi muốn chém muốn giết gì cứ tự nhiên.
Ở đây chiến tranh nảy lửa , còn mọi người bên cạnh lại trợn mắt há mồm nhìn thất lửa giận đùng đùng của hai người. Bọn họ nhìn nữ nhân gầy yếu, chẳng lẽ đây là nữ nhân thân hình như lợn trong truyền thuyết? Dung mạo như lợn cực phẩm xấu xí? Chính là người trước mặ họ lại hé ra khuân mặt khéo léo hình trái xoan, ánh mắt như sao sáng loé trong bầu trời đêm, miệng nhỏ nhắn đô đô làm người ta xúc động có ý nghĩ muốn âu yếm. Kỳ thật trừ bỏ gương mặt thiếu sắc tươi, những thứ khác đều khiến động lòng người! Vì sao ngườ ngoài lại đem nàng đồn đại thành không chịu nổi như vậy? Nhất là cặp mắt to tròn, mái tóc dài đen nhánh kia, thật là làm cho người ta không thể nhịn xuống cảm giác muốn vuốt ve.
"Tam hoàng tử, cầu người, ta cho muội muội dân nữ tội vô lễ! Mị Nhi nhìn ánhmắt mọi người đều đang tập trung vào Tam hoàng tử và Đường Vũ Tiên, không để vụt qua thời cơ hướng Tam hơàng ử cầu tình.
Nguyên bản Tam hoàng tử phận nộ tới nỗi nắm chặt cổ tay Đường Vũ Tiên, nghe vậy liền dùng sức đẩy ra. Đường Vũ Tiên mất thăng bằng lảo đảo ngã nhào trên đất, đầu và bụng đụng phải bậc thang, trán lập tức chảy máu như suối. Tam hoàng tử nhìn tháy cũng thật căng thẳng nhưng mặt ngoài vẫn không đổi sắc, ngược lại nhìn Mị Nhi " Bổn hoàng tử nể mặt Mị Nhị tha cho mạng chó của ngươi!"
"Muội muội, không sao chứ?" Đường Mị Nhi đau lòng lấy khăn tay của mình giúp nàng cầm máu, lại bị Đường Vũ Tiên vô tình hất ra, Đường Mị Nhi bị đau, ôm lấy tay, vạn phần đáng thương làm cho động vật giống đực ở đây nhất thời sinh ra tâm ý muốn bảo vệ.
Đường Vũ Tiên từ dưới đất đứng lên, ánh mắt hung ác vô cùng nhìn các vị đang có mặt, ánh mắt kia làm cho một ố người muốn thay Mị Nhi đòi lại công đạo nhất thời không dám lên tiếng, lại ánh mắt làm cho trong lòng bọn họ đột nhiên sinh ra sợ hãi vô hình. Đường Vũ Tiên mơ hồ cảm thấy mắt trái của mình thay đổi mơ hò không rõ, đưa tay sờ một cái liền nhìn thấy cả bàn tay đều là máu tươi.
Ánh mắt Đường Vũ Tiên âm ngoan trừng Tam hoàng tử sau đó hoa hoa lệ lệ xoay người mạnh mẽ đóng của phòng lại , để lại cho các vị ở đây bụi đất nuốt vào.
"Đừng qua skiêu ngạo với ta, bây giờ ta xem trọng Mị Nhi mới tha cho ngươi một mạng!" Tam hoàng tử mạnh miệng nói, hắn tuyệt sẽ không thừa nhận khi nhìn ánh mắt của nàng như vậy làm cho hắn thực sợ hãi.
"A...." Đám người Tam hoàng tử và Mị Nhi đang chuẩn bị rời đi, chợt nghe trong phòng truyền đến tiếng hét kinh thiên động địa, xưa nay chưa từng có, vô cùng phẫn nộ rống lên, toàn bộ sợ hãi ngã nhào ra đất. Đến chim cá xung qanh cũng phải giật mình tìm nơi trú ẩn mới.
Trong phòng, Đường Vũ Tiên tức giận tớ cả người phát run, cái tên Tam hoàng tử chết tiệt kia, ta sẽ cho ngươi biết chọc giận a sẽ có kết cục như thế nào! Ta Đường Vũ Tiên cũng không phải trong tưởng tượng của ngươi chỉ là quả hồng mềm. Nói tới đây, cái ly được nàng nắm trong tay bỗng chốc chỉ còn lại tường mảnh nhỏ rơi đầy đất.
Tam hoàng tử mới vừa đứng lên không khỏi rùng mình một cái, chỉ cảm thấy sau lưng mình từng trận gió lạnh thổi qua, không khỏi xoay người lại, không thấy có gì khá thường mới lắc đầu rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com