Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Lời đồn quả nhiên không đáng tin

"Ồ! Thế thì phải cảm ơn đại tỷ, nếu không phải nàng ấy cho ta mượn y phục để mặc, nói không chừng hôm nay ta đứng ở đây cha sẽ không phát hiện ra đâu." Nàng sẽ không để cho mấy người đó sống những ngày tốt đẹp.

"Mượn? Bình thường ngươi không có y phục mặc sao, một bộ y phục cũng phải đi mượn?" Tức chết hắn.

"Tô Hinh Nguyệt, ngươi qua đây!"

"Lão gia, ngươi nghe ta nói, sự việc không phải giống như Tuyết Nhi nói, y phục đó...."

Không đợi nàng ta nói xong, Mộ Dung Tiêu không muốn nghe nữa: "Ngươi câm miệng! Tuyết Nhi là để cho ngươi gọi? Phải gọi đại tiểu thư, Tuyết Nhi là nữ nhi duy nhất của ta. Ý của ngươi là Tuyết Nhi vu oan ngươi?"

Thật sự cho rằng hắn không biết bình thường Tuyết Nhi phải trải qua những ngày tháng như nào sao! Hắn chỉ là luôn nhịn, hắn tin, Tuyết Nhi của hắn sẽ có một ngày tốt lên! Cuối cùng hắn cũng đợi được.

Mộ Dung Tiêu luôn cảm thấy mấy mẹ con Tô Hinh Nguyệt vướng mắt, Tuyết Nhi trước đây còn chưa hiểu chuyện, không thể nắm quyền nhà nên hắn mới đem mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ tướng quân giao cho nàng ta quản lý, để quản gia trông chừng nàng ta, chỉ cần nàng ta không làm gì quá đáng, những chuyện bình thường hắn đều mắt nhắm mắt mở.

Bây giờ nữ nhi của hắn trưởng thành, hắn sẽ không để nàng phải chịu bất kì uất ức nào nữa!

Mấy năm nay hắn thua thiệt nữ nhi này đã quá đủ, sau này nhất định sẽ bồi thường cho nàng thật tốt.

Năm đó Hoan Nhi chết chính là do Tô Hinh Nguyệt hãm hại, bởi vì không có chứng cứ, vì thế nhiều năm nay hắn không có cách nào khác với nàng ta, dù gì thế lực của nhà ngoại nàng ta cũng không nhỏ. Cũng bởi vì thế, những năm này hắn mới đối với Tuyết Nhi lạnh nhạt, tránh cho nàng dẫm phải bước chân của mẹ nàng, lại bị Tô Hinh Nguyệt âm thầm ám hại!

"Được rồi, không phải chỉ là một bộ y phục thôi sao? Tuyết Nhi, ngươi phải nhớ kĩ, ngươi là nữ nhi duy nhất của ta và mẫu thân ngươi, tất cả phủ tướng quân này đều là của ngươi! Không cần phải mượn y phục của người khác, ngươi muốn cái gì thì mua cái đó. Cha đều ủng hộ ngươi! Còn về những người khác ngươi không cần quan tâm, nếu không vừa mắt, cứ đuổi khỏi phủ tướng quân là được!" Mộ Dung Tiêu sủng ái nói với Mộ Dung Tuyết.

Sắc mặt mấy người Tô Hinh Nguyệt trắng bệch.

"Lão gia! Người không thể đối với ta như vậy, mấy năm nay ta làm trâu làm ngựa cho phủ tướng quân, chịu khổ chịu nhục, không có công lao cũng có khổ lao! Người không thể đuổi chúng ta đi. Người muốn chúng ta phải sống thế nào!"

Tô Hinh Nguyệt bị dọa không nhẹ, Mộ Dung Tiêu không phải lạnh nhạt đối với Mộ Dung Tuyết sao? Tại sao hôm nay tất cả đều thay đổi? Nàng thật sự yêu hắn, hắn sao có thể độc ác như vậy. Cho dù hắn không yêu mình, chỉ cần để nàng có thể nhìn hắn từ phía xa, nàng cũng mãn nguyện. Giữa hai người còn có hai nữ nhi không phải sao?

Tại sao từ khi Mộ Dung Tuyết tốt lên thì tất cả đều thay đổi? Nàng hận! Tại sao khi đó Mộ Dung Tuyết không ngã chết đi, nếu như nàng ta chết, sẽ không có những chuyện ngày hôm nay! Nàng sẽ là nữ chủ nhân duy nhất của phủ tướng quân!

Nàng hận không thể giết chết Mộ Dung Tuyết!

Mộ Dung Tiêu có chút không nhẫn nại.

"Quản gia, Tô Hinh Nguyệt là người quản lí nhà, lại hãm hại đích nữ, từ nay về sau không cần để nàng làm chuyện này nữa, sau này tất cả sẽ do Tuyết Nhi quản lí. Đem nàng ta xuống nhốt lại, để sau này xử lí."

"Lão gia, đừng mà! Ta sai rồi, ta sẽ thay đổi, sau này sẽ đối với Tuyết Nhi thật tốt, người đừng tước quyền quản lí nhà của ta! Ta cầu xin người đấy! Lão gia...." Tô Hinh Nguyệt chưa nói xong đã bị hạ nhân dẫn đi.

Mộ Dung Tuyết và Đông Lăng Dạ vẫn luôn đứng ở một bên xem kịch.

Mộ Dung Tuyết nhìn mấy mẹ con Tô Hinh Nguyệt sắp chết làm loạn, Đông Lăng Dạ nhìn Mộ Dung Tuyết.

Hắn phát hiện nàng khi trầm tĩnh không nói chuyện rất thu hút người, rõ ràng là một nữ tử thông minh tuyệt sắc, tại sao lại đồn đại nàng vừa ngốc vừa xấu chứ? Lời đồn quả nhiên không đáng tin!

Trước đây luôn nghe nói nàng là một kẻ ngốc, chính vì vậy những năm này hắn chưa từng nghĩ sẽ đi chứng thực, bởi vì chuyện này Mộ Dung Tiêu trước nay cũng chưa từng ra mặt phủ nhận, cho nên hắn cũng tin rằng đây là thật.

Ly Vương điện hạ thông minh, nhìn xa trông rộng của chúng ta, cho dù có thông minh như nào đi nữa thì cũng không thể nghĩ tới, Mộ Dung Tuyết căn bản từ thế kỉ 21 xuyên qua!

"Cha, cầu xin người tha cho mẫu thân, nàng đã biết sai rồi! Người bỏ qua cho nàng đi!" Mộ Dung Vũ quỳ xuống đất, bộ dáng hoa lê đái vũ khóc sướt mướt.

Không hổ danh là đệ nhất mỹ nữa kinh thành, dáng vẻ khóc thương tâm thật khiến người ta thương tiếc. Nhưng Mộ Dung Tuyết chả phải thánh mẫu gì mà đi thương tiếc một kẻ có ý muốn giết mình!

Nàng trước giờ là người không phạm ta ta không phạm người, người phạm ta, nàng đều phải tru sát.

Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi lại mọc, đạo lí này nàng đã lĩnh hội rất sâu sắc. Có điều ngoại trừ hai tỷ muội Mộ Dung Vũ, phải xem Mộ Dung Tiêu có nỡ không?

"Câm miệng, ai còn tiếp tục cầu xin thì cùng vào đó." Mộ Dung Tiêu rất không vừa mắt hai tỷ muội này.

Mộ Dung Tương mặc dù bình thường ngang ngược, nhưng dẫu sao tuổi tác còn nhỏ, chưa trải sự đời, đột nhiên trải qua biến cố như vậy, trong lòng có chút chấp nhận không nổi, bị dọa đến choáng váng.

Mộ Dung Vũ bị Mộ Dung Tiêu uy hiếp đành im lặng, chỉ có thể bảo toàn bản thân trước mới từ từ có thể tìm cách cứu mẫu thân.

Thấy vậy Mộ Dung Tuyết lấp lửng hỏi Mộ Dung Tiêu: "Cha, nếu như có người mua sát thủ muốn giết ta, mà ta lại vừa hay biết người đó là ai, người nói ta phải làm sao đây?"

Nghe thấy câu này, Mộ Dung Tuyết vừa muốn đứng lên, kinh ngạc đến hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi xuống đất.

Không thể nào! Mộ Dung Tuyết không thể nào biết mình muốn giết nàng ta, liên minh sát thủ sẽ không bán tin tức người thuê! Nàng ta không thể nào biết được!

Tất cả đều không thể thoát khỏi mắt của Mộ Dung Tuyết.

"Cái gì? Có người muốn giết ngươi? Tuyết Nhi ngươi có bị thương không? Nói cho cha, người đó là ai! Ta nhất định sẽ không tha cho hắn!"

Mộ Dung Tiêu vừa nghe có người muốn giết nữ nhi của mình liền phẫn nộ! Hận không thể rút một lớp da của tên đó! Căn bản không chú ý tới Mộ Dung Vũ.

Đông Lăng Dạ nghe thấy lời của Mộ Dung Tuyết, trong mắt lóe qua một tia lạnh lẽo, hắn cũng rất muốn biết rốt cuộc là kẻ nào muốn giết người của hắn.

Người đứng bên cạnh hắn đều không nhịn được run lên một cái, cảm thấy nhiệt độ nháy mắt trở nên thật lạnh.

"Người đó thực ra không phải người ngoài, chính là đại tỷ tỷ thân yêu của ta!" Mộ Dung Tuyết nói lời này, ánh mắt đều ở trên người của Mộ Dung Vũ. Mộ Dung Tiêu nhìn theo ánh mắt của nàng, vừa hay nhìn thấy Mộ Dung Vũ đang ngồi ở một bên run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com