Vương Tổng Là Anh Thật Sao
Chương 30..
Tỏa Nhi liền quay về phòng Tiêu Chiến mà Tỏa Nhi đã về phòng năn nỉ cậu..
Papi.. ơi.. Chú đẹp trai của con bị ốm rồi, ngày mai papi cho con và 2 em vào thăm chú đẹp trai được không ạ papi , vì con cũng nan nĩ Ba Dương rồi đó papi ơi ..
"Không được" papi không muốn các con đến thăm anh ta..
Tại sao vậy ạ .papi xin đừng như vậy có được không, con năn nỉ papi mà , Tỏa Nhi rất lo cho chú đẹp trai lắm papi ơi đi đi mà "
Tỏa Nhi đưa gương mặt trề môi của mình trước mặt Tiêu Chiến với cái vọng đáng yêu mà muốn khóc thút thít .
"Được rồi, papi đồng ý với con chịu chưa cậu nhóc nhỏ
"Dạ chịu.. Con cảm ơn papi rất nhiều ạ"Tỏa Nhi vui mừng ôm chặt lấy Tiêu Chiến mà hôn.. Chụt chụt 💋💋💋
"Được rồi con đừng hôn nữa mau vào về phòng 2 em rồi nằm xuống ngủ cho sớm đi..
"Vâng ạ"..papi ngủ ngon..
Con ngủ ngon nha Tỏa Nhi..
Sáng hôm sau Tiêu Chiến thức dậy thật sớm ,vào tủ lạnh lấy những thứ cậu cần rồi đem ra để trên bàn, cậu liền vo gạo rồi bắt lên bếp nấu cháo ,thì nghe tiếng quen thuộc mà quay lại nhìn..
Tiêu Chiến.. Mới sáng cậu làm gì trong bếp từ nãy giờ vậy, "Cậu nấu cháo làm gì vậy hả, mình nhớ mình và 3 đứa nhỏ đâu có thích ăn cháo đâu.. "
Tiêu Chiến không nói gì ,mà cứ cắm đầu vào bếp mà làm mãi, sau một lút thì lên tiếng...
Kế Dương "Cậu mang cái này vào cho anh ta ăn đi, không được nói là do mình nấu đâu nghe chưa..
Kế Dương khá bất ngờ mà lại gần cậu mà hỏi.. Tiêu Chiến "Không phải là cậu rất ghét anh ta hay sao, vậy mà sáng nay còn dậy thật sớm để nấu cháo cho anh ta ăn nữa" cậu có gì không vậy..
"Ờ thì ......."
"Thì sao hả Tiêu Chiến..
"Thôi được rồi .mình chỉ thấy anh ta đáng thương hại nên mới nấu cho anh ta ăn thôi"
"Chỉ là thương hại thôi sao hả mình thấy cậu sao sao thì phải "..Kế Dương nhìn Tiêu Chiến mà trong lòng đầy nghi ngờ.
"Đúng vậy, chỉ là thương hại thôi có được không, cậu nói nhiều quá rồi Kế Dương ơi..
"Mình hiểu rồi" Kế Dương không hỏi nữa mà vào phòng gọi Ba đứa nhóc con dậy ăn sáng"
Tỏa Nhi Tán Nhi Nguyệt Nhi mau dậy đi, mặt trời đang nuốt cái mông của các con rồi kìa
Tỏa Nhi và Tán Nhi cùng Nguyệt Nhi cứ mắt nhắm mắt mở mà lên tiếng nói..
"Hôm nay là ngày nghỉ mà Ba Dương, Ba Dương cho anh em con ngủ thêm một chút nữa đi.. Tỏa Nhi nói..
Phải đó Ba Dương.. Anh Tán Nhi đạp con lọt giường mấy lần nên con mệt lắm ạ .Nguyệt Nhi nói..
Ai có mà em nói vậy chứ ,anh không có đâu chắc em nằm mơ rồi ..Tán Nhi nói..
Tán Nhi và Nguyệt Nhi nói thì Tỏa Nhi vẫn kiên trì trên chiếc giường êm ái mà không chịu dậy..
Tụi con dừng lại được rồi đó, có chuyện này thôi mà cũng cãi nữa, còn Tỏa Nhi có muốn vào thăm chú đẹp trai hay không hả ..
Tỏa Nhi nhi liền ngồi dậy mà mở mắt ra rồi nói ...á. Con quên mất, con sẽ dậy ngay" Tán Nhi và Nguyệt Nhi 2 em có chịu đi thăm chú đẹp trai không..
Đi ạ ..anh đợi em ..Tán Nhi và Nguyệt Nhi chạy bung nóc mà phi nhanh vào phòng tắm vệ sinh cá nhân..
Tỏa Nhi và Tán Nhi cùng Nguyệt Nhi xuống ănn sáng ,ăn được một lúc thì cũng đã xong ,Kế Dương liền đưa 3 đứa nhóc đi đến bệnh viện gặp Vương Nhất Bác.. .
Tỏa Nhi và Tán Nhi cùng Nguyệt Nhi đi đến Bệnh viện mà chạy lại phòng anh mà cất tiếng gọi..
"Chú đẹp trai ơi anh em con đến thăm chú ạ..
Vương Nhất Bác đang nhìn ngoài cửa nghe thấy tiếng của Tỏa Nhi đến khiến cho anh mỉm cười.
"Sao các con lại đến đây..
Dạ anh em con đến thăm chú đẹp trai ạ, chúng con rất là lo lắng cho chú đẹp trai .chú bây giờ khỏe chưa.. Cả 3 đồng thanh..
Ak..Chú không sao rồi Tỏa Nhi , các con đừng có lo lắng cho chú nữa..
"Vâng ạ"
"Tỏa Nhi và 2 con sao hôm nay con lại không đi học vậy..
"Dạ tại hôm nay là ngày chủ nhật nên nên anh em được nghỉ học ạ..
"Àk..
Vậy chú có ăn gì chưa..
Chú chưa có ăn
Vâng ạ..
"Tỏa Nhi.. Thôi được rồi ,các con đừng có hỏi nữa, để cho chú đẹp trai của con ăn cháo chứ, nó nguội lạnh ăn không ngon đâu..
"Vâng ạ"Ba Dương..
Kế Dương lại bàn mà múc cháo ra chén rồi đưa cho Vương Nhất Bác mà lên tiếng..
"Anh mau ăn đi cho tốt cơ thể..
"Cảm ơn em nha Kế Dương..
Không có gì đâu.. Anh ăn tiếp đi ..
Ùm..
Vương Nhất Bác vừa ăn cháo thấy rất là vừa miệng liền nhìn Kế Dương mà khen.. Ngon lắm, cảm ơn em lần nữa nhé Kế Dương..
Anh không phải cảm ơn em ,em không có nấu cháo đâu, mà là do Tiêu Chiến của 3 đứa nhóc nấu kìa.. "
"Thật vậy sao Kế Dương..
Thật...
Vvô cùng bất ngờ, đây là tô cháo ngon nhất mà anh từng được ăn.
Tỏa Nhi Tán Nhi Nguyệt Nhi các con ở đây chơi với chú đẹp trai nha, Ba Dương vào phòng vệ sinh một chút nhé ''
"Vâng ạ"
Vương Nhất Bác và 3 đứa nhỏ chơi đến 11h trưa ,Kế Dương liền đưa 3 đứa nhỏ về nhà.
Papi ơi, anh em con về rồi nè"
Papi đang ở dưới bếp"các con đừng vào trong nguy hiểm lắm
Nhưng con không sợ vì papi của con sẽ bảo vệ con mà. Tỏa Nhi liền chạy xuống bếp với Tiêu Chiến .
Papi chú đẹp trai đã ăn hết cháo của papi nấu luôn , còn khen là rất ngon nữa đó papi.
"Vậy à"
"Dạ,...á. Anh Tỏa Nhi ơi em mắc tè quá,anh mau cùng em đi tè ..Tán Nhi nói..
Papi 2 con đi vệ sinh chút ạ. Tỏa Nhi nói .
Ừk.. Đi đi từ thôi..
Vâng ạ.. Cả 2 đồng thanh..
Tán Nhi nắm tay Tỏa Nhi chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh, làm cho hai người chỉ biết đứng cười ,còn Nguyệt Nhi lại sopa xem phim hoạt hình..
2 đứa bé này thật là. Dễ thương quá ..... "Hihihi..
Tiêu Chiến cười xong liền nhìn Kế Dương rồi hỏi. Kế Dương "Anh ta đã khỏe hơn hay chưa vậy..
Àk ."Cũng đã khá hơn nhiều rồi..
"Vậy à"..
Ùm..
Một tuần sau Vương Nhất Bác vừa xuất viện về nhà ,anh buồn chán liền gọi cho Hạo Hiên đi ăn trưa ở một nhà hàng nhật, 2 người vừa tới nơi thì tình cờ gặp được Tiêu Chiến và tên Thiên Minh cũng đang ngồi ăn ở đó mà nói chuyện vui vẻ..
Vương Nhất Bác.. Mày không sao chứ, hay là chúng ta đi nhà hàng khác ăn đi ..
"Không cần đâu Hạo Hiên , cứ ăn ở đây đi tao không sao..
"Òh, bây giờ mày ổn chứ?"
Tao ổn mà mày cứ yên tâm..
Tiêu Chiến đang nhìn xung quanh thì bắt gặp anh và Hạo Hiên, mà không dám nhìn còn tên Thiên Minh đã nhìn thấy hai người họ mà cười đắc ý..
Tiêu Chiến.. Em có muốn qua chào Vương Nhất Bác một tiếng hay không?"
"Không cần đâu anh Thiên Minh..
"Anh cũng nghĩ là như vậy đó, sợ qua chào anh ta mà đánh anh nữa thì chết quá..
Thôi bỏ qua đi.., em có chuyện muốn nói với anh"
"Em nói đi Tiêu Chiến
"Thật ra thì em......"
"Em làm sao..
"Có một chuyện mà em vẫn chưa nói cho anh biết về cuộc sống của em..
"Là chuyện gì vậy em sao anh nghe mà hồi hộp quá..
"Thật ra thì em đã có con rồi..
"Sao cơ?"- Thiên Minh giả vờ bất ngờ khi Tiêu Chiến nói vậy..
"Là thật sao Tiêu Chiến..
Vâng ạ, em có 2 thằng con trai của và một cô bé gái đã tầm 4 đến 5 tuổi rồi anh Thiên Minh..
"Bất ngờ thật đó Tiêu Chiến..
"Em xin lỗi, đáng lẻ ra em phải nói cho anh biết chuyện này sớm hơn"
"Thế Vương Nhất Bác có biết chuyện này hay không?"
"Anh ấy biết hết rồi ạ..
Anh ta biết mà vẫn còn có thể còn yêu Tiêu Chiến được sao Thật không ngờ Vương Nhất Bác thích loại đã đụng qua nhỉ..
Thấy Thiên Minh im lặng nên Tiêu Chiến mới nói tiếp .
"Anh Thiên Minh anh thất vọng lắm với em phải không?"
Thiên Minh nhìn Vương Nhất Bác rồi nói chiều mến ...Dù em đã có con hay chưa thì tình cảm mà anh dành cho em vẫn không hề thay đổi. Anh vẫn sẽ luôn chờ đợi câu trả lời từ em mà Tiêu Chiến..
Xin anh "Thiên Minh ..thật ra em ..
Em cũng có tình cảm với anh mà đúng không Tiêu Chiến.. "
"Thật xin lỗi anh , một tuần trôi qua em cũng đã suy nghĩ rất nhiều rồi, em chỉ muốn dành tất cả tình cảm của mình cho mấy đứa con của em thôi ,em không thể...
"Em từ chối anh sao Tiêu Chiến.. Anh có gì không tốt hả..
"Em xin lỗi anh Thiên Minh, cái gì anh cũng tốt nhưng em ....
Thiên Minh nhìn Tiêu Chiến mà cười buồn....Không sao cả, dù không là người yêu của nhau được, thì chúng ta vẫn có thể làm bạn bè mà đúng không Tiêu Chiến..
"Tất nhiên là như vậy rồi, anh đừng giận em nha Thiên Minh...
"Sao anh phải giận em chứ, tình yêu là không miễn cưỡng mà,anh sẽ chấp nhận những gì em muốn..
"Cảm ơn anh vì đã hiểu cho em..
Khải Nguyên nở rộ nụ cười nham hiểm ..Không có gì đâu Tiêu Chiến.
Thôi được anh vào vệ sinh một lúc..
Vâng ạ..
Vương Nhất Bác vừa bước ra đụng mặt với Thiên Minh mà không nói gì..
Vương Nhất Bác.. Mày vẫn khỏe chứ?"
Vương Nhất Bác một lần nữa không thèm trả lời mà xoay người bỏ đi.
Vương Nhất Bác.. Àk mày cứ từ từ đã.. Tao có chuyện muốn nói với mày là, Tiêu Chiến đã đồng ý làm người yêu của tao rồi đó"
"Vậy thì tao chúc mừng mày.. " Vương Nhất Bác nói xong thì bỏ đi thật nhanh ra ngoài..để tên Thiên Minh kia cười đắc ý mà mình dàn dựng tất cả..
"Về thôi Hạo Hiên.. Tao thấy trong người hơi mệt..
Mày sao vậy Vương Nhất Bác..
Tao không sao..Vương Nhất Bác đi ngang qua người Tiêu Chiến , mà không thèm nhìn cậu lấy một cái luôn.
Sự lạnh lùng và xa cách của anh , làm cho Tiêu Chiến cảm thấy khó chịu và mất mát vô cùng.
Tại sao mình lại cảm thấy khó chịu và đau lòng đến như vậy ,chẳng lẽ mình có tình cảm với Vương Nhất Bác chăng..
Thiên Minh vừa bước nhìn Tiêu Chiến cứ đưa mắt nhìn người từ xa mà nhép miệng cười đểu. Vương Nhất Bác tao không tin là mày đã không còn yêu Tiêu Chiến nữa sao..Thiên Minh vừa dứt lời liền lấy điện thoại ra rồi gọi cho ai đó.
"Thực hiện kế hoạch đi..
"Tuân lệnh đại ca"
Gương mặt của Thiên Minh bỗng trở nên vô cùng ác độc nhìn Tiêu Chiến
"Là do em ép tôi đó Tiêu Chiến, tôi không dễ dàng tha cho em đâu
Hết chương rồi nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com