Chap 67
Tiếp theo, Sanghyeok tiến đến phòng của Oner. Ngay khi vừa mới mở cửa phòng ra, bất ngờ có người kéo mạnh anh vào sau đó đóng sầm cửa lại. Sanghyeok bị đẩy về phía tường, bao trùm lấy anh là thân thể cao to và mạnh mẽ của Oner. Anh ngước mắt lên nhìn hắn, nghi vấn gọi:
- Oner?
Hắn không đáp lại lời anh, đồng tử đỏ tươi như máu săm soi từng tấc da thịt trên người Sanghyeok. Sau đó, Oner bất ngờ bật khóc, lặng lẽ và âm thầm, chỉ có từng giọt nước mắt rơi xuống. Hắn vừa khóc vừa nhìn chằm chằm vào Sanghyeok như muốn khắc sâu anh vào trong thân thể.
- Oner ơi?
Sanghyeok bối rối gọi lần nữa, anh đưa tay lên lau nước mắt cho hắn, miệng thì không ngừng dỗ dành.
- Lần sau anh không được làm như thế nữa.
Cuối cùng Oner mới chịu nói chuyện. Sau khi nói xong câu đó, hắn mím môi tức giận khi nhớ về chuyện cũ.
- Em như muốn chết luôn đi cho xong. Mạng sống của anh đáng quý hơn bọn em gấp trăm lần.
- Đối với em là như vậy, nhưng đối với anh, mạng sống của các em mới là điều đáng trân trọng nhất.
Sanghyeok nghiêm túc giải thích với Oner. Trong lòng họ, đối phương vĩnh viễn là người quan trọng nhất.
- Nếu vậy, anh định làm như thế nữa sao!?
Oner không kiềm chế được cảm xúc hét lên, hai mắt hắn đỏ bừng, tay siết chặt lấy vai Sanghyeok. Anh ấy lại định bỏ rơi mình một lần nữa!?
- Không.
Sanghyeok nhướn người lên, tay ôm lấy cổ Oner, nghiêng đầu, khẽ thì thầm vào tai đối phương:
- Chúng ta sẽ chết cùng nhau.
Sau khi nói xong, Sanghyeok bị Oner siết chặt vào người, hai má hắn đỏ bừng lên vì hưng phấn, gằn giọng:
- Anh nói rồi đấy, chúng ta sẽ chết cùng nhau!
Vì bị Oner ôm chặt vào người, Sanghyeok dễ dàng cảm nhận được thứ to lớn ở dưới đang cạ vào người, anh xấu hổ đẩy hắn ra, lắp bắp gọi:
- O..ner?
Lên trong tình huống này thật sự quá xấu hổ, hai người nhanh chóng tách nhau, Sanghyeok quan ngại nhìn hắn, nhanh chóng nói rồi chạy biến:
- Em tự giải quyết cho tốt đi!
Oner tức giận nhìn xuống phía dưới, chửi tiểu Oner: "Mày xem, chả được tích sự gì, làm anh Sanghyeok sợ rồi đấy!"
Sau khi chạy bạt mạng ra khỏi phòng Oner, Sanghyeok đứng tại chỗ vài giây để lấy lại tinh thần, ngại ngùng nghĩ: "Cái đó...cái đó cũng to quá đi." Khi nhận ra mình đang nghĩ gì, Sanghyeok đỏ bừng mặt, hét lên trong lòng. "Aaaa...Không được, tại sao lại nghĩ như vậy cơ chứ!? Đến một đứa trẻ mà mày cũng không tha!" Đúng vậy, trong mắt Sanghyeok, bốn người hoàn toàn là trẻ con trong mắt anh. Nếu biết anh nghĩ gì, chắc hẳn cả bốn sẽ hộc máu mà tức chết mất! Sự kiện ngại ngùng này nhanh chóng được anh vứt qua sau đầu, quan trọng bây giờ hơn là Gumayusi và Keria. Chết rồi, lúc nãy quên không hỏi Oner lấy lại kí ức từ khi nào, khả năng cao là khi gặp lại mình ở khu khai thác quặng.
Sanghyeok tính toán trong lòng, sau này hỏi Oner sau cũng được. Bây giờ tiến đến phòng Gumayusi đã. Anh mở cửa bước vào, Gumayusi cũng đã tỉnh lại, hiện tại đang ngồi trên giường ngủ, mở mắt ra nhìn người bước vào, ngây ngốc thắc mắc:
- Lần này anh Sanghyeok tự đi tìm mình sao?
Nghe thấy vậy, Sanghyeok biết ngay hắn lại tưởng mình đang nằm mơ. Anh tiến đến, ngồi trên giường, hi vọng hỏi thử:
- Nếu bây giờ anh bảo đây không phải giấc mơ, là hiện thực. Em có tin không?
Gumayusi thành thật lắc đầu.
- Nếu vậy làm thế nào em mới tin?
- Hiện thực không có anh Sanghyeok.
- Tại sao?
- Chúng em đã làm anh ấy giận, nên anh Sanghyeok ấy bỏ đi rồi, sẽ không trở về nữa đâu.
Gumayusi thản nhiên trả lời, nhưng những điều hắn nói ra lại khiến Sanghyeok đau lòng đến cùng cực. Hắn như chìm sâu vào trong hố sâu tuyệt vọng và cũng không muốn tỉnh lại nữa. Phải làm thế nào mới khiến Gumayusi tin đây là hiện thực? Sanghyeok khó khăn nghĩ. Bất chợt, trong đầu anh nẩy lên sáng kiến, nếu mình làm một việc mà trước đây chưa từng làm với Gumayusi, phải chăng điều đó sẽ khiến hắn tỉnh lại?
Nhưng như thế nào mới tính là chưa làm? Gumayusi là người đã gắn bó với anh lâu nhất, vì thế họ hầu như đã cùng làm với nhau mọi việc. Chỉ còn...Sanghyeok đỏ bừng mặt nghĩ: những việc mà người yêu đã làm với nhau thôi...Anh khó khăn nhìn Gumayusi sau đó lại cúi gằm đầu xuống, ngạc nhiên thay anh không hề khó chịu hay phản cảm gì với việc này, để có thể cứu đám nhóc nhà mình, Sanghyeok hoàn toàn sẽ làm tất cả những gì có thể. Anh hít sâu một hơi để lấy dũng khí, sau đó ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Gumayusi nói:
- Bây giờ anh sẽ làm một việc, nếu em không thích thì cho anh xin lỗi.
Nói rồi, Sanghyeok nhắm chặt mắt lại, hôn lên môi Gumayusi. Được khoảng 10 giây thì anh rời đi, hồi hộp mở mắt ra nhìn hắn. Ánh mắt Gumayusi trở nên sâu thẳm, không kịp để anh phản ứng đã nhào người đến hôn ngấu nghiến như muốn nuốt anh vào bụng. Khác với vẻ ngoài điển trai, lịch lãm như quý ông của mình, cách hôn của hắn chẳng khác gì một con dã thú. Sanghyeok bị cuốn theo tiết tấu mạnh mẽ của Gumayusi, nằm trong lòng hắn, mặc Gumayusi làm càn. Phải đến tận 10 phút sau, hắn mới thả Sanghyeok, nhìn anh mềm nhũn dựa vào người mình thì thỏa mãn liếm môi, giọng nói trầm ấm từ tính pha chút khàn khàn đầy quyến rũ vang lên:
- Em tin rồi, anh Sanghyeokie.
Khóe mắt Sanghyeok đỏ bừng vì hôn quá nhiều, anh chật vật đứng dậy, lườm hắn, ấm ức nói:
- Em...em vậy mà...!?
- Nhưng anh không hề ghét đúng không?
Gumayusi nhướng mày tự tin nói, nhưng ở nơi Sanghyeok không biết, hắn khẽ siết hai tay lại, trong lòng là sự lo lắng và hồi hộp.
Nghe câu hỏi của Gumayusi, Sanghyeok cứng đơ lại. Đúng vậy, anh không hề phản cảm với nụ hôn của hắn, anh chỉ trách Gumayusi...vì đã hôn lâu như thế.
- Anh...anh...
Nhìn thấy rõ sự bối rối trong anh, trong lòng Gumayusi điên cuồng vui sướng, hắn nhìn thẳng vào mắt Sanghyeok, giọng nói dịu dàng dẫn dắt anh:
- Em không ghét, anh cũng không ghét. Đối với chúng ta, đây hoàn toàn là một chuyện bình thường.
- Nhưng...nhưng đây là chuyện chỉ người yêu làm với nhau!
Sanghyeok vô thức phản bác.
- Vậy anh có yêu em không?
- Có chứ.
- Em cũng vậy, em cũng yêu anh. Tình yêu đó còn hơn cả tình thân và tình yêu, chính vì vậy những chuyện mà người yêu làm với nhau, chúng ta cũng làm được.
Giọng nói của Gumayusi từng bước mê hoặc Sanghyeok.
- Thật vậy sao?
Sanghyeok ngơ ngác hỏi.
- Đúng vậy.
Gumayusi khẳng định chắc chắn. Hắn ôm Sanghyeok vào lòng, trên khuôn mặt không giấu nổi sự hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com