Chap 23
Bất động hơn 5 phút sau, Khải biết nếu vẫn nằm đây thì hôm nay nhất định mình sẽ lên trang nhất của hàng loạt bài báo, hơn nữa...nó hiện giờ không biết có an toàn không, nếu lỡ nó lại xảy ra việc gì, Khải thật sự không thể tha thứ cho một phút thiếu suy nghĩ của mình. Mặc kệ bản thân đau đến kiệt sức, anh bò tới nhặt áo khoát, mặc vào, mang khẩu trang và nón, anh cố gắng tựa vào hàng rào đứng lên. Nhích từng bước trở vào công trình trong cơn đau chặn ngắt từng hơi thở. Khi anh đã vào tới công trình, không thấy hắn, cũng chẳng thấy nó đâu, chợt điện thoại của anh nhận được một tin nhắn từ Bạng Hổ ca: " Tiểu Khải. Em đang ở đâu? Sáng sớm đã ra ngoài? Em lại không đi cùng với 6 đứa kia. Có chuyện gì sao? "
6 người....Đúng. Vậy là nó đã về công ty an toàn. Anh thở dài, giải phóng cho cơn đau đớn một lần nữa trở về sau trận chống đỡ, người không đứng vững được nữa lập tức ngã vào tường. Lúc này anh mới cảm nhận được toàn cơ thể không một chút sức lực nào nữa, lưng anh thật sự rất đau. Mấy ngày nay do luyện tập, cơ lưng anh lại bắt đầu có vấn đề, ban nãy tên áo đen kia lại không thương tiếc dùng gậy sắt đập vào, giờ phút này chỉ thật sự cảm thấy như đang nằm lên đinh sắt, từ đợt đau không ngớt dọc sống lưng. Nhưng anh thật sự không thể ngồi mãi chỗ này, đã gần 5h30, anh biết không lâu sau công trình sẽ có nhiều người, nếu không mau rời khỏi thì khẳng định hôm nay anh sẽ là "điểm tâm" cho phóng viên. Cố gắng vực dậy thân thể đau đớn, từng bước khó khăn rời khỏi khu vực công trường, ra đường lớn, lập tức bắt taxi nhanh về công ty. Đứng dựa toàn thân vào cổng công ty, hiện giờ không khí vẫn còn rất tĩnh mịt, cũng đúng vì chỉ mới 5h20, mọi người vẫn còn đang ngủ ngon. Anh không muốn ai thấy tình trạng này của mình, chỉ muốn lập tức về phòng càng nhanh càng tốt, nên anh quyết định đi cầu thang khu F, khu vực này tương đối vắng vì chỉ là nơi đang chuẩn bị đập vỡ để tu sửa lại, nhưng cầu thang thì thông với lối dẫn về phòng TFBOYS.
Về mặt nó, sau khi được hắn thả trở về từ công trình, nó không cam tâm càng không thể hiểu nỗi hắn làm vậy là có mục đích gì. Trùng hợp nó và hắn cùng ra hành lang dãy F nói chuyện rõ rang. Hắn vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nó thì hiện đã không kiềm nỗi sự tức giận. Không cần biết trước mặt mình là tiền bối hay sư huynh gì cả, nó lập tức quát thẳng vào mặt hắn, lộ rõ vẻ tức giận mà trước nay nó chưa bao giờ thể hiện:
- Anh làm vậy có ý gì chứ? Tôi thật sự không hiểu đã đắt tội gì với anh. Tôi không ngờ con người anh thủ đoạn tới mức độ này. *xoay mặt nhìn hắn, nhếch môi* Anh đừng tưởng những việc anh làm thì trời không biết quỉ không hay. Anh chính là người đã xé đi vé máy bay của Đại ca...
Hắn lập tức mất bình tĩnh sau câu nói của nó, gương mặt đầy vẻ thỏa mãn lập tức đen sầm lại:
- Em...Em đang nói bậy gì vậy?
- Hì! Chột dạ rồi nhỉ? Không sao. Dù sao hôm đó tôi cũng đã giúp Đại ca giải quyết xong mọi việc. Cũng đã là quá khứ. Tôi không muốn nói tới. Nhưng tôi tới tận bây giờ vẫn thực sự không hiểu. Những việc anh làm có mục đích gì chứ? Ghen tị Đại ca nhỏ tuổi mà thành tích đã vượt xa anh? Hay ghen tị trong mắt mọi người chỉ có Đại ca hoàn toàn không có anh? *nhếch môi* Anh làm ơn đi! Anh ấy chỉ mới là cậu học sinh 17 tuổi, anh có cần dùng những thủ đoạn đê tiện đó để đối phó anh ấy không. Xin anh! Nếu muốn đối phó thì nhắm vào mình tôi là được, tôi chịu thay anh ấy. Tôi không muốn Vương Tuấn Khải của tôi....À không, là của tất cả các TBG chứ. Tôi muốn anh ấy không gặp phải chuyện gì từ anh nữa. Hì! Anh đừng quá bất ngờ vì sao hôm nay tôi lại dùng giọng điệu này nói chuyện với anh *cười*. Phải! Chính tôi còn không biết hiện đang đứng trước mặt anh có phải là Hồ Thảo Vi tôi hay không. Tôi cũng không hiểu bản thân tôi từ khi nào nói chuyện với người lớn hơn lại có thể dùng thái độ này. Không biết bản thân tôi từ khi nào đứng trước anh lại không thể là một nữ sinh trung học 16t được nữa. Trước nay tôi chưa bao giờ cảm thấy bản thân mạnh mẽ hơn giây phút này. Đúng anh nhìn thấy không sai. Hiện tại Hồ Thảo Vi khi đối diện với anh chỉ có thể là như vậy, không thể trở về là cô gái đáng thương cần người khác bảo vệ như trước, vì đứng trước con người thủ đoạn như anh...thật sự không cách nào ngoài thay đổi bản thân. Tôi như vậy chỉ để anh hiểu tôi đủ sức nhận lấy những thủ đoạn từ anh, anh không cần phải đối phó Đại ca nữa, thẳng tay mà đối phó tôi đi. Tôi đợi ! *cố gắng dùng thái độ bình tĩnh nhất có thể của nó để đối kháng hắn*
- Anh...Anh thật sự không có ý này...Vi à...Em hiểu lầm rồi *nắm lấy tay nó*
Hất vội bàn tay "dơ bẩn" của hắn, nó nhìn thẳng vào mắt hắn, vừa mang vẻ cầu xin vừa thể hiện sự quật cường như ra lệnh:
- Tôi không biết anh hiểu thế nào về tình cảm tôi dành cho Đại ca. Anh xem tôi là TBG nên mới ra sức bảo vệ Đại ca cũng được. Anh xem tôi "yêu đơn phương" anh ấy mà tình nguyện chịu thay anh ấy cũng được. Tôi chỉ muốn cho anh biết, Hồ Thảo Vi tôi từ hai năm trước đã xác định nhiệm vụ của mình chính là phải bên cạnh bảo vệ người tên Vương Tuấn Khải đó. Anh tốt nhất đừng xem thường tôi!
- Anh...Anh không có!
Thật ra bản thân nó đã sợ đến sắp phát khóc, nhưng giây phút này lý trí của bản thân không cho phép nó rơi lệ. Nó đang đánh thức sự mạnh mẽ bước ra khỏi vỏ bọc của cô gái đáng thương ấy. Nó không biết bản thân có làm được không, chỉ là đang thật sự cố gắng,...cố gắng diễn thật tốt vai quật cường này...vì nó không muốn hắn đối phó Khải nữa, nó chấp nhận chịu thay Khải.
Vừa lúc này hắn nghe thấy tiếng bước chân, không đều đặn hơn nữa có chút nặng nề. Hắn lập tức mở đại cửa một căn phòng trên hành lang chui vào, hắn biết đây là khu sắp qui hoạch nên không có ai ở, rất tiện ẩn nấp, hắn hé cửa ra hiệu cho nó cũng trốn đi. Nó cũng định lập tức bước đi, vì nếu có người nhìn thấy nó ở đây cũng không biết dùng lời gì để giải thích cho hợp lý. Nhưng nó chợt dừng bước, thấp thoáng trong ánh mặt trời chưa lên hẳn, mờ ảo hình ảnh của....Vương Tuấn Khải. Anh nhấc từng bước nặng nề, hình như đang đi về phía phòng TFBOYS, nhưng để đến được phòng, anh phải đi qua con đường nó đang đứng. Anh mỗi bước một gần, nó cũng nhìn rõ hơn sự khác thường trên gương mặt anh, tuy không chút trầy xướt, vẫn anh tuấn như vậy. Nhưng....môi anh tái nhợt, một tay không rời bụng, một tay dựa vào lực đỡ của tường tiếp tục bước đi, một bên chân như không có sức, mắt như mở như không. Hình ảnh làm nó đứng trơ ra không nói được lời nào, nước mắt vô thức rơi xuống, có lẽ một phần vì sự sợ hãi ban nãy đã không thể kiềm chế được nữa, mặt khác nó không tin được người trước mặt là Vương Tuấn Khải. Ánh mắt anh vẫn mơ màng nhìn xuống đất, mỗi bước nặng nề, vẻ hình như vẫn chưa nhận ra sự có mặt của nó ở đây. Đột nhiên...chân anh không sức ngã khụy xuống, đau đến mức miệng phát ra tiếng la nhẹ. Nó không thể đứng sững ra đó nữa lập tức chạy đến bên anh, tay nắm chặt lấy tay anh, để đầu anh dựa vào người mình, nó cảm nhận được hơi thở anh tuy gấp nhưng rất yếu. Nước mắt nó cũng không hạn chế được mà tiếp tục rơi. Khoảng chừng 3 phút sau, hơi thở của anh cũng bắt đầu đều trở lại, mở mắt ra, anh thấy đầu mình đang dựa trên vai nó, tay nó nắm chặt tay mình, nước mắt không có dấu hiệu dừng lại. Anh lập tức dùng sức ngồi thẳng dậy, hất hẳn tay nó ra khỏi tay mình, đầu tựa vào tường vẫn không muốn dựa vào nó. Anh đột nhiên bất ngờ làm vậy cũng khiến nó ngã về sau, rồi nó dùng tay quẹt nước mặt trên mặt, đến sát anh định đỡ anh dậy, bắt gặp đôi mắt anh nhìn mình lạnh lẽo đến đáng sợ, hành động của nó cũng lập tức bị đóng băng. Anh đột nhiên nhếch môi cười với nó, dùng ánh mắt lúc ở công trường lần nữa nhìn nó:
- Lại diễn?
Hai từ của anh đột nhiên làm nó giật mình, hiểu ra ngay lúc này thực chất anh chỉ đang xem nó là một "diễn viên", đang diễn cảnh "người tốt". Nó rất muốn giải thích cho anh hiểu, nhưng ngôn từ trong đầu nó hiện giờ chẳng còn gì nữa, mọi thứ trống không. Nó muốn đợi anh bình tĩnh sau đó sẽ nói chuyện sau, giờ phút này nó không quan trọng anh có xem mình là gì đi nữa, nó chỉ lo cho anh hình như bị thương rất nặng, tuy nhìn bề ngoài hoàn toàn không có dấu hiệu bị thương. Nó cũng ngoan cố đến cạnh anh, biết hiện giờ sức anh cũng chẳng đủ để kháng cự lại sự giúp đỡ của nó. Quả thật anh có vùng vẫy, nhưng càng hoạt động mạnh, vết thương càng đau khiến anh nhắm tịt hai mắt, cắn môi chịu đựng. Nó nhìn thấy anh như vậy thật sự rất đau lòng, tim như thắt lại, nó nhanh chóng đỡ anh về phòng, mắt không rời khỏi đôi môi đã ứa máu của anh mà tim lại càng đau nhói. Anh cũng không thiết kháng cự nữa, mặc nó đỡ mình về phòng.
Về đến trước cửa phòng, nó định gõ cửa gọi Thiên, Nguyên thì bị anh bắt lại tay nó, hất ra. Sau nó cả người anh đang được nó đỡ lấy cũng chủ động ngã vào cửa, dùng lực không quá mạnh đẩy người nó ra khỏi. Không nhìn vào nó, anh dùng hơi thở lạnh lùng thốt vài tiếng đủ nghe:
- Đủ rồi! Đã diễn xong. Có thể về phòng! Tôi cần nghỉ ngơi. Đã không đủ sức xem tiếp bộ phim!
Không đợi nó trả lời, anh khó khăn lấy trong túi quần chìa khóc, mở cửa bước vào trong rồi đóng sầm cửa lại thật mạnh, ý như muốn nó mau chóng rời khỏi.
Nó không biết cảnh đang diễn ra trước mắt nó bây giờ là gì nữa, chỉ biết người vừa mới bước vào phòng là nam thần của nó, chỉ biết anh vừa lạnh nhạt nhìn nó, chỉ biết anh đang đau đớn nhưng nó lại không cách nào giúp được anh. Nó giờ phút này không chỉ nhất mực lo cho anh, còn thực sự muốn "cấu xé" kẻ đã khiến anh thành ra như vậy. Nó chẳng biết ai là hung thủ, càng không biết mục đích của người đó là gì, chỉ biết Vương Tuấn Khải của nó không thể chịu đau đớn như vậy, vì không cần nói cũng có thể nhìn ra anh vừa bị tấn công, nếu chỉ là bị cướp giật, tự vệ hay vô ý khiến bản thân tự bị thương thì anh cũng không đau đớn tới mức độ đó, đơn giản vì anh có học võ, nó cũng đã tận mắt chứng kiến mình anh đánh với 7 tên lưu manh. Nhất định có kẻ đứng sau lưng hãm hại anh....
Đương nhiên người nó nghĩ đến đầu tiên chính là "hắn", vì thực chất trước nay Khải luôn được mọi người nhất mực yêu thương, dù là antifans cũng chưa ai dám thực hiện hành động quá khích này. Chỉ duy nhất...hắn....đối với nó hiện nay là "nghi phạm" lớn nhất......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com