Chap 25
Nó ngồi vào bàn ăn là lại suy nghĩ tới Khải, theo thói quen thường ngày nó vẫn hay mở điện thoại lướt lướt xem vài tấm hình của anh thì ăn mới ngon. Mặc dù đã bên cạnh anh hơn 7 tháng, người thật trước mắt nhưng thói quen này cũng có từ hai năm trước rồi, thật khó thay đổi. Nó vừa nhìn thấy nụ cười ấm áp của anh trên từng bức hình thì ánh mắt lạnh lẽo ban nãy của anh lại đột nhiên trở về trong đầu nó, nó thật sự không muốn nghĩ tới nhưng cái lạnh đó cứ đeo bám không tha cho nó. Nó nhớ rất rõ ban nãy anh gọi nó là gì, chính là "em". Quả thật nếu là lúc trước anh gọi nó như vậy nó sẽ cảm thấy vui vẻ vô cùng, trước đây nó từng hỏi anh tại sao lúc nào cũng gọi nó là "nhóc", nó không còn nhỏ, chỉ thua anh vẻn vẹn một tuổi cơ mà, như sao anh cứ thích xem nó là con nít vậy. Dù là cô bé năm tuổi anh cũng gọi bằng "em" thế mà với nữ sinh 16tuổi như nó lại gọi bằng "nhóc". Vậy mà ngay giờ phút này Hồ Thảo Vi nó lại thật sự rất nhớ từ "nhóc" đó, chưa bao giờ nó muốn nghe anh gọi nó bằng "nhóc" như thế cả. Còn nữa, anh có nói bữa ăn sáng hôm nay là có người chuẩn bị trước cho nó, nếu vậy không phải anh gọi giúp nó sao? Nếu không phải anh thì là ai? Tiểu Băng, Tiểu Nhi hay Nhã tỷ? Không đúng. Họ vẫn còn đang ngủ say, chị Mẫn cũng vậy. Vậy thì....chỉ còn lại con người "giả nhân giả nghĩa" kia là mục tiêu nghi ngờ lớn nhất, hắn luôn muốn tỏ ra quan tâm trước mặt nó mà, nhưng điều đó chỉ làm nó càng thêm kinh tởm hắn, bên ngoài thì thư sinh nho nhã, đằng khác lại lén lút hại Đại ca của nó, nghĩ tới đây nó lại mất bình tĩnh. Từ lúc nào đối với hắn sự kính trọng của nó chỉ còn số không, mặc kệ vì người hắn đối phó là Vương Tuấn Khải hay vì lý do gì đi nữa trong mắt nó bây giờ hắn rất đáng khinh bỉ, nó chỉ thật sự muốn nói cho anh, nói cho cả công ty, nói cho tất cả mọi người con người của hắn như thế nào. Giờ nhìn món ăn trên bàn nó lại cảm thấy phát ói, nếu nó ăn những món này chắc sẽ ngộ độc mất, ngộ độc không vì thực phẩm có vấn đề, là vì những gì liên quan tới hẳn thì đều "có hại". Nó bỏ mặt bữa ăn, bỏ mặt luôn cơn đói, hiện giờ nó chỉ muốn đi nói rõ với hắn rằng nó không cần người đạo đức giả như hắn quan tâm, xin hắn lập tức bước ra khỏi cuộc sống của nó, trả lại trật tự vốn có cho nó, nếu cứ tiếp tục như vậy nó sẽ chống không nỗi mất. Nó đã đi đến trước ban công phòng hắn, phòng hắn cách phòng TFBOYS và TFGIRLS không xa, nó thấy hắn đang đứng hướng ra ngoài nghe điện thoại, nghe giọng điệu hình như rất vui vẻ:
- Các anh làm tốt lắm. Dù cát-xê cả tháng này tôi trả cho các anh tôi cũng không ngại *cười*. Chỉ một trận đã làm thằng nhóc đó thật sự hiểu lầm tiểu Vi. Một tin nhắn từ số điện thoại của nó đã trực tiếp mang đến thành công cho kế hoạch này. Hì! Lẽ ra tôi cũng không định ra tay nặng như vậy với nó, dù sao thằng nhóc đó đối với tôi cũng có 7 phần nể, nhưng hết cách *nhếch môi* tôi đường nào cũng không để tiểu Vi tiếp tục bên cạnh nó, thà để em ấy hiểu lầm tôi bây giờ, nhưng sau này sẽ biết ai mới tốt cho em ấy. Thằng nhóc kia cái gì mà 25 tuổi mới yêu chứ. Hừ! Che mắt thiên hạ sao? Nếu nó không thích tiểu Vi cũng không cần khi thấy tôi mang nước cho em ấy mà dặn em ấy đừng tiếp xúc với tôi quá nhiều, không phải sợ tiểu Vi sẽ thích tôi sao *bày ra vẻ mặt khi dễ*. Cũng may đến nay thằng nhóc đó vẫn xem tôi là sư huynh, chẳng có chút nào đề phòng, nếu nó ngoan ngoãn hiểu lầm Tiểu Vi như vậy mãi thì tôi cũng cam kết chẳng ảnh hưởng gì tới nó nữa *cười*. Tiền tôi đã chuyển khoản. Lần này hành động rất tốt!
Nó bây giờ không tin vào thính giác của mình mới nghe được những gì nữa, không đợi hắn qua đầu lại nó đã nhanh chóng trở về phòng đóng sầm cửa. Nó thất thần ngồi xuống giường, giờ phút này nó không hề tức giận ngược lại môi đã tái nhạt vì sợ hãi. Mặc dù nó đã có nghĩ tới việc Khải bị tấn công có lẽ liên quan tới hắn. Nhưng....thái độ "ma quỉ" của hắn lúc nảy....một đoạn giao tiếp điện thoại chưa tới 2 phút đã "dọa" nó đến hồn phách bay mất. Nó không ngờ người mà trước nay 7 đứa nó kính trọng là người như vậy, nó càng không ngờ hơn là hắn đối phó Khải chính là....vì nó. Có quá nhiều cái không ngờ cùng ập tới như vậy, nó nhất thời không chấp nhận được. Hắn điên sao? Khải làm sao có thể thích nó. Hắn chỉ dựa vào trực giác của bản thân phán xét anh ấy thích nó sao đó thẳng tay "kết tội" sao? Hắn nghĩ hắn là ai mà có cái quyền đó chứ? Thì ra tin nhắn từ số điện thoại của anh chính là do hắn gửi, vậy mà hôm đó nó còn khóc rất nhiều, còn kéo anh sáng sớm ra công viên. Nó thật sự quá ngu ngốc rồi, chính là nó một tay đẩy Khải vào nguy hiểm, hắn thật sự quá nham hiểm. Hắn cũng thật quá lợi hại khi đoán biết được tình cảm của nó dành cho anh, lợi dụng điểm này hắn có thể suy đoán nó sẽ không nhịn được nghi vấn mà hỏi rõ anh. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn không chút sai lệch, từ đầu chí cuối nó chỉ là con rối trong tay hắn. Nó cảm thấy bản thân hiện tại cực kì vô dụng, mở miệng luôn nói: "Là TBG thì nhất định phải bảo vệ cho Vương Tuấn Khải", giờ thì rõ rồi, bảo vệ gì chứ, là TBG như nó đã hại Vương Tuấn Khải ra nông nỗi này. Anh lạnh với nó, không quan tâm nó cũng đáng đời nó. Tại sao có thể ngốc nghếch đến mức "chủ động" làm con cờ dưới tay hắn chứ....Nhưng... bây giờ không phải thời gian tự trách, càng không phải lúc "rời bỏ" anh. Phải! Trong những bộ phim nó hay xem, nếu gặp trường hợp tương tự thì lựa chọn tốt nhất là lập tức bỏ rơi người đó, như vậy người đó sẽ an toàn. Ban nãy hắn cũng có nói : "nếu nó ngoan ngoãn hiểu lầm Tiểu Vi như vậy mãi thì tôi cũng cam kết chẳng ảnh hưởng gì tới nó nữa". Nhưng đây là đời thực, không phải đang đóng phim, nó làm sao tin tưởng con người "ma quỉ" đó có thể dễ dàng buông tha anh như vậy. Giờ phút này anh chính là rất cần sự hỗ trợ của nó, nó muốn nói cho anh biết toàn bộ sự thật mà nó đã nghe thấy, nó muốn anh lập tức cởi bỏ hiểu lầm đối với nó....Nhưng, nó không thể ngu ngốc thêm một lần nữa, nếu hiện giờ cho anh biết, thứ nhất không bằng chứng, cứ cho là anh thật sự tin nó nhưng làm sao "vạch mặt" hắn đây, như vậy cả hai chỉ có nguy hiểm. Tạm thời bây giờ cứ để anh hiểu lầm, ít nhất như vậy hắn sẽ không nghĩ cách tiếp tục đối phó anh.....Nó xoa hai bên thái dương trông vẻ rất mệt mỏi, nó còn đang nghi ngờ có phải quyết định trở về Trùng Khánh của nó 7 tháng trước là sai không, nếu nó không xuất hiện nữa thì có lẽ cũng không mang đến cho anh hết rắc rối này đến vấn đề khác như vậy.
Khải lúc ra cổng chợt nhớ mình vẫn chưa uống thuốc giảm đau và thuốc phục hồi nhanh, nếu không uống thì vết thương sẽ lập tức không nghe lời mà đau trở lại, hơn nữa lịch sắp tới kín vô cùng, không thể để tình trạng sức khỏe này mà gắng gượng, phải mau chóng hồi phục. Khải lên tới hành lang cũng bắt gặp hắn đang đứng hóng mát, tâm trạng hình như không thể vui vẻ hơn, Khải cũng không ngại nở nụ cười chào hỏi, hắn cũng chào lại bằng nụ cười không gượng gạo, cả hai hỏi thăm nhau cứ như giữa hai người không có bất kì xích mích gì, hoàn toàn thân thiết.
Hôm nay nó phải tập nhảy lúc 8h, mà chuyện này khiến nó ăn uống gì cũng chẳng còn khẩu vị, đã vậy nên nó uống thuốc giảm đau trước sau đó cùng 3 chị đến phòng tập. 12h trưa thì buổi tập "khốc liệt" cũng kết thúc, lúc đó 3 anh chàng TFBOYS cũng vừa từ công ty đến, chuẩn bị đến lượt mình. Đội tập nhảy cùng TFGIRLS lúc nãy đã rủ nhau xuống bếp "bồi dưỡng cơ thể", 3 chị của nó cũng đã xuống bếp, chỉ có nó là bước chân không vững, bắt đầu loạng choạng. Chị Mẫn thấy vậy lập tức đến bên cạnh, đỡ nó ngồi xuống sofa, khẩn trưởng hỏi:
- Tiểu Vi à em không sao chứ? Không phải bệnh lại tái phát chứ? Sáng giờ em đã ăn gì chưa? Nếu em không chịu nỗi chị có thể nói với đạo diễn sắp lịch quay lại. Chìu nay em còn hẳn 2 show, hình như sáng mai lớp em còn phải kiểm tra một tiết, chị nghe lão sư dạy thêm nói bài khá nhiều. Em có thể không?
Nghe hàng loạt câu hỏi của chị Mẫn nó cũng an ủi phần nào, ít nhất bây giờ bên cạnh nó vẫn còn chị, chị không xem nó là minh tinh hay thần tượng gì đó, chị dùng sự chuyên nghiệp của mình sắp xếp lịch cho nó, luôn luôn không để nó quá lao lực, chị coi nó như em gái, chăm sóc đến cả miếng ăn giấc ngủ chứ không đơn thuần là "phục vụ" nó chỉ để lãnh lương. Nó nhìn thấy được sự ân cần, không phải diễn, từ chị. Nhìn chị lo lắng, nó chỉ cảm động phì cười, đè nén cơn chóng mặt đáp:
- Em không sao. Chỉ hơi mệt. Tập nhảy hẳn 4tiếng mà. Hihi. Em không sao, em ngồi lát sẽ xuống bếp ăn ngay, chị xuống bếp trước đi, sáng giờ chị mới là người chưa ăn gì đấy. Buổi sáng em đã xuống canteen ăn rất sớm, ăn no đến tận bây giờ đấy *cười*
- Thật không? –chị Mẫn nhíu mày nghi vấn
- Thật ạ! Không tin chị có thể hỏi anh Minh trực canteen hôm nay. Sáng sớm em đã xuống ăn, còn có Đại ca làm chứng.
Hai từ "Đại ca" nó phát âm thật ngượng làm sao, nhưng để chị tin thì không còn cách nào đành mượn tên anh dùng đỡ. Chị Mẫn nghe vậy cũng an tâm, lấy khăn giấy giúp nó lau mồ hôi trên mặt sau đó xuống bếp. Chị Mẫn vừa đi khỏi thì lưng nó cũng dựa hẳn vào sofa, giải phóng hết nỗi mệt mỏi đang che giấu nãy giờ, nhíu mày gánh chịu cơn đau bụng bắt đầu hành hạ cơ thể, tay xoa xoa bụng muốn giảm bớt nỗi đau nhưng xem ra cũng không hiểu quả. Chợt trước mắt nó xuất hiện một hộp bánh tây hương chocolate và chai nước mát, nó cố gắng ngước đôi mắt mập mờ nhìn lên. Khải đang đứng trước mặt nó, nó lập tức ngồi thẳng dậy, miệng không khỏi bất ngờ thốt lên vài tiếng:
- Khải...Khải ca...!
Khải không trả lời nó. Chỉ ngồi xuống bên cạnh, mở hộp bánh lẫn nước sau đó đưa tới trước nó. Nó nhìn anh cũng chưa vội dùng bánh, mắt nó đã long lanh ngấn nước, nó không biết mình đang nằm mơ hay nằm mộng nữa [ mơ mộng mấy thứ vậy ==" ], người đang quan tâm nó là Khải thật sao? Không phải anh vẫn đang hiểu lầm nó sao? Cảm giác vui sướng cứ như lần đầu được gặp anh ở gần sân bay Trùng Khánh, nó chỉ muốn lập tức ôm lấy anh, kể anh nghe những sự thật nó biết, rồi đổi lại được sự cảm thông của anh, cái vuốt đầu nhẹ nhàng của anh, nụ cười ấm áp của anh......
Nhưng hoàn toàn đánh đổ suy nghĩ của nó, anh vẫn sử dụng thái độ lạnh nhạt đó:
- Còn không mau ăn đi. Em muốn một mình em ảnh hưởng cả nhóm à? Không khỏe có thể xin nghĩ, đừng để fans của em nhìn vào lại nói công ty không tốt với em. Anh thật sự không hiểu sao lại có người không biết chăm sóc bản thân như em. Làm vậy vui lắm sao?
Lại là từ "em", chưa bao giờ nó ghét cách xưng hô này như bây giờ, nó bây giờ chỉ muốn làm "nhóc" của anh. Tuy biết anh đang khiển trách nhưng nó vẫn dối lòng chính là anh đang quan tâm mình, cũng tùy tiện ăn vài cái bánh trước mặt anh. Sau đó dùng hết can đảm của mình, nhìn vào mắt anh, vô thức hỏi:
- Anh thực sự đang quan tâm em?
Khải hình như cũng sựng lại vẻ lạnh lùng trước đôi mắt ngấn nước của nó, nhưng không lâu thì vẻ lạnh nhạt nhanh chóng phục hồi, anh đứng lên, để lại hộp bánh và chai nước bên cạnh nó, nhanh chóng bước đi, không ngại nói lại cho nó một câu:
- Em đừng hiểu lầm. *cười*. Anh không có nhiều thời gian như em nghĩ. Chỉ là đã nhận lời để mắt tới em thay một người, đã hứa thì thực hiện. Chỉ đơn giản vậy thôi.
Sau đó Khải đi thẳng một mạch, để lại nó thẩn người ra đó......Đoạn đối thoại của nó và anh đã lọt vào mắt Tiểu Băng và Tiểu Nhi, trước giờ Tiểu Khải luôn rất quan tâm Tiểu Vi, sao hôm nay lại thành ra như vậy, khiến hai người thật sự khó hiểu....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com