Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 31

Đoạn clip trên được lan truyền với tốc độ chóng mặt. Các TFFans đồng lượt lên tiếng đòi hỏi sự xin lỗi từ Ngọc Quân. Hiện cô ta đi đến đâu cũng bị chỉ trích, đã hai hôm kể từ ngày đoạn clip được đăng tải, chị ta không đến trường. Nghe bạn bè nói là không dám gặp mặt ai. Nhưng chính nó lại cảm thấy có lỗi, nó không muốn đã quá tay với hắn giờ lại gián tiếp hại luôn Ngọc Quân. Nó muốn đăng stus weibo để nói với các TFFans là nó không sao và cũng đừng nên làm khó Ngọc Quân nữa, nhưng công ty không cho phép, vì làm vậy chẳng phải đã nhận sai về mình sao, như vậy sẽ ảnh hưởng hình tượng hình tượng của nó. Nó thực chất không nghiêm trọng hóa vấn đề hình tượng của bản thân, nhưng vì công ty, nó cũng không thể làm gì hơn. Một tuần trôi qua. Đã một tuần chị ta không tới trường, chuyện của nó cũng không có dấu hiệu hạ nhiệt. Đột nhiên hôm nay nó nhận được tin tất cả các mặt hàng đại diện của Vương Tuấn Khải ở Trùng Khánh đều cắt hợp đồng, tim nó chợt ngừng vài giây khi nghe thấy tin này...Có phải...Là do chị ta...Không sai! Ông Bảo đương nhiên không thể đứng yên nhìn con gái như vậy mà không còn tương lai. Tối đó, nó nhận được tin nhắn từ số máy lạ "Những việc này chỉ mới là bắt đầu, Vương Tuấn Khải không phải là lớn nhất. Nếu không muốn mọi việc đi quá xa thì ngày mai mở họp báo xin lỗi, nhận mọi trách nhiệm". Ngày...ngày mai? Làm sao có thể?....

Trước giờ nó cực ghét những người dùng quyền hành mà khống chế mọi việc, cứ như muốn một tay che trời...Dù biết anh không thể hoạt động tốt ở Trùng Khánh thì biết bao nơi khác trên thế giới đang đợi anh, hàng triệu TFFans cũng không vì việc này mà ngừng yêu anh....Nhưng, nó biết anh yêu Trùng Khánh...Hơn nữa gia đình anh ở Trùng Kháh, không thể để họ vì nó mà cuộc sống đảo lộn. Nó nợ anh nhiều rồi, có lẽ đến lúc phải trả lại. Cũng xem như sự trừng phạt cho nó vì đã bồng bột vạch tội hắn thẳng tay như vậy.... Nó quyết định sẽ đăng weibo, nói với tất cả mọi người là nó sai rồi.... Nhưng còn công ty...Công ty tốt với nó như vậy, nó làm thế không phải gián tiếp đưa uy tính công ty đi xuống sao? Cuối cùng...Hồ Thảo Vi đã có một quyết định mà nó không muốn nhất, nhưng bắt buộc phải như vậy....

Sáng hôm sau, nó đến gặp anh Thịnh. Vẫn như bình thường, anh Thịnh vui vẻ chào nó. Trông tâm trạng nó không được tốt, anh Thịnh cũng có chút lo lắng:
- Tiểu Vi. Hôm nay em sao vậy?
Nó nhắm mắt thật chặt, dùng hết can đảm, nói ra những lời mà suốt đời này nó cũng không muốn nói ra:
- Thịnh ca....Em...Em muốn về Việt Nam...Em không muốn bước trên con đường này nữa...Em không đáng...Em thấy bản thân không phù hợp...
- Em...*khá bất ngờ*. Sao lại như vậy? Có phải là chuyện của cô nữ sinh đó...? *nheo mắt*
- Không phải đâu ạ. Là do bản thân em có vấn đề. Là bản thân em muốn kết thúc. Không liên quan ai hết!*gượng ép*
Đột nhiên có âm thanh mở cửa kèm là giọng nói của Khải, có chút tức giận pha lẫn quan tâm:
- Không được. Tiểu Vi *đi tới cạnh nó*. Sao nhóc lúc nào cũng vậy? Luôn nghĩ mình đúng. Nhóc không biết suy nghĩ cho người khác sao? Nhóc là nhóm trưởng. Nhóc bỏ đi thì TFGIRLS phải thế nào. Tan rã? Sao nhóc có thể ích kỉ như vậy? Nhóc có bao giờ suy nghĩ kĩ trước khi đưa ra quyết định chưa? Tại sao chỉ bao nhiêu khó khăn thì lập tức bỏ cuộc? Lần trước thì chỉ vì vài trăm antifans cũng giận dỗi bỏ đi. Hôm nay cũng vậy. Nhóc có biết thế nào gọi là vượt qua không? Bản thân là một thần tượng, nhóc phải biết bản thân quan trọng thế nào khi đem lại nghị lực sống, niềm tin mới cho hàng triệu người khác. Nhóc như vậy là vực dậy nghị lực cho họ sao? Chuyện nhóc vạch trần anh ta không phải là việc làm sai, mọi người đều có khả năng nhận thức, họ cho rằng kẻ sai là anh ta. Sao nhóc lại để tâm việc đó chứ?
- Em đã nói không phải tại việc đó. Anh đừng nói nữa. Tương lai của em, anh không có quyền can thiệp...
Nó kiềm lại nước mắt, nó biết anh lo cho nó. Nhưng nó không thể lúc này mà mềm yếu, nó thà từ bỏ vị trí thần tượng này cũng không muốn anh có việc gì. Ông ta là phó chủ tịch thành phố....Nó không đấu lại đâu....Nó không muốn như vậy....Nhưng cũng là câu đó....Là do nó tự làm tự chịu. "Xin lỗi Vương Tuấn Khải! Cho phép em lần cuối "diễn" vai quật cường trước mặt anh..."
- Nhóc....-anh đã giận để không thể nói thêm
- Anh đừng quan tâm quyết định của em. Em có ở đây hay không thì TFBOYS vẫn là bạn tốt của em. Em có ở đây hay không thì TFBOYS vẫn hoạt động rất tốt. TFGIRLS không còn em vẫn có 3 chị. 3 chị rất xinh đẹp lại giỏi, thật xứng là nhóm trưởng hơn em. 3 chị ấy rất được ủng hộ. Anh không cần lo không có em thì TFGIRLS không thể tiếp tục. Dù em ở đâu ...*nghẹn* thì mọi người vẫn là người thân của em. Em sẽ tiếp tục ủng hộ mọi người....Tiếp tục là TBG của anh....Đại ca...Em xin lỗi!
Anh Thịnh đứng bên cạnh cũng không thể im lặng:
- Tiểu Vi à đây là chuyện lớn. Em không thể vì suy nghĩ của bản thân mà quyết định như vậy được. Mọi việc sẽ rất khó giải quyết...
- Em biết. Như vậy rất đột ngột...Nhưng quĩ đạo bị lệch cũng có lúc sẽ trở về ổn định như ban đầu. Em biết công ty đã cho em rất nhiều thứ. Nhưng quả thật Hồ Thảo Vi em không nhận nỗi....Đây là thẻ thành viên *để thẻ lên bàn*. Tối nay em sẽ về Việt Nam. Ba mẹ đang rất trông em... Em đã xem lịch. Tạm thời tính từ hôm nay thì lịch em vẫn còn trống, cũng chưa đồng ý hợp đồng mới nào. Có thể nói em đã hoàn thành mọi hoạt động, không để công ty tổn thất. Em xin lỗi. Giúp em gửi lời tới mọi người. Em thật sự rất yêu họ *cuối đầu*
Nó nói xong thì bước ra khỏi phòng để lại anh Thịnh và Khải. Khải thật sự giận đến không nói nên lời, ngồi xuống ghế như muốn dùng thân nhiệt thiêu đốt luôn chiếc ghế.......

.......Một tháng sau......
Đã một tháng kể từ ngày nó rời đi. TFBOYS vẫn hoạt động rất bình thường. Trên màn ảnh, anh vẫn như vậy, đẹp đến từng milimet. Chỉ có một điều đặc biệt là hơn một tháng nay không có bất cứ tin tức nào của TFGIRLS, hơn nữa tin tức nó trở về Việt Nam cũng không được đăng tải, hoàn toàn bình thường như nó vẫn còn đang ở Trùng Khánh. Nó biết công ty vẫn chưa công bố vì nghĩ nó sẽ trở về, nó cũng không còn cách nào ngoài việc ngồi xem thời gian trôi qua. Chỉ có cách này, nếu qua một thời gian quá dài mà TFGIRLS không xuất hiện thì công ty bắt buộc phải công khai việc này thôi. Kể từ khi nó về Việt Nam, vì không muốn làm loạn trật tự hơn nữa hồ sơ học tập của nó cũng chưa chuyển trở về. Nên cả tháng nay chỉ toàn ở nhà. Ngoại trừ gia đình ra thì vẫn không có ai biết Hồ Thảo Vi đã về Việt Nam. Nó cũng chưa báo cho bạn bè biết, vì muốn cắm trại xuân của trường sẽ về cho họ một bất ngờ.....

----cắm trại Xuân tại trường trung học cũ của nó---
Trại của lớp nó tên TFGo, có lẽ cả lớp ai cũng là TFFans, vì trước khi nó đi mọi người đều rất yêu thương nó. Hôm nay là chủ nhật. Nó bước vào trường, cũng như mọi người, mặc quần áo rất bình thường, chỉ là mang thêm khẩu trang đen và nón kết. Đi lẫn vào đám học sinh, cũng khó có thể nhận ra nó. Nó đứng trước cổng trại lớp, lòng bồi hồi nhớ lại những kỉ niệm nó bên cạnh bạn bè, thầy cô....Đã giờ ăn trưa, các bạn cùng cô chủ nhiệm đang bên trong trại dùng bữa. Nó từng bước đi vào.... Ban đầu mọi ánh mắt ngạc nhiên đều tập trung vào cô gái vừa bước vào trại...Sau khi nó mở khẩu trang, ánh mặc ngạc nhiên đều biến thành bất ngờ. Mọi người đều đứng dậy cả, Bảo Khánh là bạn thân của nó từ nhỏ, không khỏi quá bất ngờ, chạy ập đến ôm lấy nó. Mọi người đều khen nó dạo này rất xinh, cả lớp hình như cứ xem nó là người nổi tiếng mà có chút kiêng nể. Nó thật sự không quen, nó chỉ muốn các bạn xem nó là Hồ Thảo Vi của 8 tháng trước. Rồi cũng đến lượt cô chủ nhiệm đến hỏi thăm nó, nãy giờ cả bọn cứ nháo nhào, đứa chụp hình, đứa xin chữ kí, hỏi đông hỏi tây, cuối cùng vẫn chỉ có mình cô là lý trí nhất:
- Thảo Vi. Không phải em chỉ về đây để dự cắm trại chứ? Nhưng sao không có bất kì tin tức nào nói em đã về Việt Nam. Em đã về bao lâu?
- Đã một tháng ạ! – nó bình thản trả lời
Cả bọn đều không khỏi ngạc nhiên. Một tháng sao? Sao có thể? Cô tiếp lời:
- Sao có thể? Thật sự có chút không ổn. Em về một mình?
Nó chưa kịp mở miệng thì có giọng nói vang lên, khiến nó không khỏi há miệng
- Tiểu Vi [ tiếng Trung nghe mấy đứa :v]
Sau tiếng gọi là ba người chị của nó. Nó thật không thể tin vào mắt mình...Tại sao ba chị lại ở đây chứ? Không phải....không phải đang ở Trùng Khánh sao? Cả lớp nó nhìn thấy 3 nữ thần TFGIRLS lại càng thêm náo động. Gì đây chứ? Có phải nằm mờ không? Đột nhiên thần tượng xuất hiện trước mặt không báo trước, lại còn khoảng cách gần như vậy. Có đứa đã thật sự che mặt khóc vui sướng, có đứa đứng như trời trồng không hiểu mình đã lạc vào cõi nào

Tin tức TFGIRLS xuất hiện chưa đầy 1 phút sau lập tức lan rộng ra toàn trường. Trại của lớp nó gần như bị xô đẩy chen lấy đến sắp ngã. Thấy tình hình không ổn nên TFGIRLS đành tìm chỗ "giao lưu" thích hợp hơn. 4 đứa cùng bước lên sân khấu lớn của trường. Cả trường được lúc tưng bừng. Nó còn chưa hiểu được việc gì đang xảy ra, tại sao ba chị lại ở đây? Nó đến trường chỉ để thăm bạn bè tại sao lại trở thành đi lưu diễn thế này? Cắt ngang suy nghĩ của nó là lời nó của Nhã tỷ:
- Nhóm trưởng! Có sẵn lòng tại sân khấu này biểu diễn *nháy mắt*
Hm...! Thật sự không phải mơ. Ba chị nó đang đứng đây....Đã vậy rồi, nó cũng không từ chối...Nhạc vang lên. Cả bọn cùng hát, nhảy trong tiếng reo hò không ngớt. Sauk hi biểu diễn, nó vừa định bước xuống sân khấu, nhìn thấy hình như 3 chị vẫn chưa rời sân, nó cũng ở lại xem 3 chị ấy còn muốn nói thêm việc gì. Tiểu Nhi nhỏ tiếng vào tai nó:
- Nè Tiểu Vi. Chị không biết Tiếng Việt. Nhưng em biết. Chị muốn nói với mọi người vài câu. Có thể giúp chị không đây? *cười*
Nó mỉm cười đáp ứng. Tiểu Nhi cầm lấy micro nói lớn, trong rất phấn khởi:
- Và bây giờ....Chúng ta cùng chào đón *nháy mắt*.....TFBOYS.....!
Mặc dù mọi người không hiểu chị ấy nói gì nhưng nghe đến 3 chữ TFBOYS cứ như đã trúng phải liều thuốc mạnh mà không ngừng la hét. Còn nó, cứ đơ ra đó, thật không hiểu....chị ấy đang nói gì....T...TFBOYS gì chứ? Nó còn chưa thoát khỏi bất ngờ. Một chàng trai...Tuy mang khẩu trang...Nhưng dáng người, tuyệt nhiên không thể lầm lẫn chính là.......Vương Tuấn Khải. Theo sau không cần bàn cãi....chính là Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ. Micro trên tay nó rơi xuống đất tạo âm thanh rất khó nghe, lúc này nó mới bừng tỉnh lại. Cảnh tượng diễn ra trước mắt nó...Là thật...Không sai...6 người họ, 6 người mà nó xem là không thể thiếu trong cuộc sống...đang đứng trước mặt nó....Khải đi đến bên cạnh. Nhặt giúp nó micro, mở khẩu trang và cười rất tươi, nói nhỏ:
- Anh đẹp trai đến mức đánh rơi cả micro sao? *cười*
Cả bọn phía dưới được phen hò hét không ngừng. Ngay sau đó cổng trường không thể ngăn hàng loạt người lao vào. Phóng viên đương nhiên nhanh chóng nắm được tin tức. Có thể nói chưa tới 15 phút sau thì sân trường thật chật người, không còn chỗ đứng, giao thông xung quanh trường cũng gặp trắc trở không nhỏ. 7 đứa cũng không nỡ để mọi người mất hứng. Âm thanh tuy thô sơ, sân khấu tuy nhỏ hơn rất nhiều so với những sân khấu tụi nó từng biểu diễn, nhưng 7 đứa đều không ngại. Biểu diễn hết mình. Cũng không ngại kí tặng ngoài trời. Sau khi rời trường, nó thật muốn cùng 6 người họ về nhà để giới thiệu cho ba mẹ biết những người đã bên cạnh nó chăm sóc nó trong 7 tháng qua [ đi ra mắt nói đại đê :v] , nhưng với tình hình này. Mọi người đều đã biết TFBOYS và TFGIRLS hiện đang ở Việt Nam, nếu không muốn nhà mình thành tâm điểm mặt báo thì hiện giờ đừng dại dột trở về. Mọi việc được giải thích ngay sau khi về khách sạn. Thì ra công ty đã điều tra được những mặt hàng đại diện của Khải là do ông Bảo "chặn đứng", cuối cùng phải nhiều lần bí mật tố cáo và thành công thắng kiện. Khải đương nhiên hiểu đã trách lầm nó nên quyết định lần này cùng TFGIRLS về VN "mời" nó trở lại......

---Tối 20-9-2024, 23h, Trùng Khánh----
"Tiểu Vi, tối nay có thể cùng anh lên sân thượng ngắm sao không?" Tin nhắn được gửi tới nó từ số điện thoại của "nam thần". Nó đang cùng 3 chị mơ ngủ ở phòng bên cạnh, mắt nhắm mắt mở lại có chút tức giận trả lời: " Ax...Huhu hôm nay em đi diễn cả ngày mệt lắm rồi. Tha cho em đi Đại ca...Anh con nít như vậy khi nào? Lại còn ngắm sao?". Anh chỉ cười, nhanh chóng trả lời nó: " Không đi cùng thì đừng hối hận nhé! Nhanh lên. Mau thức dậy. Lên sân thượng. Anh đợi. Một mình nhóc thôi nhé!". Nó dụi mắt cười cười, mặc dù đã ngồi dậy chuẩn bị thay quần áo theo lời anh mà "lếch" lên sân thượng, nhưng vẫn "ngang bướng" trả lời tin nhắn: "Nhóc gì chứ Vương Tuấn Khải. Bổn đại tiểu thư năm nay đã 24 tuổi =.="..... Hơn 20 phút "vật lộn với cơn buồn ngủ, cuối cùng nó cùng trèo tới tầng cao nhất của công ty. Anh đang đứng đợi nó ở hành lang thủy tinh. Nhìn từ xa anh thật không mấy thay đổi, vẫn là nam thần đẹp nhất lòng nó từ trước tới nay. Anh của 8 năm trước và anh của bây giờ vẫn là Vương Tuấn Khải được người khác nhất mực yêu thương. Năm trước TFBOYS debut 10 năm, thực hiện hẹn ước 10 năm với TDT. Thật không thể dùng lời để diễn tả buổi concert đó hoàn hảo thế nào. Nó được cùng anh đi hết 8 năm, nhìn thấy TDT bên anh, bên TFBOYS cùng nhau trưởng thành, thật mĩ mãn... Thấy nó đứng trơ ra, Khải đến gần trêu:
- Nè. Có phải mỗi lần thấy anh đều phải như thế này? *cười*. Dù biết anh đẹp nhưng nhìn vậy ngại lắm. Haha. Đã 8 năm vẫn chưa thích ứng được với soái khí này sao nhóc con?- cười lộ răng khểnh
- Có lẽ vậy *nháy mắt*...Nè! Không phải anh đánh thức em dậy chỉ để nói em biết rằng anh đẹp trai siêu cấp *to mắt nhìn Khải*. Đại ca ơi Đại ca...! Em biết chuyện này từ 10 năm trước rồi cơ.....
Khải nhìn nó trông dáng vẻ mè nhèo đấu tranh muốn ngủ thật tức cười, tự hỏi trước mắt mình có thật là một cô ca sĩ 24 tuổi, nó vẫn vậy, tính cách đó, con người đó của 8 năm trước, chỉ có điều hôm nay trông có vẻ..xinh hơn! Nhìn nó hồi lâu, Khải hỏi:
- Nè nhóc con. Đã mấy giờ rồi
Nó chản nản lấy điện thoại từ túi quần, ngáp ngắn ngáp dài đáp:
- Đã 23:40 đó Vương Lão Đại...Sáng giờ anh đâu phải không đi diễn. Không mệt sao giờ này còn đi hóng sương hả? *mè nheo*
Khải bỗng nghiêm giọng:
- Nè. Làm TBG thế sao? Đã sắp tới thời khắc thiêng liêng nhất đời Vương Tuấn Khải...
Nó cũng chẳng màng để ý đến anh, nhìn thẳng lên trời mà mắt cứ chớp hờ cơn buồn ngủ:
- Thiêng cái đầu anh ấy! Còn 20 phút nữa là qua ngày mới rồi. Huhu. Thế mà lại không để người ta ngủ....Có phải muốn ngày mai em thành gấu trúc đi dự sinh nhật anh....
Nó nói trong vô thức mà vẫn không biết bản thân đang nói gì. Khải khằng giọng:
- Vẫn nhớ ngày mai sinh nhật anh??
- Đương nhiên...
Nó đáp xong mới giật mình tỉnh lại sao cơn buồn ngủ....Ôi thật là! Ngày mai sinh nhật anh, 20 phút nữa qua ngày mới....Tức là 20 phút nữa anh sẽ 25 tuổi....Nó thật bất cẩn....Làm TBG hơn 10 năm mà lại thế này sao. Thật đáng xấu hổ. Mặt nó đỏ bừng quay lại nhìn anh. Miệng rối rít xinh lỗi:
- Hihi. Em nhớ...Đương nhiên nhớ. Nãy giờ em đùa anh thôi *le lưỡi*
- Đùa thật à – gõ đầu nó- Hay ngủ tới Vương Tuấn Khải cũng chả nhớ là ai?
- Hihi. Sao có thể chứ. Vương Tuấn Khải chính là người TBG yêu thương nhất. Chính là đẹp trai nhất. Hát hay nhất. Cute nhất. Hoàn hảo nhất...
Khải thật không thể nhịn cười được nữa:
- Hihi. Đủ rồi nhóc con. Nịnh giỏi như vậy...Thôi thì đừng làm TBG nữa....Chuyển "công tác" đi. *cười gian*
- OK. Thế thì không làm TBG nữa. Haha...
Gõ đầu nó lần nữa rõ đau, cười mỉm:
- Nhóc dám??
- Xùy...Lại đánh em. Đã đánh 8 năm rồi có biết không. Đều tại anh hại, nếu không giờ em đã cao hơn cả anh....Đồ khó ưa. Plè!
Nghe tới 3 từ "Đồ khó ưa" anh càng dùng thêm sức gõ đầu nó mấy cái liền, nhìn nó nhăn nhó mà cười lớn:
- Hihi. Này thì khó ưa....Còn khó ưa không? Còn không muốn làm TBG không?
- Hihi. Không làm TBG nữa....Làm TDT....Làm cỏ...Không được sao hả. Đồ ích kỉ. Plè!
Nhìn nó cười. Khải cũng vô thức cười theo... Thoáng đã qua 20 phút....Đồng hồ điểm 00:00, ngày 21-09-2024.........
Hai đứa đang ngắm sao, nói chuyện phím. Đột nhiên Khải bỗng thay đổi thái độ, cực kì nghiêm túc hỏi:
- Nè nhóc! Có nhớ 8 năm trước, lúc anh nhập viện, anh đã nói gì với nhóc không?
Nó đương nhiên nhớ. Là nhớ rất rõ. Thân là một TBG, mỗi từ Vương Tuấn Khải nói qua cứ như theo qui tắc khắc sâu vào tim không phai đi được. Hơn nữa, hôm đó anh còn nó 8 năm sau sẽ cho nó biết một bí mật....Có lẽ là hôm nay. Nó nhẹ gật đầu, mắt vẫn ngước nhìn bầu trời đầy sao, trả lời anh:
- Đương nhiên nhớ. Anh còn bắt em phải say ok. Hihi. Có đúng không?
Khải cười, hai tay kéo vai nó xoay mặt đối diện mình:
- Phải. Nhóc cũng đã say Ok. Vậy có phải hôm nay nên thực hiện việc đã hứa...
- Nè! Hôm đó anh đã nói em phải giúp anh việc gì đâu...Làm sao thực hiện.
Anh mỉm cười:
- Việc này tuy khó. Làm mãi không xong. Có thể là cả đời cũng không làm xong....
- Nghiêm trọng vậy sao? – mặt nó cũng đổi sắc
- Phải....Chính là....
Nó gấp gáp:
- Là gì hả?
Anh đột nhiên cười rất gian xảo:
- Mà khoan đã. Trước khi giao nhiệm vụ này cho nhóc. Anh phải kiểm tra xem nhóc có đủ khả năng hay không. Nhắm mắt lại....Anh hỏi gì trả lời đó. Không được nhiều lời
Nó nhăn mặt, không hiểu anh đang làm trò gì, nhưng do tò mò cũng đồng ý nhắm mắt. Anh ghé sát tai nó, nói thật nhỏ:
- Thật ra. Nhóc có từng thích anh...?
Hơi ấm từ anh như làm toàn thân nó mềm nhũn, nó thật bất ngờ trước câu hỏi của anh, ấp úng trả lời:
- Em...Đương nhiên là có...Vì...
Đoán biết nó sẽ trả lời những gì, anh dùng tay che miệng nó, không cho tiếp tục nói....Rồi đột nhiên mỉm cười, ôm chặt nó vào lòng, thủ thỉ:
- Giờ phút này Vương Tuấn Khải anh đã tròn 25 tuổi. Đủ tuổi yêu rồi. Có phải ai đó cũng nên "Đừng là cỏ nữa...làm người yêu anh" hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #thốlạt