Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Thầy Vương anh có làm được không


——...——

Theo quan điểm của TC thì dù yêu quái khác lớn hơn cậu gấp trăm lần đi chăng nữa cậu cũng có thể thoát khỏi móng vuốt đối phương bằng cách dùng huyết mạch mình để áp chế, loại này không chọc vào được nhưng cậu không sợ. Là một tiểu yêu cậu càng không sợ con người, đánh tay đôi cũng chả sợ! Cho tới nay, cậu chưa bao giờ thấy ai có huyết mạch áp chế được mình. Trên đời này, TC chỉ sợ hai loại người: Một là mẹ cậu! Hai là người quản lý!

Thời điểm mẹ cậu cáu kỉnh cô có thể bay thẳng lên chín tầng mây, mây đen cuồn cuộn, ánh lửa bên trong sét đánh mang theo tia chớp như muốn đánh bay cả mặt trời, đến ba và ông ngoại TC còn kinh sợ, em trai và cậu chỉ dám kiếm chỗ nào đó quỳ xuống. Mà người quản lý có quyền nhốt yêu tinh vào phòng tối và phạt tiền yêu tinh, bên nào TC cũng không dám chọc, bây giờ người quản lý lại đứng ngay trước mặt cậu!

Tiêu Chiến che ngực hít thở thật sâu, cảm giác tim mình nguội lạnh "Cậu đừng khẩn trương, tôi không đến tìm cậu gây phiền phức."

Người quản lý buồn cười trước phản ứng của cậu nhưng cố gắng duy trì hình tượng lạnh lùng, anh nhanh chóng nói: "Bao lì xì này cho cậu, bên trong có sáu đồng."

Tiêu Chiến bối rối, "Ý anh là sao?"

Người quản lý giải thích: "Có một vị tiền bối làm việc nghĩa muốn chúng tôi đưa tiền thưởng cho cậu."

Bánh ngọt từ trên trời xuống nên TC choáng váng hỏi: "Ai vậy?"

"Cậu không biết? Người đó không nói thì chúng tôi cũng không được nói. Cậu giữ tiền đi, nếu gặp khó khăn hãy gọi 1551, chúng tôi sẽ tới giúp đỡ cậu."

Sau khi đưa tiền cho TC, anh nhanh chóng chạy thật xa bèn núp trong góc tường cười như con chó. Tiểu yêu được lão đại bảo hộ, không phải tiểu vương bát đản hung dữ mà lại là đứa bé dễ thương tuân thủ luật pháp! Hết sức ngoan ngoãn!

Mất một lúc sau TC mới hết sửng sốt, cậu cầm sáu đồng, "Haha, hahaha..."

"Xin cám ơn tiền bối đã ghé qua!" Tiêu Chiến đóng cửa sau đó chắp hai tay lại, lệ nóng tràn mi.

Đầu năm nay nhiều người tốt thật! Vị tiền bối này chắc lúc đi ngang qua thấy cậu quá nghèo nên giúp đỡ. Làm yêu không thể không có lương tâm, nhất định phải dâng cho tiền bối nén hương mới được.

TC nhìn trên bàn còn hai quả táo và một quả lê, cậu nghiêm chỉnh bày chúng thành hình chữ phẩm rồi thành kính lạy, " Cám ơn vị tiền bối giấu tên, tôi chúc người phúc như Đông Hải thọ tựa Nam Sơn."

Buổi trưa TC dùng tiền đó ăn một bữa lớn. Sau khi ăn no tâm trạng tốt hơn nên cậu dọn bàn sạch sẽ đi vào đoàn phim.

Vừa vặn lúc mọi người ăn trưa xong là thời gian nghỉ ngơi. Dương Hoằng Bác đang nói chuyện phiếm với người khác, vừa nói vừa cười hihi hahaha.

Dương Hoằng Bác này biết cách làm người còn có mắt nhìn, với lại bình thường ở tổ kịch khiêm tốn nên người trong đoàn thích hắn rất nhiều. Đặc biệt, nam diễn viên tên Hình Tuấn Phong thủ vai Địch Trường Lâm, là người cởi mở, thích đùa giỡn, nhân duyên tốt, thường chơi chung với Dương Hoằng Bác.

Ngay khi TC đến đoàn phim lập tức gặp Dương Hoằng Bác cơn khó chịu ập đến. Ngô Cẩm Vinh bị ăn mắng, cái người này vậy mà có thể cười như tên ngu đần, TC càng nhìn đối phương càng thấy không vừa mắt. Thời điểm đi ngang qua Dương Hoằng Bác cậu dừng chút rồi hừ lạnh.

Dương Hoằng Bác nghe được động tĩnh bèn nghiêng đầu bắt gặp TC, mặt xụ xuống. Gần đây hắn nhìn linh Duyệt không lọt mắt, nhất là sau khi TC thể hiện thiên phú của cậu, hắn cảm giác cực kỳ nguy cơ.

TC chống lại sự thôi thúc muốn đánh hắn, cậu di chuyển ngựa gỗ bèn dời qua chỗ VNB, ngồi xuống nói, "Thầy Vương? Thầy Vương?" Tiêu Chiến chọt Nhất Bác hai cái, "Dậy nào."

Nhất Bác lười biếng mở mắt, "Chịu về rồi hả?"

Tiêu Chiến hăng hái ném cành ô liu, "Mấy ngày chưa gặp nhau, anh có muốn chơi trò chơi để truyền tải chút cảm xúc không?"

Nhất Bác ngáp, trời vừa âm u anh tức khắc không muốn cử động, cũng chả có kiên nhẫn để trò chuyện cùng hậu bối, "Cậu muốn đồ chơi? Gọi ba ba, ba mua cho cậu."

Tiêu Chiến ghét bỏ liếc nhìn, rõ ràng đẹp trai ai thấy cũng thích vậy mà cái miệng lại gây phẫn nộ lòng người, đáng đời anh chưa có vợ!

Thấy Nhất Bác lại ngủ nữa, Tiêu Chiến chọt anh thêm hai cái chợt phát hiện điều sai sai, "Thầy Vương, thầy khó chịu à? Tôi từng học bắt mạch, muốn thử không?"

Nhất Bác mở mắt vì cả người lười biếng nên anh nhìn về phía mặt trời không nháy mắt, "Tôi không bị bệnh, chẳng qua khó chịu vì nhiệt độ ngày càng giảm xuống thôi."

Tiêu Chiến chớp mắt, trong giây lát cậu như thấy được vòng tròn vàng trong con ngươi Nhất Bác. Tiêu Chiến định tới gần chợt Dương Hoằng Bác cầm bản thảo bước tới, "Tiêu Chiến, rảnh chứ?"

Tiêu Chiến giả cười boy online trong một nốt nhạc: "Tập kịch ở đây hay nơi vắng vẻ?"

Dương Hoằng Bác cười nói: "Tìm nơi thanh tĩnh."

Tiêu Chiến đi đằng sau Dương Hoằng Bác tới một xó xỉnh vắng vẻ, cậu ôm tay nhìn đối phương: "Nói đi, đối đáp về lúc nào? Hiện tại hay quá khứ?"

Dương Hoằng Bác nhận ra sự phòng bị qua mắt Tiêu Chiến, đứa nhỏ bình thường cười hihi hahaha chỉ quan tâm tới ăn và chơi này, tâm còn sâu hơn hắn nghĩ, liếc mắt cái đã biết hắn có ý đồ gì.

Dương Hoằng Bác tỉnh bơ, giọng hết sức mềm mỏng, "Từ khi cậu gia nhập đoàn phim, chúng ta chưa nói được câu nào. Dù rằng bây giờ khác công ty nhưng trước kia quen biết, về sau có việc cứ tìm tôi, đừng xấu hổ. "

Tiêu Chiến nhún vai không nhận ý tốt, "Cám ơn, không cần."

Dương Hoằng Bác nghẹn họng bèn đợi giọng trở lại bình thường, thản nhiên hỏi dò: "Cậu được gia nhập đoàn phim vì Bác ca đề cử cậu?"

Tiêu Chiến lắc đầu, "Không phải thầy Vương mà là anh Vinh giới thiệu tôi."

Dương Hoằng Bác không tin, "Sao có thể? Với tài nguyên của anh ta ..."Dương Hoằng Bác ngừng lại, vẻ mặt mang theo vài phần ghét bỏ.

Nụ cười giả của Tiêu Chiến nhạt dần, "Ban đầu vai diễn của Hình ca được xin cho anh, đại danh tướng Địch Thường Lâm, nhưng anh rời đi nên đạo diễn Chu nói tôi không hợp vai đó bèn thay đổi nhân vật."

Dương Hoằng Bác sững sờ, đột nhiên nghĩ đến câu nói mà ngày đó cô thư ký chưa nói hết, anh ta dường như hiểu ra điều gì, mặt trắng bệch.

Nhắc tới chuyện này, Dương Hoằng Bác mất ý niệm cùng Tiêu Chiến đối thoại, nghiêng đầu muốn đi. Cơ thể của Tiêu Chiến chạy đằng trước Dương Hoằng Bác, chặn đường anh ta. Dương Hoằng Bác bước bên trái, Tiêu Chiến cản trở. Dương Hoằng Bác liếc cậu bèn bước bên phải, Tiêu Chiến lần nữa cản lại.

Dương Hoằng Bác nhận ra cậu cố tình cản hắn, sắc mặt khó coi hỏi: "Tiêu Chiến, ý gì đây?"

Tiêu Chiến chống nạnh như con khổng tước kiêu ngạo đang nhìn chim bồ câu xấu xí đầu trọc, đôi mắt trần trụi sự khinh thường, "Chẳng có ý gì, chỉ muốn nói anh biết lớn lên khó coi, có thể dựa vào khí chất, nhưng nếu tâm khiếm khuyết thì dựa vào cái gì cũng vô dụng thôi."

"Cậu..." Dương Hoằng Bác giận xanh mặt, nhưng nghĩ đến Nhất Bác chiếu cố Tiêu Chiến còn chưa hiểu quan hệ như thế nào nên không dám nặng lời, hắn bực bội chính mình!

Tiêu Chiến chưa nói xong, có mấy lời cậu muốn nói lâu rồi, coi như đây là cơ hội, "Ngay cả khi toàn thế giới nói Ngô Cẩm Vinh xấu xa, Ngô Cẩm Vinh lòng dạ đen tối, Ngô Cẩm Vinh là rác rưởi thì Ngô Cẩm Vinh vẫn đối xử anh rất tốt. Thật lòng đối đãi anh, đưa anh lên đến thành tựu như ngày hôm nay, ấy thế mà anh vì lợi ích của riêng mình đạp anh ấy một cước. Ngược lại, anh mới là cái người lòng dạ đen tối rác rưởi, phi!"

"Câm miệng!" Dương Hoằng Bác giận dữ muốn đẩy Tiêu Chiến, hắn giơ tay lên thì phát hiện cách vài bước chân, Nhất Bác không biết đã ở đấy từ lúc nào đang chắp tay sau lưng xem bọn họ, Dương Hoằng Bác đỏ mặt, không dám động tay bèn đi vòng qua Tiêu Chiến.

Hắn siết chặt quả đấm, cố gắng điều chỉnh sắc mặt mình rồi đi ngang qua Nhất Bác chào hỏi: "Anh Mặc."

Nhất Bác lặng lẽ liếc hắn một cách lạnh lùng. Dương Hoằng Bác gượng cười, gật đầu một cái rồi bỏ đi. Giới giải trí chính là như thế, phân chia giai cấp rõ ràng, thâm niên đại biểu cho địa vị.

Tiêu Chiến thấy ghét nên cậu giơ ngón giữa lên, phi! Đồ nhát gan! Ngon tới chiến! Coi ông đây mổ cái đầu ngươi ra như thế nào!

Nhất Bác âm thầm gật đầu, rất hài lòng với khí thế của Tiêu Chiến. Làm yêu, bất kể thân phận đối phương là gì muốn chiến thì chiến, nhưng chiến thì phải thắng, thua thì về nhà kêu trưởng bối, không có trưởng bối thì kêu người cùng tộc, nói tóm gọn là không thể làm xấu mặt yêu tinh.

Tiêu Chiến ngẩng đầu trừng Nhất Bác, "Anh nghe được bao nhiêu?"

Nhất Bác ấn sau cổ Tiêu Chiến dụi cậu vào lòng bèn kẹp dưới nách, vừa đi vừa nói: "Nếu tôi muốn nghe, cách tám trăm mét cũng nghe được."

"Ê ê ê! Kiểu tóc tôi! Anh khoác lác thì cứ khoác lác, cần gì bạo lực như vậy!" Tiêu Chiến vùng vẫy, nhưng phát hiện vẫy không ra lại chả dám dùng yêu lực đành chịu lấy tay ôm đầu, bắt buộc lúc nào cũng phải đẹp!

Người trong đoàn kịch nhìn thái độ Nhất Bác đối với Tiêu Chiến, ánh mắt có chút vi diệu. Phó đạo diễn Cổ Minh thấy hai người giương nanh múa vuốt đi tới bèn buồn bực nói chuyện cùng đạo diễn Chu, "Bây giờ cư dân mạng sắp đem Ngô Cẩm Vinh xé nát vì Tiêu Chiến, cậu ta rốt cuộc có biết không? Còn Dương Hoằng Bác nữa, hắn và Tiêu Chiến trong một đoàn phim, cư dân mạng lại như vậy liệu hắn có lúng túng không? Hai người đó vừa nói chuyện gì với nhau thế?"

Đạo diễn Chu cầm điếu thuốc trong tay, ngửi vài lần, ghét bỏ nói: "Anh từng tuổi này rồi sao nhiều chuyện quá vậy? Miễn họ không ảnh hướng đến đoàn phim là được rồi."

Đạo diễn Cổ giật điếu thuốc đặt dưới mũi mình ngửi hai cái cho đỡ thèm, "Tôi tò mò thôi mà."

Thật ra cả đoàn phim ai cũng tò mò chỉ là biết xấu hổ nên không hỏi.

Sau khi Dương Hoằng Bác nghe được tin tức từ chỗ trợ lý, hắn vội vàng lên mạng. rên đó mắng Ngô Cẩm Vinh càng ác hắn càng chột dạ và lo lắng đề phòng. Vì vậy buổi chiều trạng thái xấu nên về sớm để nghỉ ngơi.

Tiêu Chiến cùng Nhất Bác đều ở lại vì có một cảnh quay vào ban đêm. Cảnh này khá quan trọng. Mạnh gia thảm án diệt môn, Tiêu Chiến trong vai Mạnh Hàm sau một đêm mất tất cả sụp đổ hắc hoá.

Trạng thái Tiêu Chiến khá ổn nên sau khi thuộc lời thoại, cậu ngồi một bên ăn quà vặt để bổ sung năng lượng.

Nhất Bác vẫn lười biếng không động đậy, Tiêu Chiến đưa tới một thỏi sô cô la, "Thầy Vương, anh được không đó, tôi không muốn diễn hai lần đâu."

Nhất Bác lười biếng ngoắc ngón tay với Tiêu Chiến, "Tới đây."

Tiêu Chiến xắn tay áo, cười đểu nói: "Cần tôi bắt mạch sao? Tôi nghi ngờ anh đang mang bầu ba đứa."

Nhất Bác uể oải nói: "Vậy cậu nhất định là lang băm. Đậu đỏ đâu, đưa tôi vài viên để nâng cao tinh thần. "

Tiêu Chiến từ trong túi móc ra một bọc nhỏ còn chưa kịp mở đã bị Nhất Bác cướp, rót mười mấy viên vô trong miệng rồi từ từ nhai đậu.

Tiêu Chiến bị dọa bèn nhào qua miệng Nhất Bác, định móc đậu ra, "Anh điên à, cái này không được ăn nhiều! Anh là người, nhiều nhất chỉ có thể ăn 3 viên một ngày! Mau nhả ra! Nhả ra ngay!"

Thần sắc Nhất Bác đen thui, lại có con yêu can đảm dám móc đồ trong miệng anh, không sợ anh cắn xuống một ngụm, hồn phách đều bị ăn sao?

Khoan, đây đâu phải trọng điểm, trọng điểm chính là anh là... người ư?

Phát hiện nhân viên ai cũng tập trung qua bên đấy, đạo diễn Chu liếc mắt không nhìn nổi nữa bèn giả bộ cầm kịch bản đi ngang qua, cứng nhắc nói: "Hai người các cậu chú ý chút, bây giờ hai nam ở chung cũng có thể gây ra scandal, hai người mà cứ như vầy ngày mai sẽ có tiêu đề đấy."

Tiêu Chiến luống cuống, "Tôi sao có thể có scandal cùng đại lão gia này, anh ta đem cái đó... Thuốc ăn hết rồi!"

"Thuốc gì?"

Nhất Bác chả quan tâm phất tay, đứng lên sửa sang lại quần áo, "Nâng cao tinh thần. Không sao đâu, đưa kịch bản cho tôi đọc một tí."

Đạo diễn Chu tức giận đập tay anh, "Ồn ào nửa ngày hóa ra ngay cả kịch bản cậu cũng chưa xem, giỏi lắm!"

Tiêu Chiến đau lòng che ngực, mẹ cậu hi vọng cậu tu luyện thật tốt nếu chậm trễ việc tu luyện sẽ đánh cậu. Thời điểm tu luyện mệt rả rời không có đậu đỏ biết làm sao?

Nhất Bác đá chân ghế Tiêu Chiến, "Đừng buồn, chờ hết bận tôi dạy cậu cách tốt hơn."

"Anh... Đệch, quên đi." Tiêu Chiến quay đầu sang chỗ khác, chả muốn thấy vẻ mặt dương dương tự đắc của Nhất Bác, ăn nó như kẹo đậu đỏ rồi cậu còn có thể nói gì?

Tiêu Chiến thở dài, đây chắc là nghiệt duyên, mọi việc đều có nhân quả, chẳng biết đây là nhân hay quả nữa.

Sau khi diễn viên đoàn phim chuẩn bị xong xuôi, đạo diễn Vương cho người đánh bảng. Tiêu Chiến sắp sửa đón nhận thử thách lớn nhất của bộ phim, diễn tốt đoạn này sẽ nổi lên như cồn. Không tốt, khẳng định sẽ bị chửi tan tác bị ghi thành bình hoa di động.

Tiêu Chiến hít sâu, lên thôi!

---------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com