Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Extra 1. Quá khứ của Iroha

Iroha có một tài năng đáng kinh ngạc.

Ngay từ khoảnh khắc chào đời và lần đầu tiên gặp gỡ thế giới, cô đã được nghe những lời ấy. Tài năng của Iroha chắc chắn sẽ rực rỡ. Cha, mẹ, ông nội, bà nội, cô và dì – tất cả đều từng là những Sentinel được gọi là "Năm Sao" trong thời đại của họ, để lại truyền thuyết. Ánh mắt của họ luôn hướng về Iroha. Có lúc ánh mắt ấy tràn đầy tự hào, nhưng cũng có khi đong đầy kỳ vọng và trách nhiệm nặng nề. Là thế hệ Sentinel kế thừa dòng họ, đó không chỉ là mong đợi của gia đình mà còn là kỳ vọng ở cấp quốc gia. Iroha phải lớn lên, từng giây từng phút, gánh trên vai trọng trách của cái tên ấy.

Dù còn là thời thơ ấu chưa hiểu rõ mọi thứ, Iroha đã rất thông minh. Cô mơ hồ nhận ra những điều mà những kỳ vọng nặng nề ấy đòi hỏi ở mình. Trọng trách ấy không hề nhẹ – như những viên đá chìm dưới làn nước tối tăm, nó kéo cô xuống mãi mãi, lặng lẽ siết chặt hơi thở của cô bé Iroha. Những từ như "di truyền" và "tài năng" đôi khi giống như sự thiếu hụt không khí, và chỉ mình Iroha, dưới cái bóng của cái tên ấy, phải không ngừng lặn sâu. Dù ánh sáng của thế giới bên ngoài có lấp ló xa xăm, cô cũng không thể vùng vẫy để chạm tới. Tuổi thơ của Iroha cũng như vậy, mãi bị chôn vùi dưới mặt nước không có điểm kết.

Tuy nhiên, có một nơi mà cô có thể thở dễ dàng, một nơi duy nhất giúp cơ thể chìm sâu dưới nước trở nên nhẹ nhàng – đó chính là nhà bên cạnh. Chỉ cần mở cửa, cô sẽ nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, và đằng sau đó là gương mặt hiền hòa đang chờ đợi.

Chị gái ở nhà bên cạnh, lớn hơn Iroha 4 tuổi. Vào mỗi cuối tuần, Iroha luôn bước sang nhà ấy. Khi mở cửa, Moka luôn nở nụ cười chào đón. Dù cô đã nghe đi nghe lại đến phát chán lời nhắn nhủ rằng không được yếu đuối trước mặt Apostle, nhưng bên cạnh Moka, cô có thể nhỏ bé tùy ý mà chẳng cần bận tâm. Ở đây, không có "Năm Sao", không có vinh quang Sentinel, cũng chẳng có kỳ vọng nào quan trọng. Moka đón tiếp Iroha bằng nụ cười ấm áp và ngồi bên cạnh, dành thời gian cho cô.

Moka luôn ôm đầu gối đọc sách, còn Iroha ngồi cạnh, lặng lẽ ngắm nhìn. Mỗi khi nhìn Iroha, Moka luôn nở nụ cười. Ánh mắt dịu dàng và chu đáo ấy khiến Iroha cảm thấy chỉ cần ngồi yên lặng cũng đã đủ. Việc không thường xuyên gặp cha mẹ cũng không phải vấn đề lớn đối với cô bé. Vì mỗi khi trở về, Moka luôn ở đó, và cô có thể ở bên cạnh chị.

Vậy nên, ngày hôm ấy cũng vậy. Một buổi chiều yên tĩnh trôi qua với khoảng thời gian ấm áp lặng lẽ như thường lệ. Đột nhiên, Iroha nở nụ cười rạng rỡ và đề nghị làm gì đó vui. Trong tay cô là một quả bóng nhỏ, nhẹ. Ban đầu, cô chỉ nhún nhẹ, nhưng khi Moka đón lấy và ném mạnh, Iroha hào hứng chạy quanh phòng khách để đuổi theo. Rồi trong lúc đó, quả bóng trượt khỏi tay cô, va vào chiếc đĩa đặt trên tủ, làm nó rơi xuống. Tiếng "rầm" vang lên, mảnh vỡ vương vãi khắp nơi.

Cả hai khựng lại, nín thở đứng yên tại chỗ. Iroha ngây người, không dám thở, chỉ nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ dưới sàn. Chiếc đĩa ấy là vật quý trong nhà, chỉ được dùng để tiếp đãi khách khứa. Là thứ cô không được phép chạm vào, chỉ có thể ngắm từ xa, nên với Iroha, những mảnh vỡ ấy như thứ gì đó cấm kỵ.

Đúng lúc đó, cha mẹ Iroha nghe tiếng động bước vào, kiểm tra tình hình và hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Hai đứa có bị thương không?"

Cơ thể Iroha như đông cứng theo bản năng. Những lời quở trách thường đến sau mỗi lần phạm lỗi, những quy tắc không cần nói ra nhưng cô vẫn phải hiểu. Từ lâu, trong thế giới hoàn hảo không ai được phép sai sót, Iroha đã bị ép phải tuân theo một quy tắc vô hình. Dưới áp lực kỳ vọng và ám ảnh ấy, việc thú nhận lỗi lầm trước mặt cha mẹ khiến cô sợ hãi và choáng ngợp.

Lúc đó, Moka lên tiếng: "Cháu xin lỗi. Dù Iroha đã cảnh cáo, nhưng do cháu đùa quá trớn và làm vỡ mất. Thật sự xin lỗi cô chú."

Moka không chút do dự, bước ra chắn trước mặt Iroha và cúi đầu. Iroha không thể nói gì – không, cô biết mình nên nói, nhưng không thể mở lời. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào đôi vai nhỏ bé run rẩy của Moka, cảm giác miệng mình như bị khóa chặt bởi một tảng đá nặng trĩu.

Ngày hôm ấy, Moka trở về nhà. Nhìn theo bóng lưng chị, Iroha cảm nhận một giọng nói nhỏ bé, xa xăm trào dâng trong lòng. Giọng nói ấy vừa lạ lẫm vừa quen thuộc: "Không được phạm sai lầm." Đó chính là giọng nói luôn vang lên đâu đó trong tâm trí Iroha. Cô sợ rằng một sai lầm sẽ phá hủy tất cả. Dù chỉ là một đứa trẻ, Iroha đã bản năng nhận ra rằng lỗi lầm sẽ dẫn đến sự thất vọng của cha mẹ.

Cô không thể chợp mắt. Dù nhắm mắt lại, hình ảnh Moka nhận hết lỗi lầm và cúi đầu cứ hiện lên. Sự im lặng của mình trước điều đó khiến lòng cô đau nhói.

Sáng hôm sau, khi ánh sáng mờ nhạt len qua cửa sổ, Iroha tỉnh giấc từ giấc ngủ chập chờn. Mắt cô sưng húp như chứng minh cho đêm mất ngủ, và nỗi nặng nề từ hôm qua vẫn đè chặt trái tim. Iroha khoác thêm áo len lên bộ đồ ngủ và vội vã ra khỏi nhà. Đứng trước cửa nhà Moka, cô run rẩy bấm chuông, nhìn những ngón tay đang khẽ run.

Một lúc sau, cửa mở, Moka xuất hiện với vẻ còn ngái ngủ. Nhìn thấy Moka, nỗi buồn mà Iroha kìm nén bỗng vỡ òa, cô bật khóc nức nở. Vai cô rung lên dữ dội, nước mắt không ngừng rơi. Lòng tội lỗi bị đè nén sâu thẳm trong ngực trào ra, kèm theo tiếng nấc nghẹn ngào:

"Em... vì em quá hèn nhát... vì em không có can đảm... hôm qua để chị phải nhận hết lỗi... xin lỗi, thật sự xin lỗi chị..."

Iroha khóc lóc xin lỗi trước mặt Moka. Nước mắt tuôn trào không thể kiểm soát. Cảm giác tội lỗi vì đã trút gánh nặng lên đôi vai nhỏ bé ấy giờ đây như nuốt chửng cô.

Moka khẽ cười, ôm lấy Iroha, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô và nói khẽ: "Chuyện nhỏ mà, đừng khóc nữa."

Giọng nói của Moka vẫn ấm áp như thường lệ, bàn tay ấy vẫn dịu dàng như vậy. Thật sự, với Iroha, Moka là người duy nhất trên đời mà cô có thể tin tưởng tuyệt đối.

Năm Iroha tám tuổi, năng lực không đến như một sự tình cờ mà là một điều tất yếu. Trong lúc ngồi yên trong phòng đọc cuốn sách Moka cho mượn, Iroha bỗng chìm vào sự tĩnh lặng như thể mọi âm thanh đều biến mất. Tiếng bước chân của mẹ, tiếng chim ngoài cửa sổ – tất cả tan biến, chỉ còn lại hơi thở nhẹ nhàng của cô lấp đầy không gian. Khả năng cô lập giác quan đã tự nhiên bộc phát trong cô.

Thấy Iroha không phản ứng với bất kỳ âm thanh nào, cha mẹ cô lập tức bắt đầu chuẩn bị đưa cô đến trung tâm. Tài năng của Iroha giờ đã được xác nhận là của một Sentinel tiềm năng, việc gửi cô đi là điều không thể tránh khỏi. Đó là nơi chỉ dành cho Sentinel hoặc những người có tố chất dẫn dắt Sentinel.

Với Iroha lúc đó, lời nói của cha mẹ là tuyệt đối. Cô không dám nghĩ đến việc cãi lại, đặc biệt khi mang trên vai gánh nặng mang tên "kỳ vọng" mà cô mơ hồ hiểu được. Cô biết mình phải đạt được điều gì đó với tư cách là một Sentinel – đó luôn là con đường hướng tới sự hoàn hảo và thành công. Vì vậy, việc chống đối cha mẹ là điều không thể.

Nhưng kỳ lạ thay, khi nghe rằng giờ là lúc cô phải thực hiện số phận của mình, Iroha òa khóc. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự kháng cự trào dâng trong cơ thể. Ý nghĩ rằng phải xa Moka khiến cô sợ hãi và đau đớn đến mức không thể tưởng tượng. Mắt Iroha ngân ngấn nước mắt:

"Đi rồi sẽ không gặp được chị Moka nữa. Con không muốn!"

Cảm xúc trào dâng khiến mặt cô đỏ bừng, giọng nói trở thành tiếng khóc nài nỉ trẻ con.

"Nếu không có chị Moka, con sẽ không đi. Conkhông muốn!"

Với trái tim trẻ thơ của Iroha, ý nghĩ không có người quan trọng nhất bên cạnh là điều không thể chịu đựng. Thấy con khóc lóc đòi không đi nếu không có Moka, cha mẹ cô tỏ ra lúng túng – đây là lần đầu tiên họ thấy Iroha như vậy.

Cuối cùng, cha mẹ Iroha đành tạm thời nhượng bộ, lén gọi Moka và khẩn thiết nhờ cô. Họ nhờ Moka một lần cuối cùng đưa tay ra giúp Iroha, với lý do "vì Iroha". Nhưng với Moka mười hai tuổi cũng không chắc liệu điều này thật sự vì Iroha hay không. Dù không biết mình có thể làm gì cho Iroha – có lẽ ngay cả cha mẹ cô cũng không rõ – lần đầu tiên, một cảm giác bất an mơ hồ len lỏi trong lòng Moka.

Dù vậy, Moka vẫn lặng lẽ gật đầu trước lời cầu xin. Iroha sẽ là người mang "Năm Sao", người sẽ tung cánh bay khắp thế giới – điều mà Moka cũng từng nghe vô số lần từ cha mẹ và những người xung quanh.

Sáng hôm sau, cha mẹ Iroha đề nghị cả nhà đi dã ngoại cùng nhau, và Iroha hào hứng sáng mắt. Với tâm trạng phấn khởi, cô chuẩn bị đồ và bước ra ngoài. Trong xe, ở ghế sau, cô thấy Moka đang ngồi nở nụ cười như mọi khi. Moka đưa tay ra, Iroha đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên đó, cảm thấy an lòng khi có chị bên cạnh.

Trong lúc xe lăn bánh trên đường, Iroha không rời tay Moka. Chỉ cần nắm tay chị, cô có cảm giác mọi thứ sẽ ổn, hơi ấm từ bàn tay nhỏ bé ấy xua tan nỗi sợ trong lòng.

Nhưng khi xuống xe và nhìn thấy khung cảnh, tất cả không như kỳ vọng. Trước mặt là những người lớn với vẻ mặt nghiêm nghị, mặc vest hoặc áo blouse, đứng thành hàng dài – cảnh tượng chỉ thường thấy trong những buổi lễ hiếm hoi của gia đình. Trong lúc Iroha ngơ ngác nhìn họ, cha mẹ cô xuống xe mà không giải thích gì, còn Moka lặng lẽ ngồi lại ghế sau.

Iroha chợt nhận ra tình hình, cảm giác như có gì đó sụp đổ trong lòng.

Cảm giác bị lừa dối. Như bị người mình tin tưởng nhất phản bội, cảm xúc ấy đè nặng và trào dâng trong trái tim trẻ thơ của cô. Nhưng nỗi sợ lớn hơn xâm chiếm – rằng cô sẽ không bao giờ gặp lại Moka nữa. Cô không hiểu tại sao điều đó đáng sợ đến vậy, nhưng bản năng mách bảo rằng Moka là bức tường bảo vệ cô. Tuy nhiên, cha mẹ không nghe tiếng khóc của cô, và những người lớn kia, thay vì dang tay đón, lại tiến đến như muốn cướp đi bức tường ấy.

Nỗi sợ siết chặt lồng ngực, cơn đau trong cơ thể ngày càng lớn. Iroha không thể kìm nén, để mặc cho sự tức giận và sợ hãi trào ra. Tiếng khóc tuyệt vọng của cô vang lên, nỗi đau giấu sâu bên trong bùng nổ, lan tỏa xung quanh. Khả năng bạo phát của cô bộc phát.

Không khí xung quanh như đông cứng, những người quanh cô dần mất đi giác quan. Một khoảnh khắc tĩnh lặng bao trùm, những người xung quanh mất đi âm thanh, ánh sáng, xúc giác, chìm trong hỗn loạn. Trong sự im lặng xa lạ ấy, Iroha cảm thấy mình như tách rời cả thế giới, chìm trong nỗi bất lực.

Trong xe, Moka nín thở nhìn Iroha giữa đám người lớn, lòng muốn đưa tay ra vô số lần. Nhưng sứ mệnh rằng "tất cả vì Iroha" khiến cô do dự. Không được ra. Không được đưa tay cho Iroha nữa.

Nhưng càng nghe tiếng khóc của Iroha lớn dần, quyết tâm của Moka càng lung lay. Mỗi lần tiếng "không muốn" yếu ớt của Iroha vọng qua cửa kính, Moka càng nắm chặt đầu gối, tự nhủ không được, nhưng lòng càng bất an.

Và khi tiếng khóc của Iroha trở nên thảm thiết – với người khác có thể chỉ là tiếng khóc nài nỉ của trẻ con, nhưng với Moka, đó là tiếng vọng của sự cô đơn như cả thế giới đã bỏ rơi Iroha – nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô bé, Moka không thể chịu nổi nữa. Cô mở cửa, lao ra, ôm chầm lấy Iroha, và mọi quyết tâm tan biến. Cảm nhận cơ thể Iroha trong lòng, Moka thở phào nhẹ nhõm.

Ngay khoảnh khắc được Moka ôm, bức tường giác quan quanh Iroha dần tan đi. Ấm áp từ Moka lan tỏa, dập tắt cơn sóng dữ của sự bùng nổ. Iroha nhỏ bé cuối cùng cảm nhận lại được thế giới xung quanh. Được ôm trong vòng tay Moka, cô ngừng khóc, đón nhận sự trở lại của các giác quan như làn gió nhẹ. Và một lần nữa, Moka lại là người dọn dẹp hậu quả cho cô.

Những người xung quanh ngơ ngác khi mọi thứ dần trở lại. Cha mẹ Iroha ngẩn người nhìn Moka, bên cạnh, một nhà nghiên cứu mặc áo blouse trắng thở hổn hển, run rẩy cầm điện thoại. Ánh mắt nhìn xa xăm, ông thì thầm vào đầu dây bên kia với đầy sự phấn khích:

"Đã đảm bảo một Guide trẻ tuổi với chỉ số tối thượng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com