Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 20

Sau khi tiễn Nhiệt Ba ở sân bay, Vỹ Quang quay lại Gia Hành giải quyết một số công việc dang dở. Anh vốn dĩ có hẹn ăn trưa ở canteen Gia Hành với Vân Long rồi cùng nhau đến thẳng phim trường Lượng Kiếm. Hẹn nhau lúc 11h30, thì 12h kém Vân Long mới tất tả chạy tới lúc anh đang rút điện thoại chuẩn bị gọi cho cậu ta.

"Lão đại!" Vân Long dừng lại, chống tay trên ghế thở gấp, "Không cần gọi đâu, em đến rồi!"

"Cũng biết là tôi sắp gọi cho cậu đấy à?" Vỹ Quang lừ mắt.

Vân Long cười cầu hoà, "Hì hì, bà tổ tông Phi Phi nhà em hôm nay dở chứng bắt em đưa đến phim trường, cùng là kiếp thê nô với nhau, Lão đại thông cảm hộ em ..." Vỹ Quang ngẫm nghĩ một lát, thấy cũng có lý, nên không thèm truy cứu nữa. Vân Long lúc này mới mặt mày tươi tỉnh, nói tiếp, "Bữa hôm nay em đãi, Lão đại thoải mái gọi món!"

Vỹ Quang nín cười trước điệu bộ đó, điềm nhiên đáp, "Lão nhị đã có lòng, anh đây không khách khí."

Vân Long chợt nghe thấy mùi báo động từ câu nói đó. Ây da, Vỹ Quang mà "không khách khí", e rằng sẽ gọi sạch cái canteen này mất. Gì thì gì, duyên ăn uống của hai vợ chồng Quang Ba nhà này rất giống nhau ... Vỹ Quang cười thầm khi thấy gương mặt đã chuyển thành trắng nhợt của thằng em. Anh vừa định cất điện thoại vào lại trong túi quần để cầm menu lên, thì nó bỗng dưng rung giật dữ dội trong bàn tay anh. Tiếng nhạc chuông vang vọng theo từng nhịp rung, nhưng lần này, chẳng hiểu sao Vỹ Quang cảm thấy một dự cảm chẳng lành.

Anh nhìn xuống điện thoại, là chị Trần, trợ lý của Nhiệt Ba. Vỹ Quang vội vã bắt máy, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia đã truyền đến một thanh âm hoảng loạn:

"Vỹ Quang! Nhiệt Ba em ấy ..."

Nhiệt Ba mơ màng tỉnh dậy trong một căn phòng thuần một màu trắng toát.

Đầu óc váng vất nhớ lại những chuyện đã xảy ra, cô hốt hoảng chống tay ngồi dậy, chưa kịp định thần liền nghe thấy một giọng nói rất êm tai, lại có phần quen thuộc, nhưng ngữ khí của câu nói này ... thật khiến người khác ớn lạnh.

"Tỉnh rồi đấy à?"

Nhiệt Ba quay phắt lại phía giọng nói phát ra từ góc phải trong căn phòng. Hiện lên trong mắt cô là một bộ salon màu vàng sang trọng. Trên salon, một cô gái trong chiếc váy dài màu trắng tinh tươm muôn phần diễm lệ xinh đẹp, đang mỉm cười với cô. Gương mặt này ... Nhiệt Ba càng choáng váng gấp bội. Đây chẳng phải là Dao Dao sao? Chẳng lẽ ...?

Dường như hiểu được nỗi cả kinh trong mắt cô, Dao Dao liền lên tiếng xác nhận:

"Đúng vậy, chính là tôi cho người bắt cóc cô."

Dù đã biết chắc mười mươi, nhưng khi nghe lời thú nhận của Dao Dao, Nhiệt Ba không kìm được giọng nói hoang mang kinh sợ, "Nhưng tại sao?"

"Haha ... "Tại sao" ư? Cô còn dám hỏi tôi là tại sao?" Dao Dao đứng dậy khỏi chiếc ghế salon, tà váy trắng thướt tha khi cô ả tiến lại phía Nhiệt Ba, "Vậy thì tôi hỏi cô ... Tại sao giữa muôn vạn đàn ông trên thế gian này, cô lại muốn có người đàn ông của tôi? Tại sao hơn hai mươi năm chúng tôi ở bên nhau, vẫn không bằng ba năm cô xuất hiện trong đời anh ấy? Tại sao ngay cả khi tôi đã nói với cô rằng chúng tôi yêu nhau, và tôi đang mang thai đứa con của anh ấy, cô vẫn một mực chen ngang? Tại sao???" Tiếng thét của Dao Dao làm cho thần kinh Nhiệt Ba đóng băng trong giây lát, tạm thời không biết nên đáp như thế nào, chỉ biết ngỡ ngàng nhìn nữ nhân trước mặt - giờ đây vẻ xinh đẹp thanh tao đã bị thay bằng biểu cảm nửa hậm hực thù hằn, nửa đau thương giằng xé. Dao Dao tiến lại gần cô, giọng nói run rẩy nhưng đắc chí, "Không trả lời được chứ gì? Vậy thì để tôi thay cô trả lời ..." Cô ả hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra, "Tình yêu không có tội, có đúng không?" Nói đến đây liền cười gằn, "Nếu như vậy, những gì tôi sắp làm với cô ... xem ra cũng chỉ vì tình yêu tôi dành cho Vỹ Quang không được đền đáp, chắc cũng không có tội đâu nhỉ?" Ánh mắt cô ả loé lên đáng sợ, "Vì vậy, cô đừng trách tôi."

Chiếc taxi phóng như bay trên xa lộ từ sân bay Ninh Ba dẫn đến khu bất động sản cao cấp của Thành phố.

Trên xe, Vỹ Quang thỉnh thoảng lại nôn nóng thúc giục tài xế cho xe chạy nhanh hơn một chút, dù anh biết rõ tốc độ này đã là không thể nào nhanh hơn được nữa. Vậy mới thấy, dù trước giờ Vỹ Quang luôn là người lý trí, nhưng đứng trước tình huống sự an nguy của Tiểu Địch bị đe doạ, Vỹ Quang cũng trở thành vô lý như bao người khác mà thôi. Ban nãy, khi nghe chị Trần sụt sùi kể lại vụ ẩu đả, chị ấy bị tung thuốc mê, đến lúc thức dậy trong xe thì đã chẳng còn thấy dấu tích gì của Tiểu Địch ngoài trừ chiếc điện thoại di động dưới sàn, Vỹ Quang thực lòng cũng đã rối trí đến mức không biết làm gì tiếp theo. Phải khó khăn lắm anh mới lấy lại được bình tĩnh để suy nghĩ. Nhiệt Ba trước giờ trong ngành không gây thù chuốc oán với ai, mà Gia Hành cũng thực hiền lành, chưa bao giờ để xảy ra chuyện vì gà nhà mà giành giật tài nguyên với người khác. Vậy nên, rất ít khả năng vụ bắt cóc này nhằm mục đích trả thù công việc. Mà đã không liên quan đến công việc, ắt hẳn có liên quan đến đời tư. Nghĩ đến đây, hình ảnh Dao Dao liền hiện lên trong tâm trí Vỹ Quang, ah khẽ lắc đầu khổ tâm.

Trước giờ, anh chưa bao giờ muốn nghĩ xấu về Dao Dao! Thế nhưng, từ sau vụ việc Dao Dao nói dối Tiểu Địch về mối quan hệ của họ và câu kết với họ Triệu để chia cắt hai người, anh đã không thể làm ngơ nữa. Ngày hôm nay, vì Tiểu Địch, anh càng không thể để bản thân phạm phải bất kì sơ suất nào. Vì vậy, Vỹ Quang đã nhấc máy gọi cho Dao Dao. Đáp lại anh, giọng nói của cô ả vô cùng hoạt bát tự nhiên, "Anh hỏi gì lạ vậy? Hôm nay là ngày đi làm, đương nhiên em đang ở công ty của bố!". Vỹ Quang dù là bao dung, nhưng càng không phải kẻ ngốc. Thông qua bố của Dao Dao, anh tìm được số điện thoại phòng làm việc của cô, giả vờ gọi đến với tư cách một khách hàng có thiện ý muốn thương thuyết hợp đồng. Câu đáp phấn khởi của cô thư ký văn phòng Phó Tổng đã cho anh biết chấn tướng: "Chào anh! Hôm nay Dao Phó Tổng nghỉ phép. Liệu anh có thể để lại họ tên và số điện thoại để chúng tôi liên lạc lại với anh khi Phó Tổng trở về không ạ?"

Vậy là đã rõ.

Vỹ Quang liền đáp chuyến bay tiếp theo đến Ninh Ba. Nhờ mối quan hệ với gia đình Dao Dao, anh sớm biết bố mẹ cô có một khu biệt thự đồ sộ biệt lập toạ lạc tại khu bất động sản cao cấp phía Nam của Ninh Ba, chỉ dùng để nghỉ dưỡng khi có dịp. Khả năng cao là sau khi bắt cóc Nhiệt Ba, Dao Dao sẽ đưa cô về đó để tránh tai mắt. Vân Long lẫn Bân Bân muốn đi theo hỗ trợ, nhưng Vỹ Quang nhất mực không đồng ý, chỉ trao lại địa chỉ và dặn hai người họ khi nào có hiệu lệnh của anh thì hẵng gọi cảnh sát. Vỹ Quang vẫn là muốn thử dùng tình cảm để giải quyết việc này.

Không khí trong căn phòng xa hoa trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, khi Dao Dao mỗi bước một tiến gần Nhiệt Ba.

"Cô ... cô muốn làm gì?"

Nhiệt Ba thận trọng lùi dần trên chiếc giường rộng mênh mông, nhưng đã không còn kịp nữa. Dao Dao cười gằn, chỉ một sải tay đưa ra đã tóm gọn được gương mặt của Nhiệt Ba. Cô ả không khoan nhượng bóp mạnh má của Nhiệt Ba, cười u uất.

"Địch Lệ Nhiệt Ba, cô biết không? Tôi trước giờ luôn cho rằng bản thân không thua kém cô, về học vấn, nhan sắc, lẫn xuất thân, chẳng phải nếu gộp lại, tôi còn có chút nhỉnh hơn cô sao? Vậy mà Vỹ Quang lại chẳng yêu tôi, rốt cuộc là vì điểm gì?" Cô ả làm bộ thở dài, "Tôi nghĩ mãi, nghĩ mãi, liền phát hiện ra có lẽ tôi đúng là thua cô ở một điểm: Tôi không tham gia Cbiz, không phải là diễn viện nổi tiếng như cô." Nói đến đây, lại tiếp tục thở dài, "Nhưng biết làm sao được? Tôi không có hứng thú đối với nghề diễn, cũng chẳng thích thú gì cái thế giới điều tiếng đó. Thế nên vẫn là ... " Dao Dao vứt mạnh gương mặt Nhiệt Ba xuống giường, hạ giọng "... cùng kéo cô xuống bùn thì hơn!" Cô ả chầm chậm đi đến chỗ chiếc tủ đầu giường, kéo ngăn kéo, lấy ra một vật từ đó, "Để xem ... Khi Nhiệt Ba cô không còn xinh đẹp nữa, thì Vỹ Quang và công chúng ... có còn đón nhận cô không ..."

Nói rồi, cô ả xoay người lại đối diện Nhiệt Ba. Cười lạnh một tiếng, lưỡi dao trên tay cũng bật ra, sáng loáng trong không khí.

Nhiệt Ba nên cảm thấy sợ hãi mới đúng. Nhưng chẳng hiểu sao, trong khoảnh khắc này, cô chỉ thấy Dao Dao thật đáng thương và đáng khinh, liền không ngăn được nụ cười khinh bỉ, "Dao Dao, cô xem, cô cố chấp như thế này, Vỹ Quang anh ấy càng không thể yêu cô! Dao Dao, cô ở bên Vỹ Quang lâu như thế, chẳng lẽ còn chưa rõ tính cách của anh ấy? Một khi anh ấy đã quyết tâm chuyện gì, liệu cô có thể lay chuyển được sao? Giả dụ như ..." Nhiệt Ba mỉm cười, ở trong giông bão nhưng nụ cười này vẫn đầy khí chất, hạ giọng, "Chuyện anh ấy yêu tôi chẳng hạn." Lại tiếp, "Dao Dao, kể cả khi tôi không còn xinh đẹp, Vỹ Quang vẫn sẽ chọn tôi thay vì cô."

Dao Dao bị mấy lời sâu cay của Nhiệt Ba đả kích dữ dội. Trước giờ thiên hạ đồn rằng Nhiệt Ba là một nữ hán tử, e rằng họ không nói sai. Dao Dao tức giận đến run người, con dao trên tay càng bị nắm chặt. Cô ả mím môi hằn học một lúc, bỗng nghĩ ra một ý nghĩ chấn động, cơ mặt liền giãn ra:

"Tự tin lắm, Địch Lệ Nhiệt Ba." Nói rồi liền hơi quay đầu về phía cửa, "Đại Hổ, Đại Manh, vào đây!" Sau tiếng gọi lớn, trong phòng liền xuất hiện hai tên đầy tớ vẻ mặt bặm trợn, xăm trổ đầy mình - không khó để suy ra chính hai tên này đã bắt cóc Nhiệt Ba. Bọn họ đồng loạt cúi đầu, "Tiểu thư có gì sai bảo?". Dao Dao liền cười nhạt, "Giới thiệu với các ngươi, đây là tiểu hoa đang nổi của làng giải trí Hoa ngữ, Địch Lệ Nhiệt Ba, chẳng hay các ngươi có hứng thú không?" Hai tên nô bộc nhìn nhau rồi nhìn chủ, nụ cười bỗng hoá gian manh, "Bọn thuộc hạ thực sự có diễm phúc đó sao?". Dao Dao cười lớn, "Diễm phúc gì chứ? Loại phụ nữ hạ đẳng như ả cũng chỉ xứng đáng với các ngươi thôi! Sau khi ta xong việc, các ngươi cứ thoải mái giày xéo ả, chỉ cẩn thận đừng để xảy ra án mạng ... Có điều ..." Dao Dao xoay nhìn Nhiệt Ba, thì thầm, "Hy vọng các ngươi không ngại làm tình với một nữ nhân gương mặt đầy máu!"

Nhiệt Ba thất kinh, sững sờ nhìn Dao Dao. Trông thấy biểu cảm đó, Dao Dao vô cùng hài lòng. Cô ả xoáy sâu ánh nhìn căm hận vào đôi mắt mở to ngỡ ngàng của Nhiệt Ba, không rõ là do căm phẫn hay sợ hãi hay cả hai:

"Nhìn thấy cô tự tin như vậy, tôi thực muốn thử thêm một chút ... xem Vỹ Quang anh ấy có thể dang rộng vòng tay với một nữ nhân vừa xấu xí vừa ô uế hay không?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com