Chap 15
Jiyeon từ từ mở mắt, ánh sáng làm mắt cô không quen liền nhắm chặt lại. Sau khoảng vài phút, cuối cùng cô cũng có thể mở mắt hoàn toàn. Cô quan sát kĩ căn phòng này. Là một nhà kho bị bỏ hoang, bụi bậm đã dày thành một lớp.
Tự nhiên một giọng nói trầm khàn phát lên làm cô giật mình: "Tỉnh rồi à?"
Giọng nói này có vẻ hơi yếu nhưng lại rất quen. Jiyeon quay sang nhìn kĩ cái người bên cạnh. Là một cậu trai nhưng mặt mày cậu ta đã bị đánh đến bầm dập, nhưng cô vẫn cứ ngờ vực hỏi: "Tae...Taehyung?"
"Coi bộ cô cũng để ý tôi quá nhỉ? Tôi như vậy mà vẫn nhận ra!"
Taehyung châm chọc, cười nhếch môi.
"Là cậu sao? Sao cậu lại bị như vậy chứ? Mà... sao cậu lại ở đây?"
Jiyeon hốt hoảng, nhảy nhích sang gần anh một tí.
"Stop! Cô ồn thật!"
Taehyung gắt gỏng lên tiếng.
"Tôi chỉ lo cho cậu mới hỏi thôi!"
Jiyeon cảm thấy lòng quan tâm của mình bị xem nhẹ nên hơi uất ức.
"Rồi. Xin lỗi. Mệt quá. Chẳng phải vì ông thầy giáo Park cứ lo lắng chạy đi kiếm cô, tôi cũng chẳng hơi đâu đi tìm phụ. Để rồi giờ bị như vậy!"
Taehyung trách cứ nhìn cô. Nhưng lòng anh lại không như vậy. Thấy cô bình an, không bị gì là anh yên lòng rồi.
"Vậy tại sao cậu còn để bị đánh tới thân tàn ma dại như vậy?"
"Đánh đâu? Do đuổi theo xe, rồi bị té nên mới bị như vậy!"
Taehuyng che dấu chuyện anh thay cô nhận mấy trận đòn của bọn bắt cóc. Ngay phút thấy cô vẫn đang bất tỉnh mà mấy tên kia định đánh, định cưỡng bức cô, anh đã không thể kiểm soát được mình nữa. Anh chẳng biết lúc đó mình làm gì cả, chỉ biết dang đôi tay bảo vệ cô.
"Cậu tưởng tôi là con nít lên ba à? Vết thương như thế là bị đánh chứ té xe gì? Cậu không nói thật, tôi bỏ mặc cậu!"
Jiyeon bực bội, nổi giận với anh. Còn buông lời uy hiếp!
"Ừ... thì.... tại thấy tội nghiệp sợ cô xấu rồi mà còn bị đánh xấu thêm nên mới hào hiệp nhảy ra đỡ dùm thôi. Ai ngờ bọn đó đánh mạnh thật. Biết vậy đã không thèm cứu cô rồi!"
Anh chặc lưỡi tiếc hận, làm bộ như hối hận thật!
"Cậu... ít nói những lời như thế không được à?"
Jiyeon nhìn thẳng mặt anh nghiêm túc hỏi.
"Vậy tôi nói lời thật, cô tin à?"
Taehyung hỏi lại cô với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Nếu cậu nói thật, tôi sẽ tin"
Jiyeon nhẹ gật đầu nhìn anh.
Lúc này đây, cánh cửa mở ra, một tên áo đen đội nón đi vào, theo sau còn hai ba tên mặt thô kệch, thân hình vạm vỡ.
Jiyeon bỗng run mình làm Taehyung hơi ngạc nhiên, anh nép sát lại gần cô: "Cô quen hắn à?"
Jiyeon nói nhỏ, miệng hơi lắp bắp: "Hắn... là... kẻ thù của tôi với Jimin!"
Taehyung trợn to mắt nhìn cô. Nhưng mái tóc rối bù cùng với điều kiện ánh sáng tồi tệ, chẳng ai biết anh đang trợn mắt.
"Hắn... có biết cô có thù với hắn không?"
"Không biết"
Jiyeon lắc đầu nhẹ. Cô không ngờ Park Hanjae giả này sẽ bắt cô.
Hắn bước lại gần cô, nâng mặt cô lên, cười ghê tởm nói: "Mày... là con điếm đã dụ dỗ thằng Jimin?"
"Ông... là ai? Sao biết anh Jimin?"
Jiyeon giả bộ như không biết hắn kèm theo sự sợ hãi thật sự. Ký ức năm đó ùa về khiến cô rất hoảng sợ. Nhưng nhìn Taehyung bên cạnh, mỉm cười, dùng khẩu hình miệng "yên tâm, có tôi" đã phần nào giúp cô thanh tĩnh mới có thể mở lời.
"Tao? Là cha thằng Jimin. Còn mày... là đứa đã dụ dỗ con tao, bắt nó nuôi mày, cho tiền mày phải không?"
Hắn bóp mạnh cằm cô khiến cô đau đớn.
"Ông bỏ tay ra khỏi cằm cô ấy đi"
Taehyung dùng chân đạp hắn ra khỏi Jiyeon.
Tay anh đang bị trói chứ nếu không tên khốn này đừng hòng đụng đến bà cô.
"Mẹ kiếp. Thằng chó, dám đạp tao sao? Bây, đánh gãy chân nó cho tao!"
Hắn tức giận ra lệnh đàn em.
Lập tức hai tên phía sau tiến lên dùng gậy đập vào chân Taehyung. Anh cắn môi chịu đựng. Jiyeon hoảng sợ lên tiếng: "Đừng đánh. Ông... muốn hỏi gì cũng được, hay làm gì cũng được, đừng đánh cậu ấy!"
Hắn ra lệnh lui xuống. Sau đó bắt ghế ngồi trước mặt Jiyeon, kêu đàn em lôi Taehyung đến cạnh hắn. Hắn nở nụ cười quái dị, hỏi: "Mày nói xem, mày với thằng Jimin là mối quan hệ gì?"
"Là... người yêu!" Đúng! Hiện tại cô với Jimin là mối quan hệ đó. Ngoài mặt là vậy.
"À.. vậy thằng Jimin đang nuôi mày?"
Hắn cười khuẩy nói.
"Không có. Chúng tôi chỉ ở chung. Tiền ai nấy dùng"
Jiyeon lo lắng cho Taehyung nên lời nói cũng hơi gấp gáp.
"Nhưng sao tao nghe nó bảo nó nuôi mày?"
"Tại... anh ấy là người nấu ăn, đưa rước tôi hằng ngày nên cũng coi như anh ấy nuôi tôi!"
"Vậy tiền nó đâu?"
Hắn không còn cười nữa. Vô thẳng vấn đề chính.
"Làm sao tôi biết? Anh ấy bảo tiền anh ấy bị tên khốn nào đó lấy rồi"
Cô còn kịp cười nhếch mép nhìn về phía hắn.
Chát! Hắn tát cô một cái tát rõ đau!
"Mẹ kiếp. Con khốn. Mày đang ám chỉ tau à? Mày có tin tao lập tức kêu đàn em lột quần áo mày với thằng nhóc thối này rồi chụp ảnh tụi bây khỏa thân ôm nhau rồi đưa cho thằng Jimin không?"
"Ông... đê tiện. Ông là súc sinh"
Jiyeon nổi đóa, giận dữ la lên.
"Đê tiện? Súc sinh? Đập thằng chó này cho tao. Để xem con khốn này dám ngông cuồng nữa không?"
Hắn đạp cô một cái, còn ra lệnh cho đàn em đánh Taehyung.
Đám đàn em của hắn nhào lên đánh Taehyung. Giơd phút này anh như cái xác không hồn. Chỉ biết nằm đó chịu đòn.
"Không.... dừng lại. Tên khốn mau dừng lại"
Jiyeon dùng hết sức bình sinh, nhào lên chỗ Taehyung.
Tên Park Hanjae định rút súng ra bắn thì ngay tức thì cửa mở ra, ngay lập tức có giọng nói la lên "Tất cả đứng im".
Cảnh sát đập cửa đổ vào. Hắn cùng đồng bọn thấy vậy liền tháo chạy. Cảnh sát chạy theo bắt họ.
Jiyeon khó nhọc lết lại chỗ Taehyung: "Tae...Taehyung... cậu... sao rồi?"
Nhưng đáp lại là cái mỉm cười sau đó là Taehyung nhắm mắt.
Cô cũng mỉm cười, trước lúc mệt mỏi định thiếp đi, cô đã kịp thấy Jimin cùng Hoseok Jungkook chạy vào. "May quá" là suy nghĩ cuối cùng trước khi cô thiếp đi.
Hai ngày sau, Jiyeon mở mắt, nhưng do không quen lại nhắm lại. Ngửi được mùi thuốc sát trùng, mùi cồn, cô biết mình đang nằm viện. Vậy là được cứu rồi.
Cô cố gắng mở mắt, khi nhìn rõ, cô thấy có người đang ngủ gục trên giường cô, cô mỉm cười, khó nhọc mở lời: "Ji...Ji...Min..."
Jimin giật mình, tỉnh ngủ thấy Jiyeon đã tĩnh liền xúc động bật khóc, ôm chầm lấy cô: "Jiyeon! Em cuối cùng cũng tỉnh. Làm anh lo gần chết."
"Anh... bỏ... ra... đau"
Cô yếu ớt mỉm cười nói.
"Xin lỗi. Quên mất em đang bị thương. Anh mừng quá. Em hôn mê đã hai ngày nay nên anh thật sự rất lo cho em đấy"
Jimin bỏ cô ra, nắm tay cô mỉm cười.
"Hai...ngày sao? Vậy... bố mẹ Lee với....Jihyun có....biết không?"
Jiyeon lo lắng họ sẽ lo cho mình nên muốn hỏi.
"Không! Họ đi châu Âu du lịch rồi. Anh cũng không báo nên họ sẽ không biết"
Jimin biết Jiyeon lo lắng điều gì nên anh sẽ không báo.
"Cảm... ơn! Mà... có bắt được... hắn không?"
Cô tò mò nhưng cũng sợ Jimin giận nên hơi lo lắng hỏi.
"Không! Hắn chạy thoát rồi. Với lại hôm đó hắn bịt mặt nên không thể có lý do bắt hắn"
Jimin lắc đầu. Thật sự anh rất muốn tên cầm thú đó bị bắt.
"Dù bịt mắt, em cũng nhận ra. Từ tướng đi, cách nói chuyện em đều nhận ra"
Jiyeon nóng giận, nắm nấm đấm.
"Anh cũng biết. Nhưng chúng ta không có chứng cứ. Không thể làm gì hắn. Với lại hắn có quan hệ với bên cảnh sát. Khó lòng làm gì hắn lắm"
"Nhưng... làm sao anh biết hắn bắt cóc em?"
Jiyeon ngờ vực hỏi. Cô bất tỉnh ai sẽ nói Jimin nghe?
"Anh tìm thấy điện thoại hắn ở đó. Liền biết hắn đã bắt cóc em. Ban đầu anh chỉ nghĩ là do giống mẫu mã. Nhưng khi kiểm tra điện thoại, thì anh biết là hắn, lại thấy tài liệu của em trong đó. Cả ảnh anh và em cùng đi siêu thị, cùng vào chung cư cũng bị chụp. Anh liền biết hắn muốn trừ khử em để anh đưa cổ phần tiền bạc cho hắn. Anh không ngờ hắn tàn độc đến vậy"
Jimin giọng nói đầy sát khí phát ra.
"Hắn... đã bị mùi máu làm nghiện!"
Jiyeon chỉ có thể thở dài.
"À... mà Taehyung sao rồi anh? Em muốn cảm ơn cậu ấy vì đã cứu em"
Nhớ tới Taehyung, cô thật sự đã mắc nợ anh.
"Tae...Taehyung... vẫn chưa tỉnh"
Jimin lắc đầu thở dài.
"Sao?"
Jiyeon hốt hoảng nhìn Jimin một cách nghi ngờ.
"Cậu ấy... bác sĩ bảo... vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại"
Jimin u sầu nhìn Jiyeon!
_____________♡♡♡___________
Xin chào các cậu! Do dạo gần đây tớ vừa học vừa làm. Còn học ban đêm nên không thể viết truyện. Nhưng nhận thấy tình cảm các cậu dành cho truyện rất lớn nên tớ vẫn sẽ cố gắng nhích thời gian để viết. Mong các cậu tiếp tục ủng hộ! Cảm ơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com