Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5. Lời nguyện cầu cho ta được gặp nhau (1)




Sáng hôm sau, trong khi thằng nam chính còn đang mặt nhăn mày nhó vì tối qua tôi bắt nó nằm đất nguyên đêm thì người trong đoàn quay phim đã đến hộ tống nó đi. Người gì mà dính như keo dính chó, có cơ hội là chực chờ nhảy lên giường tao ngay.

Hôm nay không thể đi cùng với đoàn quay phim, P'Way gọi tôi lên thị xã một chuyến nên đành nhờ người khác làm hướng dẫn viên. Tôi không nói cho thằng Sarawat nghe, không hiểu sao tôi lại có cái suy nghĩ nếu nó biết rồi chắc chắn sẽ làm ầm lên để tôi chẳng đi đâu được hết.

"Ei Win, sao trông mày xanh xao thế? Tối qua ngủ không ngon hả?"

"Ờ...muỗi nhiều quá, cứ thức giấc hoài."

"Đường còn xa, mày cứ chợp mắt đi, đến nơi tao gọi."

"Ok mày."

Người chở tôi đi là đàn em của P'Wan, được đại tỷ nhờ vả nên chăm sóc tôi tận tình lắm. Mà dẹp đám muỗi vớ vẩn kia qua một bên, lý do tôi mất ngủ thực sự là thằng Sarawat cơ. Hành động thì kì cục, lời nói lại đầy ẩn ý, vậy nên tôi bắt đầu nghi ngờ khả năng tôi thực sự từng gặp nó trước đây. Nhưng nghĩ thế nào cũng không được, bởi vì trong đầu tôi đừng nói là ấn tượng, một chút ký ức cũng không có.

"Đến nơi rồi."

Tôi nghe người gọi liền bật dậy, mãi suy nghĩ nên chẳng ngủ được bao nhiêu, giờ thì hay rồi, đầu óc nặng nề như đeo đá.

Thị xã to hơn, dân cư cũng đông đúc hơn, cứ cách mỗi tháng tôi sẽ tới đây ở một thời gian, bắt đầu từ khoảng hai năm trước khi mẹ tôi bệnh tình trở nặng. Ba người gồm P'Wan, P'Way và tôi thay phiên nhau mỗi tháng ở một người. Nhưng P'Way là bác sĩ ở bệnh viện thị xã, hầu như mọi khi anh ấy đều ở đây.

P'Way là người nho nhã lịch sự, không thô lỗ như P'Wan, có thể nói là tính tình trái ngược hoàn toàn.

"Đến rồi thì trong ngồi đi."

"P'Way gọi Win có chuyện gì sao? Trong điện thoại cũng không nói rõ."

"Không có gì, mẹ muốn gặp Win, vào đây ăn sáng rồi cùng đi. Trông sắc mặt nhợt nhạt quá."

P'Way xoa đầu tôi, đưa tôi đến phòng anh ấy ăn sáng. Từ khi có nhận thức đến nay, P'Way vẫn luôn là một người anh dịu dàng, có lẽ cũng chính vì nghề nghiệp của anh ấy là chăm sóc cho người khác nên tính tình mới không dữ dằn như cái người suốt ngày vật lộn với thú rừng.

"P'Way, Win có chuyện muốn hỏi."

Sau chuyện của ba năm trước, người duy nhất mà tôi nghĩ có khả năng cho tôi câu trả lời mà tôi muốn chỉ có thể là P'Way.

"Chuyện gì thế?"

"Win muốn hỏi về...trước đây Win có nhiều bạn bè không? Ý là bạn bè không phải người làng mình ấy?"

"Người trong làng không thích kết thân với nhà chúng ta, họ chỉ sợ nhà chúng ta mà thôi. Còn về bạn bè ở nơi khác thì không có đâu. Sao Win lại hỏi như vậy?"

"Không có gì, gần đây gặp được một người kì lạ."

"Người đó bảo là từng quen biết Win sao?"

"Đúng vậy."

"Chắc là nhầm lẫn do người giống người thôi."

Tôi gật gù tỏ ý tán thành, nhưng ánh mắt cố chấp của thằng Sarawat cứ hiện lên trong đầu như nhắc nhở tôi mọi chuyện không đơn giản chỉ là người giống người. Còn P'Way, anh ấy có lý do gì để lừa tôi đâu. Có những chuyện, nếu không thể khiến người khác nói ra thì chỉ có thể tự mình tìm hiểu lấy.

Mẹ tôi bệnh đã lâu, ngày càng trở nặng, bình thường cứ như người mất hồn, có nhận ra người trong gia đình nhưng thời gian kéo dài không lâu và cũng không thường xuyên xuất hiện. Lần này P'Wan gọi điện gấp như vậy chính là vì mẹ tôi tỉnh táo, hơn nữa còn muốn gặp tôi.

Lúc thấy tôi, bà ấy không nói gì, chỉ là chăm chú ngắm nhìn tôi thật kỹ, rồi nắm chặt tay tôi cả nửa ngày. Tôi hỏi gì cũng không chịu nói, sau đó bật khóc rấm rức, ngoài đau lòng vì mẹ ra tôi chẳng cảm thấy gì nữa. Đôi khi tôi rất ghét bản thân mình, tuổi thơ, quá trình trưởng thành, gia đình, bạn bè, tất cả những ký ức đó tôi đều không còn. Điều mà tôi nhớ nhất chính là cái ngày tôi tỉnh lại ở bệnh viện thị xã ba năm trước, mẹ tôi mắt sưng đỏ, khóc đến ngất lên ngất xuống, miệng thì liên tục xin lỗi tôi, hình ảnh đó khiến tôi rất thương tâm, dù kì thực khi đó mọi thứ đối với tôi đều lạ lẫm và đáng sợ.

Kể từ đó, những điều có thể kể cho tôi thì sẽ không giấu diếm, chỉ riêng câu chuyện về ba năm trước và nguyên nhân khiến gia đình tôi thành ra thế này thì chẳng có bao nhiêu manh mối.

Cứ ngồi mãi như vậy cũng không phải là cách, tôi bắt đầu kể chuyện cho mẹ nghe, tôi biết bà ấy có nhận thức, có thể nghe và cũng có thể hiểu được.

"Gần đây có một nhóm người đến làm khách ở làng mình, bọn họ là người thành phố, đem theo rất nhiều đồ điện tử mà Win chưa từng được nhìn thấy đấy ạ."

"..."

"Bọn họ khen làng mình cảnh đẹp, vậy nên mới lặn lội đường xá xa xôi mà tới tận đây để quay MV. Có điều nghe qua câu chuyện mà họ muốn quay, thực sự là buồn cười lắm ạ, vô lý hết sức luôn..."

"..."

Không có tiếng đáp trả cũng không sao, mẹ tôi không khóc nữa, câu chuyện đã đánh lạc hướng dòng suy nghĩ của bà, mỗi khi tôi cười bà cũng sẽ cười theo, hoàn toàn hoà mình vào những điều tôi kể. Khi tôi nhắc tới thằng Sarawat và thật tình tôi ghét nó ra sao hay nó ghẹo gan tôi theo cách nào, mẹ tôi vừa buồn cười, vừa lắc đầu như nhìn ra sự ấu trĩ của hai chúng tôi. Cứ như vậy cho đến khi mẹ tôi thiếp đi lúc nào không hay.

"Chỉ khi gặp Win, mẹ chúng ta mới có thể vui vẻ được như vậy."

P'Way đứng tựa vào cửa phòng bệnh, hai tay khoanh trước ngực, dáng người cao cao bởi chiếc áo blouse trắng mà càng tôn thêm vẻ nhã nhặn. Quá chăm chỉ vào công cuộc kể chuyện nên tôi cũng chẳng biết anh ấy đã đứng đó từ khi nào.

"Win có thể ở lại đây được chứ, trông mẹ có vẻ lạ, Win cảm thấy lo lắng."

"Ở lại tối nay thì được, nhưng sớm mai thì về đi. P'Wan không ở nhà, không ai chăm sóc ba hết."

"Nhưng còn mẹ..."

"Bà ấy sẽ ổn thôi, hôm nay bà ấy đã gặp được liều thuốc an thần tốt nhất rồi."

Về cái tính cố chấp thì gia đình tôi chẳng ai chịu nhường ai, tôi cũng không muốn giằng co với P'Way nên đành đồng ý. Hơn nữa nghĩ đến người ba sức khoẻ cũng không tốt hơn là bao đang ở nhà, tôi chỉ có thể níu kéo một đêm nay mà thôi.

P'Way nói sau khi đi xem bệnh nhân mới thì sẽ giúp tôi sắp xếp chỗ ở đêm nay. Ngồi yên một lúc lâu thì cảm thấy đói, cơ thể chẳng khác nào thanh thiếu niên tới tuổi trưởng thành, không ăn là không được.

Bệnh viện thị xã nói lớn thì cũng không lớn lắm, muốn ra ngoài kiếm đồ ăn thì phải đi ngang qua phòng khám bệnh của P'Way. Và bằng một cách diệu kỳ nào đó, tôi nhìn thấy khuôn mặt như âm hồn bất tán của thằng nam chính. Nó đang ngồi chễm chệ trên ghế, lạnh lùng nhìn tôi như thể vài giây nữa tôi nó sẽ đem tôi ra quan toàn xét xử.

"Win, ra đây làm gì?"

Này là tiếng P'Way gọi.

"Win đi mua đồ ăn."

Để chứng minh mình là người ngay thẳng, tuy miệng thì nói là đi mua đồ, nhưng chân thì bước thẳng đến nơi mà thằng Sarawat đang ngồi.

"Sắp xong rồi, Win đi ăn cùng anh luôn."

Lần này nó không nhìn tôi nữa mà hướng ánh mắt khó chịu sang P'Way. Tôi cứ như cô vợ nhỏ bị chồng bắt quả tang gian díu với anh hàng xóm, nhưng cho xin đi, sự thật có phải như vậy đâu.

"Đây là ai?"

Nó nhìn tôi mà hỏi. Bác sĩ của mày đó thằng trâu. Người ta còn mới vừa băng bó cho mày xong.

"Anh trai tao, P'Way."

"Oh, ra đây là Sarawat mà Win nhắc tới. Trùng hợp nhỉ?"

"Nó bị sao vậy anh?"

"Trật khớp thôi, chú ý hai ba ngày là sẽ khỏi."

"Cũng không nghiêm trọng lắm đúng không? Có thể về luôn rồi đúng không?"

"Không về, muốn ở lại với mày."

Ai bảo mày lên tiếng đâu thằng nghiệp chướng. Nhìn cái sự lươn lẹo trong mắt nó đi, có chó mới tin việc nó bị trật khớp chỉ là vô tình.

"Thằng Sarawat nó đùa thôi, anh đừng bận tâm."

Tôi vừa nói vừa ái ngại nhìn P'Way, mặt khác vỗ vỗ vai thằng Sarawat, mong nó hiểu ý tôi mà đừng nói cái gì thêm nữa. 

"Win đi gọi người giúp cậu Sarawat đi, sẵn tiện cầm giấy này lấy thuốc cho cậu ấy luôn."

Tôi cảm giác P'Way muốn đuổi khéo tôi đi nhưng không cãi lời được. Chỉ thầm cầu nguyện thằng Sarawat đừng ghẹo gan anh tôi, người hiền lành thì cũng biết tức giận nha. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com