Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21. [Hướng dương]

• Couple: SugiSaku

• Tóm tắt: Tuyết tùng chở anh đào giữa nắng hạ.
__________

"Sakura-san đâu rồi?" Nirei dọn xong những thùng sơn rỗng, tiện tay quệt mồ hôi trên mặt. Thời tiết tháng bảy quả thực không dễ chịu chút nào.

"Hình như cậu ấy vừa chạy theo một ông lão, chúng ta cứ về trường trước đi." Suou xách thùng sơn lên, không quên giục Nirei đi về.

"Còn Sakura-san?"

"Sugishita-kun đi cùng cậu ấy mà. Không phải lo đâu." Suou có vẻ như rất thích thú với việc cho hai người kia một không gian riêng.

"..." Không phải càng đáng lo hơn sao?!

Bên kia, Sakura đẩy một xe đạp chứa đầy những bó hoa hướng dương rực rỡ xinh đẹp đi về phía trước.

"Con có biết ý nghĩa của hoa hướng dương trong tình yêu không?" Ông lão đi bên cạnh, sờ những cánh hoa mềm mại.

"... Không ạ." Sugishita xách một rổ hoa đi theo.

"Trong tình yêu, hoa hướng dương tượng trưng cho sự chân thành, giản dị và lòng chung thuỷ, son sắt, trước sau như một... Là loài hoa mà ông thích nhất."

"Vậy ạ..."

Sakura lặng lẽ lắng nghe, nó nhìn những đoá hoa đang nở rộ ở thời điểm đẹp nhất.

"Bọn nó luôn nhìn về mặt trời sao?"

"Đúng vậy, cùng nhau nhìn về mặt trời. Con biết không, điều lãng mạn trong tình yêu đôi khi không phải nhìn về phía nhau, mà là nhìn về một hướng."

"Nhìn về một hướng..." Sakura lẩm bẩm vài lần, có lẽ do mặt trời quá gắt mà hai gò má của thiếu niên hơi đỏ.

"Đây đây, chỗ này, hai con có thể để thùng hoa của ông ở đây, còn lại phiền hai con quá."

"Không phiền đâu ạ." Sugishita xách thùng hoa trên yên sau xe đạp nhẹ nhàng đặt xuống, hoa ở giỏ và rổ hoa thì vẫn giữ lại.

Bọn họ chuẩn bị đi bán hoa giúp ông lão.

Sakura nhìn rổ hoa phát ngốc.

"Nhìn cái gì nữa, lên xe!" Sugishita ngồi trên xe đạp, ngoắc đầu giục nó.

"Tao đèo được mà!"

"Hah. Lên xe!" Sugishita còn lâu mới tin, chênh lệch tận hai mốt kí, để con mèo lùn này đèo thì đi được bao xa.

"Xí-" Sakura ôm rổ hoa vào lòng, yên vị trên yên sau mới bắt đầu giục cộng sự đi tiếp.

Sugishita cong lưng nắm tay lái, sau lưng đèo một lớp trưởng nhỏ đang chìm trong nắng vàng.

Trời xanh nắng ấm không có tí gió nào nhưng chiếc xe đạp đang xoay bánh lại mang theo gió, gió vút qua khoé mắt, cuốn bay mái tóc của Sugishita ra đằng sau.

Mùi tuyết tùng len lỏi vào hướng dương, cố gắng chạm đến anh đào.

"Bám vào không lại úp mặt ra đó."

Sugishita nhắc xong thấy Sakura chẳng thèm nghe, hơi bực mình kít phanh lại.

Không vừa lòng.

Sakura đang nhìn trời thì xe dừng phắt lại. Sugishita chống đôi chân dài, gọn gàng hoàn hảo ổn định thân xe.

Sakura không rõ tình huống liền lao về phía trước, cả tay lẫn mặt đều đặt trên người đằng trước.

Sugishita liếc nhìn bàn tay nhỏ đang nắm áo mình, khuôn miệng hơi cong nhẹ.

"Mày đi ẩu quá!"

"Ờ. Thế thì bám chắc vào không lại rơi mất."

Sakura xoa vầng trán hơi đỏ, bực bội nhéo vào eo Sugishita. Nghe tiếng kêu đau của người phía trước mới chịu dừng lại. Dù vậy tay vẫn đặt trên eo cộng sự.

"Dừng phải nhắc chứ!"

"Biết rồi. Không có lần sau."

Bánh xe lại tiếp tục lăn đều, vừa đi vừa dừng lại, từng bó hoa được trao tận tay những cặp đôi trẻ hay vợ chồng lâu năm. Sakura ngượng ngùng nhìn những vệt hồng trên má mọi người, chính nó cũng đang làm một con tôm luộc đến hồng hào.

Sugishita cũng nhìn theo ánh mắt nó, chẳng biết đang nghĩ gì mà trầm tư lắm.

Cứ thế đến tận chiều tà, cả hai mới giao xong tất cả bó hoa. Sakura uống một ngụm nước, tự động đưa cả chai cho Sugishita.

Đôi mắt màu vàng nhạt hơi nheo lại, nhìn gương mặt thản nhiên của lớp trưởng mà thấy ghét.

Sao của người khác thì rõ thế mà của bản thân lại chẳng hiểu gì, ghét thế không biết.

Sugishita uống hết chai nước, bóp nhẹ rồi ném vào thùng rác, chở lớp trưởng đang buồn ngủ đi về.

Lúc đi mùi tuyết tùng bị mùa hạ che mất, khi trở về, mùa hạ được tuyết tùng lấp đầy.

Sakura nhìn mấy chỏm tóc màu xanh liên tục rung nhẹ trước mặt, nó định vươn tay chạm lấy thì xe dừng lại, Sakura đập mặt vào lưng Sugishita lần thứ hai trong ngày.

Sugishita hơi nghiêng đầu nhìn lại, thấy mấy lọn tóc của mình dính vào môi đối phương, liền ngượng ngùng nhìn thẳng về phía trước.

Sakura vươn tay gạt bỏ, miệng nhỏ chiêm chiếp không ngừng chê Sugishita đi xe quá ẩu.

"Sau này chắc chắn chẳng có ai chịu ngồi sau xe mày nữa đâu!!"

"Thì tao có chở ai ngoài mày đâu mà lo."

Chẳng biết là do cú va chạm vừa rồi khiến radar tình cảm của Sakura nhạy bén hơn hay thế nào, lớp trưởng nhỏ cúi mặt ngượng nghịu túm chặt áo cộng sự.

"N-nói cái gì vậy!!"

"Hiểu thì hiểu, không hiểu thì thôi."

Sakura tựa trán vào lưng Sugishita, nghiêng đầu nhìn ra bờ sông. Những tia nắng chiếu rọi nên mặt nước sóng sánh lấp lánh như vô vàn ngôi sao tụ lại.

"Nắng đẹp quá..."

"Ờ, trăng đêm nay cũng đẹp lắm."

"Sao mày biết?"

"Thì không có mây, trăng sẽ tự nhiên đẹp."

"Cũng đúng."

Sakura không để ý đến tiếng thở dài khó chịu của người đằng trước, cứ thế tựa đầu vào lưng Sugishita.

Cả hai trả xe và đưa tiền cho ông lão rồi quay lại trường. Chỉ là Sakura không biết, trước khi đi Sugishita đã được ông lão dúi cho một bó hướng dương vào ngực.

Nó cứ thế vô tư đi phía trước, giẫm lên cái bóng to lớn của người phía sau.

Sugishita đi sau nghĩ đủ tình huống trong đầu, cố gắng mãi định mở miệng thì lại thôi, thấy sắp đến trường liền vội túm tay lớp trưởng lại.

"Chờ đã!"

"Sao?"

Sugishita loay hoay một lúc, nhét hẳn bó hoa vào lòng Sakura. Lớp trưởng nhỏ tròn mắt, trong đầu vô thức tua lại những phân đoạn cặp đôi tặng hoa cho nhau.

Một bông hướng dương, 'anh luôn hướng về phía em.'

"C-c-cái...???"

Sakura lấp ba lấp bấp, còn ngượng ngùng hơn cả Sugishita.

"Mày nhìn suốt từ sáng rồi đây, không nhận ra à? Tao đang tỏ tình mày đấy!!" Sugishita bực dọc, bắt Sakura phải cầm chắc bó hoa.

"H-hả? T-tỏ tình??"

"Ờ, một là mày tự nguyện làm người yêu tao, hai là mày bị ép làm người yêu tao. Chọn đi!"

Sakura bị từ 'người yêu' nướng chín, gương mặt đỏ đến bốc cháy, ánh nắng đỏ rực chiếu lên lại càng đỏ. Đôi mắt tròn xoe hơi ánh nước bị ép nhìn thẳng vào người kia.

"T-tao..."

"Mày chọn một đúng không?!"

Sakura mím môi, nó nghĩ về cảm giác khi ở cạnh Sugishita, lúc nào bụng nó cũng có cảm giác râm ran đến khó chịu. Nhưng không phải là ghét...

Có người từng nói với nó, yêu là cảm giác có hàng ngàn con bướm đang vỗ cánh trong bụng mình.

Sugishita thấy Sakura bắt đầu nghĩ đi đâu đó liền vô cùng khó chịu, nó lấy tay kéo đầu Sakura về phía mình, hôn nhẹ lên tai lớp trưởng.

"M-mày làm cái gì đấy?!" Sakura giật mình đẩy nó ra, bịt tai lại, ngại đến phát khóc.

"Mày ghét?"

"... K-không hẳn?" Sakura không ghét việc Sugishita chạm vào bản thân. Nhưng nó không quen, cảm giác mềm mại ban nãy vẫn còn đeo bám nó, nóng đến phát điên.

"Không ghét thì là thích rồi." Sugishita túm nhẹ áo nó, hơi xụ mặt.

"Tao hỏi lại lần cuối, mày có chịu làm-... Mày có chịu để tao làm người yêu mày không?"

Sakura không nghĩ nhiều về việc Sugishita đổi cách nói, nó đang bận suy nghĩ về vấn đề yêu với không yêu.

Nó có yêu Sugishita không? Có lẽ?

Nó có ghét không? Không ghét.

'Không ghét thì là thích rồi.'

Sakura nghĩ xong rồi, nó không ghét Sugishita, không ghét việc Sugishita làm người yêu nó, càng không ghét việc Sugishita chạm vào nó. Nhưng Sakura không biết nói sao, nó mở miệng một lúc lại mím chặt, mãi vẫn chưa thành lời.

Sugishita cũng không vội vàng, nó cứ thế đứng chờ câu trả lời.

Sugishita khó chịu một thì Sakura khó chịu mười, cuối cùng nó ngại đến phát rồ, túm áo Sugishita kéo xuống.

Sakura không biết hôn, càng không dám mở mắt nhìn xem bản thân đang hướng về đâu. Môi nó cứ thế đập vào mũi Sugishita.

Khoảnh cách giữa mùa hạ với mùa xuân thì ra chỉ bằng một lần chạm nhẹ. Giữa mùa hạ năm mười sáu tuổi, Sugishita túm được mùa xuân mà nó luôn mong chờ.

__________

🌸: Mày đi xe ẩu!

🌲: Mày hôn ẩu!!

• Một đứa hôn tai một đứa hôn mũi, hợp thế không biết:).

24.8.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com