Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

33. [Mệnh lệnh]

• Couple: TogaSaku

• Tô Minh Châu: Togame Jou
Đào Xuân Hải: Sakura Haruka

(Tên tiếng Việt mình đã xin per từ page AllSakura - Peachy baby và được đồng ý rùi nhe 🌟

Link bài: https://www.facebook.com/share/p/gCftA5FvWq9eoUBK/?mibextid=xfxF2i)

• Tóm tắt: "Đi đủ về đủ, đó là mệnh lệnh của dân". (Nghe tin một đồng chí ra đi khiến mình cứ thấy buồn buồn mọi người ạ, thiệt hại do bão gây ra lớn quá, không chỉ cảnh vật mất mà người cũng ra đi.)

__________

Hải húp vội cốc cà phê nóng, đôi mắt cậu cay xè trĩu nặng sau hàng giờ cấp cứu bệnh nhân.

Tiếng gió rít vang vọng đập vào cửa sổ bệnh viện, ầm ầm như tiếng thét gào của thiên nhiên, ánh đèn đôi lúc lại chập chờn muốn tắt.

"Mấy giờ rồi?"

"Tám giờ, chúng ta đang trong vành bão." Cậu mệt mỏi trả lời, bàn tay hơi run rẩy.

"Nếu lo thì cậu thử gọi điện cho anh ấy đi."

"Thôi, không có tin gì cũng là một điều tồt..."

Hải có một anh người yêu làm quân nhân, cả hai được nhiều người coi là một cặp trời sinh. Áo người lính đi với áo bác sĩ, bên giữ nước bên cứu người. Tình cảm của cả hai rất tốt, quen nhau được gần bảy năm rồi nhưng chưa kịp kết hôn.

Cũng bởi vì cả hai đều có công việc, trách nhiệm và nỗi lòng riêng.

Hải nhắm mắt, khẽ thở dài. Dòng kí ức hồi sáng như một thước phim liên tục chiếu đi chiếu lại trong bộ nhớ của cậu.

'Anh chắc chắn sẽ bình an quay lại màa.' Châu đứng im dang tay chờ người yêu mặc áo mưa cho bản thân, cười tươi như một chú cún ngốc.

'Đây là mệnh lệnh, anh hiểu không? Mệnh lệnh!'

'Rõ!' Nụ hôn phớt nhẹ trên làn môi như một lời an ủi dịu dàng trước khi xa nhau.

Tiếng chuông điện thoại khiến cậu giật thót, Hải vội vàng nghe máy.

"Nhóc Hảii!" Tiếng gió ào ạt che lấp giọng nói của Châu.

"Anh có sao không?" Giọng Hải dịu dàng đến mức chính cậu cũng không nhận ra.

"Anh ổn, chỗ em thế nào?"

"Vẫn ổn, nhớ cẩn thận đấy. Ăn uống gì chưa?"

"Vừa ăn nãy rồi em ạ."

"Nói điêu, bên anh bận thế thì ăn thế nào, đừng tưởng em không biết."

"Không lừa được em rồii, anh xin lỗi mà, về rồi anh ăn sau, muốn ăn cơm em nấu cơ."

"Thật là, cũng phải ăn uống gì cho có sức đi!"

"Vângg. Anh nhớ em quá đii."

"Em cũng thế..."

"Chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi, em bảo trọng n-"

Châu chưa kịp nói xong thì tín hiệu bên đó bị nhiễu loạn, tiếng cây đổ ầm đập thẳng vào trái tim Hải.

"Alo? Chuyện gì thế?!"

Đáp lại cậu chỉ còn một tràng tút ngân dài không cảm xúc của điện thoại. Gương mặt Hải trắng bệch, cậu dựa vào tường hít từng hơi thật sâu.

Tiếng chuông báo cấp cứu dồn dập đập vào não bộ, thúc giục Hải quay lại hiện thực. Cậu vội chạy ra ngoài, bàn ghế bị xô ngã lộn xộn trên mặt đất.

"Chuyện gì thế?!"

"Có người bị mái tôn đập vào-"

"Đưa vào phòng cấp cứu đi, tôi vào ngay!"

Một tiếng trôi qua, ca mổ vừa xong, cậu lột đôi găng thấm đầy máu, không kịp ghi tường trình phẫu thuật. Hải đã cầm điện thoại lên, đi vội ra ngoài hành lang, nơi sóng điện thoại còn khá mạnh.

Cậu gọi cho Châu vô số cuộc gọi nhưng đều là ngoài vòng phủ sóng.

Lâu rồi Hải mới trải qua cảm giác bất lực đến tận cùng như thế này, giống như thế giới của cậu đang dần sụp đổ, chỉ toàn một màu đen vô tận.

Trái tim run rẩy như treo trên dây thừng.

"Sao thế? Anh Châu gặp chuyện sao?" Đồng nghiệp dúi cho cậu một cốc trà gừng, ngồi xuống an ủi Hải.

"Không biết nữa..."

"Thôi, đừng lo quá, có lẽ anh ấy đang bận thôi."

"Ừm." Hải xoa đôi mắt đỏ hoe của mình, tiếng gió vẫn vang ầm ầm bên ngoài khiến trái tim cậu không ngừng thấp thỏm.

"Mấy giờ rồi?"

"Mười giờ. Chúng ta đang ở trong tâm bão."

"Hai tiếng nữa, hai tiếng nữa bão sẽ giảm."

"Mong là thế."

Hải cầm chặt cốc trà, tiếng chuông cấp cứu lại tiếp tục dồn dập vang lên, một người bị cây đổ trúng được các nhân viên y tá nhanh chóng đẩy vào phòng cấp cứu.

"Cần truyền máu gấp!!"

Hải cũng không ngồi đó nữa, đứng dậy làm việc của bản thân.

"Cậu không định nghỉ sao?!"

"...Đào Xuân Hải không chỉ là một cái tên, mà là một bác sĩ, trách nhiệm của bác sĩ đâu phải ngồi im, trách nhiệm của tôi là cứu người."

"Ừm, thế mới là cậu chứ."

Xuân Hải chạy đi chạy lại với công việc, lúc thì cấp cứu bệnh nhân, lúc lại ra giữ cửa bệnh viện khỏi những cơn gió lốc đáng sợ, cố ép bản thân quên đi thời gian. Đến khi đôi chân trĩu nặng như đeo chì, mái tóc đen trắng rối bời, bộ đồng phục thấm đầy máu khô mới mệt mỏi gục xuống ghế chờ bệnh viện.

Đồng hồ điểm mười một giờ, đã ba tiếng trôi qua kể từ lần cuối Châu gọi cho cậu. Gió lốc vẫn cuồn cuộn như muốn nuốt trửng tất cả.

"Anh ơi, sao anh lại khóc?" Một bệnh nhân nhí ngó đầu ra khỏi cửa sổ, đau lòng nhìn những giọt nước mắt nóng bỏng của cậu.

"Không có gì đâu, em chưa ngủ sao?" Hải vội lau nước mắt, mỉm cười.

"Em vừa ngủ dậy đó, gió làm em sợ quá!"

"Thế hả? Đừng sợ, ngoan, nằm xuống. Người nhà em đâu rồi?"

"Bố em bận đi làm siêu nhân để giải cứu mọi người khỏi cơn bão rồi. Em đang gập cỏ bốn lá để làm bùa may mắn cho bố em, anh có muốn một cái không?"

"... Em dạy anh làm một cái nhé?"

"Dạ!"

Không giờ đêm, gió dần lặng xuống, những giọt mưa lất phất đập vào cửa kính, tiếng người dân to nhỏ gọi nhau hỏi thăm tình hình.

Hải chạy xuống tầng một, lóng ngóng.

"Cậu tan ca rồi mà. Đi đi, nhưng cẩn thận đấy, bão chỉ mới giảm thôi."

"Tôi biết mà. Tạm biệt." Hải cầm áo khoác chạy ra ngoài, đèn đường mờ ảo lấm tấm mưa bụi, lá cây chất đống trên mặt đất, biển quảng cáo đổ rạp.

Thành phố tan nát chỉ trong một ngày.

Hải đứng trước cổng bệnh viện, tiếng điện thoại reo vài lần rồi lại tắt máy, càng làm cho cậu sốt ruột.

Cậu vừa chạy ra ngoài được vài bước thì Châu chạy đến, trông anh lộn xộn như một con chó bị lạc giữa cơn mưa.

"Nhóc Hải-"

"Anh Châu!" Hải sững lại rồi chạy nhào đến ôm chặt anh, những giọt nước mắt khó lắm mời kiềm được lại trào ra.

Cậu khóc nức nở, bực bội đấm vào ngực Châu.

"Anh có biết là anh làm em lo lắm không hả?! Cái tên xấu xa này! Có bị thương ở đâu không?!" Hải vạch chiếc áo mưa tàn tạ lên, ngó nghiêng một hồi.

"Anh xin lỗiii, không sao đâu, tay bị trật khớp thôi."

"Chậc-" Hải đau xót cầm cổ tay sưng vù của anh.

"Đừng khóc, anh ở đây, ở ngay trước mặt em rồi nè."

Hải sụt sịt, nước mắt lại rơi lách tách trong màn đêm. Người trước mặt là người trong tim, là người mà cậu nguyện chờ đợi cho dù có phải dành hết cả cuộc đời.

Đào Xuân Hải yêu Tổ quốc, và người cậu thương là một phần của Tổ quốc.

Châu vội lấy tay lau nước mắt cho người thương, kéo Hải vào cổng bệnh viện. "Em đừng dầm mưa, ốm đấy. Ngoan, anh thương mà."

"E-em tưởng mất anh rồi cơ..."

"Mất là mất thế nào?! Anh còn phải kết hôn với em, sống với em đến bạc đầu cơ mà!"

"Đầu em-"

"Suỵt. Đầu anh còn đen xì."

Hải phì cười, cậu lấy khăn trong túi lau tóc cho Châu.

"Cún ngốc, ướt hết người rồi, anh mặc áo mưa để làm gì hả?"

"Tại gió màa. Em cũng dầm mưa còn gì."

"Tại lo cho anh đó!"

"Được rồi, đừng giận. Xem anh có gì cho em nàyy."

"Hửm?"

Châu thò tay vào ngực, bí bí ẩn ẩn lấy ra một cặp nhẫn.

"Hơi xều xoà nhưng mà... Đào Xuân Hải, em nguyện ý làm người sánh vai cùng anh đến hết cuộc đời này nhé?"

"... Cái tên ngốc này, em không bên anh thì đừng hòng ai được bên anh."

"Tất nhiên rồii, cả đời chỉ phục vụ cho mình em và Tổ quốc!"

Dưới lá cờ đỏ sao vàng vẫn đang tung bay giữa cơn bão, hai màu áo khác nhau với hai vai trò khác nhau cùng vẽ lên một tình yêu đầy trách nhiệm.

"Ách xì-"

"Anh lạnh hả? Vào đây, đồng nghiệp em có trà gừng, để em cướp một ít cho anh."

"Cướp á?"

"Đừng lo, cậu ấy không phiền đâu."

"Vậy hảa? Thế thì anh cũng không phiền vậyy."

"Chốc em đi trực cùng anh, tay què thế này rồi còn gì."

"Không cần đ-"

"Im."

Mệnh lệnh của gia đình, cãi là tối ra nằm với bão.
__________

🍵: Tớ không phiền đâu^^.

🐢: Tôi cũng không phiền 🤗.

• Xin gửi lời cảm ơn trân thành đến các đồng chí quân nhân, cảnh sát, lính cứu hỏa, bác sĩ, y tá, điều dưỡng, những người anh hùng dũng cảm đầy lòng tốt đã ra sức chiến đấu với trận bão vừa qua, giúp đỡ những người gặp khó khăn và chung tay sửa chữa lại thiệt hại. Kiếp sau mình lại làm người Việt Nam 🇻🇳.

• Mong các thành phố ven biển chịu nhiều thiệt hại từ bão sớm được phục hồi trở lại.

• Viết không được tập trung lắm nên có thể không được hay, mọi người thông cảm nhe.

8.9.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com