37. [Áo siêu rộng]
• Couple: EndoSaku
• Tóm tắt: Em nói em là con trai, không thể khóc, tao sẽ nói cho em nghe ngàn lí do mà em có thể khóc khi ở cạnh tao.
_______
[Sakuraaa]
[Em ăn tối chưa?]
[Alo?]
[Cưng bị bắt cóc rồi à?]
[Tao mang tiền đến chuộc nhé?]
Sakura nhìn tin nhắn cuối cùng được gửi từ chục phút trước, thở phào một hơi. Có lẽ là Endou bỏ cuộc rồi, thật sự thì hôm nay nó không có hứng ăn gì hết, cho dù là món nó thích nhất cũng không có cảm giác thèm ăn chút nào cả.
Có cái gì đó đầy ắp trong bụng, giống như nghèn nghẹn lại có chút chán nản. Sakura thấy mệt mỏi quá, chẳng hiểu bị gì, lạ lẫm và queo quắp.
Sakura không biết bản thân bị gì, càng không muốn gặp ai lúc này hết. Nó chỉ muốn chui trong chăn, nằm im và nhìn về hư không đến chết mà thôi.
Nó nghĩ nó muốn gặp Endou, nhưng nó không có can đảm để gọi hắn.
Chẳng biết Endou ăn tối chưa, hắn hỏi nó ăn tối chưa, quan tâm nó mà nó lại không thèm trả lời, đáng ra nó nên hỏi lại chứ nhỉ. Sakura thấy bản thân tệ quá, tệ muốn chết đi được.
Nó mềm mỏi cầm điện thoại, tắt rồi lại mở.
Cảm giác cơ thể chẳng có tí sức lực nào, không muốn nhắn tin, hay gọi điện cho Endou đi. Mà cũng chẳng muốn nói chuyện, Sakura chẳng muốn làm gì hết, oải lắm.
Nhưng Sakura không thể bỏ rơi người yêu được, lỡ Endou cũng như nó, không muốn ăn cơm thì sao. Sakura bỏ ăn quen rồi, nhưng chắc gì Endou bỏ ăn được, hắn sẽ chết mất.
Khi mà nó vẫn đang do dự không biết nên gọi hay không gọi thì cửa nhà đã cạch một cái mở toang rồi. Endou hớn hở xách hộp thức ăn vào phòng.
"Chào buổi tối cục cưng! Ồ, em định gọi cho tao ý hả? Sao thế?"
Sakura lắp ba lắp bấp. "Đ-định hỏi a-anh ăn tối chưa..."
"Ỏ, yêu thế, quan tâm tao thế cơ á, thế em ăn tối chưa?" Endou ngồi phệt xuống sàn, kéo nó vào lòng ôm cứng ngắt.
"Ăn rồi..."
"Điêu, bụng xẹp lép thế này ăn gì? Đến không khí cũng chẳng thấy có." Hắn xoa chiếc bụng trắng trắng được nuôi dưỡng tỉ mỉ mềm mại của nó.
"Không có hứng ăn." Sakura bĩu môi, nó dựa vào người Endou. Tự nhiên nó thấy thoải mái hơn một chút khi Endou ở đây, lạ thế nhỉ.
Giống như có người đưa chăn đến vào một đêm mưa rét buốt vậy. Ấm.
"Cả cơm chiên trứng cũng không muốn ăn luôn?"
"Không ăn."
"Thật?"
"Thật."
Endou nhìn gương mặt chán nản của nó, đăm chiêu một lúc rồi hỏi lại.
"Thế đi ăn kem không?"
"Kem à..." Sakura thầm nghĩ, có lẽ đồ ngọt sẽ giúp nó thấy tốt hơn thật. Nó cũng có chút thèm cái gì đó man mát.
"Được."
Endou chỉ chờ mỗi câu đó thôi, hắn xách nó lên như xách một con mèo nhỏ xíu. Chỉ trong chớp nhoáng đã thay xong đồ.
Cả hai đi dạo quanh công viên, vừa đi vừa cắn miếng kem giòn tan mát lạnh. Ăn kem vào cuối hè thích thật đấy, nhưng Sakura vẫn thấy nghèn nghẹn trong ngực. Có gì đó vẫn đang không ngừng gào thét muốn tuôn ra bên ngoài.
"Nay em không vui sao?"
"Không có..."
"Chắc không?"
"Không biết..."
"Lại đây."
Sakura vô thức dựa vào người Endou, nó mệt mỏi nhìn xuống mặt đất được ánh trăng chiếu sáng rõ cả từng ngọn cỏ.
"Muốn khóc thì cứ khóc đi."
"Con trai ai lại khóc."
"Hửm? Sakura, nhìn nè, cưng xem nay tao mặc gì."
Nó nhìn một hồi, thấy vẫn chẳng có gì khác biệt hằng ngày cả.
"Mặc gì?"
"Tao mặc một chiếc áo khoác siêu siêu to!"
"Thì..?"
Giọng Endou dịu đi rồi lại như mọi ngày. "Sẽ chẳng ai thấy em khóc đâu, có tao che cho rồi. Cho dù thế giới này có sụp đổ, em vẫn sẽ bình yên trong đây. Tin không?"
Sakura phì cười, nó không phản đối cũng chẳng ra vẻ đồng tình, nó chỉ lặng lẽ nắm chặt tay áo Endou.
Một lớp vải đen xì che đi mặt đất trong mắt nó.
"Ấm không?"
"Ấm..."
Ấm hơn cả việc chui trong chăn vào mùa đông, Sakura không biết phải so sánh thế nào, có lẽ giống như một ngôi nhà vững chắc che chắn nó khỏi mọi cơn bão tuyết vậy.
"Hơi ấm này chỉ của riêng mình em thôi. Đừng lo, tao ở bên em mà, luôn luôn."
"Ừm..."
Không có khóc mà, không khóc, không-
Khóc được không? Sakura Haruka có quyền được khóc chưa?
Sakura cắn nhẹ vào môi dưới, nó không ngăn được nữa, nước mắt cứ rớt từng hạt một, nặng nề rơi xuống tay Endou.
Không một âm thanh, không một tiếng nấc, Sakura cứ lặng lẽ khóc. Endou nhắm chặt mắt, giấu đi nét đau xót trong mắt mình. Miệng hắn đắng ngắt, không còn vị ngọt ngào của miếng kem đào mà hắn vừa ăn. Đắng như vừa hút một đống thuốc lá vào phổi.
Hắn xoa lưng Sakura, nhẹ nhàng luồn tay vào mái tóc mềm mịn của đứa trẻ. Rốt cuộc thì Sakura đã nấc thành tiếng, từng ngụm thút thít nhỏ hơn cả tiếng mèo con chiêm chiếp. Nghe xót hết tim Endou.
Sakura cuộn tròn trong áo Endou hơn nửa tiếng mới chui ra, đôi mắt ướt sũng hơi ửng hồng, em sụt sịt vài tiếng, giọng khàn đặc.
"A-anh ăn tối chưa?"
Endou phì cười, lấy khăn lau mặt mèo. "Tao chưa, thế em ăn chưa nhỉ?"
"Chưa ăn..."
"Đói rồi?"
"Một chút."
"Mình về nhé?"
"Ừm."
Endou dọn đồ, tay vẫn bế một em bé đang chùi nước mắt vào áo hắn.
Hôm nay Sakura không muốn tự đi, nó chỉ muốn dựa vào vai Endou như thế này thôi. Nó thấy bản thân thật ích kỷ, nhưng nó cũng nghĩ bản thân đã có quyền ích kỷ rồi.
Sakura là một đứa trẻ được yêu mà.
Sakura được yêu rồi.
Sakura Haruka, đã được yêu.
Endou đi trên phố, như một chiếc máy phát không biết mệt mỏi, tiếp tục ngân nga một giai điệu êm ái trong cổ họng.
Nếu Sakura phải thành thật, thì đây là bài hát ru hay nhất mà nó được nghe. Chỉ dành riêng cho nó mà thôi.
"Em muốn ăn gì?"
"Cơm trứng."
"Được."
"Nhưng Kotoha đi ngủ rồi."
"Tao nấu."
"Được không?"
"Người yêu cưng cái gì cũng biết hết á."
"Không tin."
"Thật đó, ví dụ như không cần nhìn tao cũng biết mắt em giờ sưng như hai quả cà chua b-"
"K-không có!!"
Endou thật đáng ghét.
Nhưng cũng là tên đáng ghét của mình nó thôi.
Đêm đó, trên con đường về nhà, Sakura không rõ bản thân đã khóc nhiều đến mức nào. Nhưng mắt nó thật sự sưng như hai quả cà chua bi của Umemiya.
__________
• Tui buồn, tui viết fic EndoSaku ngọt sớt hehe.
• Kết thúc tuần mệt mỏi, bắt đầu 1 tuần mới (vẫn mệt nhưng vẫn phải chào đón nó bằng happi happi 😌👌).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com