-39-
Hôn nồng nhiệt kiểu Pháp? Trái tim Vương Sở Khâm hơi nhảy lên, loạn nhịp.
Tôn Dĩnh Sa liếc anh:
- Sao, có phải không biết không, để em dạy anh.
Nói rồi, cô liền nhón chân khẽ cắn môi anh, thấy anh không phản ứng, cô lại thè lưỡi ra liếm liếm, thủ thỉ:
- Anh có xem phim không?
Con ngươi Vương Sở Khâm u ám, để mặc cô càn quấy.
Không chống cự chính là chấp nhận!
Bàn tay Tôn Dĩnh Sa khoác lên vai anh nhẹ trêu nơi cổ, cô mở miệng, giọng nói thì thầm quyến rũ chết người:
- Này, không hôn nồng nhiệt kiểu Pháp là em không chấp nhận lời xin lỗi của anh đâu.
Vương Sở Khâm hạ mi mắt nhìn cô, cô gái trong lòng đong đưa sóng mắt, muôn vàn quyến rũ. Anh chợt gật đầu, khom người trong ánh mắt khêu gợi của cô:
- Được, vậy theo ý em.
Anh từ từ phủ lấy môi cô. Từ mơn trớn khẽ cho tới cọ xát, từng chút từng chút dây dưa, xâm lấn lãnh địa của cô.
Tôn Dĩnh Sa mừng rỡ đắc ý, tim đập như đánh trống, cô nhón chân, vòng hai tay qua cổ anh để chống đỡ chính mình.
Dần dần, hô hấp nóng rực của hai người quấn quýt vào nhau...
Nụ hôn này tựa như nước nóng tràn ra, Tôn Dĩnh Sa bị bỏng khó mà hô hấp. Với cô, lần hôn môi thứ nhất lướt qua rồi thôi, lần thứ hai... cô chỉ cảm thấy là trong mộng, sau đó cô cũng cười toe toét hôn môi anh, nhưng cô luôn cảm thấy tất cả nụ hôn trước kia đều khác với lần này, lần này anh ôm lấy cô, cô dựa vào lòng anh, chân chính như hai người yêu nhau.
- Em không thở à?
Đột nhiên, Vương Sở Khâm hơi dịch ra, giọng nói trầm thấp vang lên.
Tôn Dĩnh Sa có thở, chỉ là đầu óc hỗn loạn, vào thời khắc nào đó đã vô thức nín thở. Lúc này, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của anh, cô vội vã điều chỉnh lại sắc mặt, vờ trấn định nói:
- Em có thở mà, có phải anh quá căng thẳng nên không cảm nhận được không?
Trêu người lại bị người trêu ngược, rốt cuộc là ai đang căng thẳng đây?
- Ồ, vậy sao?
Tôn Dĩnh Sa gật đầu khẳng định.
Khóe môi Vương Sở Khâm hơi cong lên, không đợi cô phản ứng, anh một lần nữa cúi đầu xuống. Anh không hề tiến công ngay lập tức như ban nãy mà tỉ mỉ vờn quanh cánh môi cô, từng chút từng chút một, từ từ thưởng thức.
Sắc mặt Tôn Dĩnh Sa vụt đỏ, Vương Sở Khâm dường như đang thăm dò, cân nhắc trong lĩnh vực mới của mình! Cô nhịn chốc lát, không muốn yếu thế nữa. Thế là cô nghiêng người đè xuống, trực tiếp cạy môi răng anh ra, tìm đường móc lấy lưỡi anh.
Vương Sở Khâm bị đụng lùi một bước, tựa vào tường sau lưng. Lát sau, anh đưa tay xoay người cô, hai người hoán đổi vị trí, biến thành Tôn Dĩnh Sa bị anh áp vào tường.
Cô mặc đồ ngủ, lớp vải mỏng manh dính vào tường có chút cảm giác mát. Nhưng cảm giác mát này lại bị lửa nóng hừng hực của người trước mặt xung kích áp đảo.
Giao hòa không tiếng động, thân mật ngọt ngào. Môi cô tê dại, nhưng nội tâm lại đòi hỏi càng nhiều.
Vương Sở Khâm cũng không khá hơn là bao, cô gái trong lòng mềm mại như không xương, thời thời khắc khắc đều chọc tim anh ngứa ngáy. Bàn tay anh đặt trên eo cô càng lúc càng siết chặt, dường như muốn luôn để cô trước người mình như thế.
- Mẹ, mẹ làm gì vậy?
"Lách cách lạch cạch..."
- Úi, mẹ! Đổ canh lên người con!
"Suỵt!!!"
Ngoài cửa loáng thoáng truyền đến tiếng ồn ào, Vương Sở Khâm khẽ cau mày, cuối cùng buông cô ra, chỉ là con ngươi màu nhạt của anh vẫn lóe lên ánh sáng dị thường như cũ. Tôn Dĩnh Sa dựa vào ngực anh hơi thở dốc, hồi lâu vẫn chưa trở lại bình thường.
Sau sự yên tĩnh kỳ lạ, giọng khàn khàn của Vương Sở Khâm vang lên trên đỉnh đầu:
- Anh không có thói quen ăn khuya, em đem đi đi.
Tôn Dĩnh Sa lùi một bước, ừ khẽ. Cô có thể đoán được mặt mình bây giờ chắc chắn cực kỳ đỏ, chính cô cũng chịu không nổi nhiệt độ này, không được, phải hạ nhiệt, hạ nhiệt!
Tôn Dĩnh Sa vội vã bưng bữa khuya định ra ngoài.
- Đợi đã.
Vương Sở Khâm phía sau gọi cô lại. Tiếp đó, cô nghe tiếng bước chân anh vang lên, anh đến gần cô, vịn vai cô.
- Son môi lem rồi này.
Vương Sở Khâm đưa tay lau vết son màu hồng nhạt lem ra ngoài vì nụ hôn ban nãy. Tôn Dĩnh Sa ngước mắt, thấy môi anh cũng có màu son của cô mà hình như anh không ý thức được, chỉ tập trung thu dọn tàn cuộc cho cô.
Anh để tay xuống, xoay người lại.
- Được rồi, ra ngoài đi.
Tôn Dĩnh Sa mím môi, đưa tay mở cửa. Chỉ là cô không chú ý tay cô đang run run, hệt như trái tim cô, vì một người mà rối loạn.
Cô mở cửa bước ra, thấy canh vung vãi đầy dưới đất.
Cô ngước mắt nhìn Tôn Doãn Đông và Triệu Tuyết Nhan:
- Hai người làm gì thế?
Tôn Doãn Đông trừng môi cô:
- Em! Em! Anh phải là người hỏi em làm gì thế đấy?
Môi sưng cả lên!
Triệu Tuyết Nhan cười ha ha bước lên đón lấy khay thức ăn trên tay Tôn Dĩnh Sa:
- Mẹ và anh con đi ngang qua, Sở Khâm ăn khuya xong rồi à?
Cô liếc Triệu Tuyết Nhan:
- Anh ấy không quen ăn khuya, mẹ đem đi đi.
- Được được được, không ăn cũng được, mai dậy sớm ăn sáng.
Tôn Doãn Đông:
- Tôn Dĩnh Sa! Anh hỏi em đấy, ban ngày ban mặt, còn là ở trong nhà, các em làm gì hả?
Triệu Tuyết Nhan đánh vào gáy Tôn Doãn Đông:
- Con nhao nhao cái gì, xuống cho mẹ.
Tôn Dĩnh Sa lườm Tôn Doãn Đông:
- Thứ nhất, bây giờ là nửa đêm nửa hôm chứ không phải ban ngày ban mặt. Thứ hai, bất kể tụi em làm gì ở đâu cũng là hợp pháp. Tôn Doãn Đông, anh ở ngoài cửa phòng nghe lén, em chưa đánh anh thì thôi, anh còn không biết xấu hổ lớn tiếng với em?
- Anh nghe lén? Đây là nhà anh! Anh cần nghe lén à?
Tôn Doãn Đông nhảy dựng lên:
- Vả lại, là anh thấy mẹ lén la lén lút ở đây nên mới lại hỏi, sau đó tiện thể nghe một chút mà thôi!
Triệu Tuyết Nhan ho khan, kéo anh đi về phía cầu thang:
- Ầm ĩ hoài, hơn nửa đêm có cho người ta ngủ hay không đây.
- Mẹ! Mẹ đừng kéo con! Con phải nói chuyện tử tế với nó, con gái con đứa như vậy sao được...
- Con câm miệng cho mẹ.
Hai mẹ con lải nhải lằng nhằng đi rồi, Tôn Dĩnh Sa im lặng lắc đầu, nhấc chân đi về hướng phòng mình.
Hôm sau, Vương Sở Khâm dậy rất đúng giờ, anh xuống lầu, người làm của Tôn gia vội vã dẫn anh đi ăn sáng.
- Tôn Dĩnh Sa đâu?
Người làm vội nói:
- Dạ, đại tiểu thư vẫn đang ngủ ạ.
- Vẫn đang ngủ?
Người làm gật đầu:
- Dạ, bình thường đại tiểu thư không dậy ăn sáng, cũng không thích bị chúng tôi gọi dậy ạ.
Vương Sở Khâm cau mày, vốn tưởng cô đã sửa tật xấu ngủ nướng, ai dè vừa về nhà là quay về như cũ.
- Sở Khâm, cháu dậy rồi.
Tôn lão gia đi tới, Vương Sở Khâm đứng dậy:
- Ông nội.
- Ngồi đi.
Tôn lão gia nói:
- Hiếm khi có người dậy ăn sáng với ông, đám nhóc trong nhà này, đứa nào đứa nấy cũng lười.
Vương Sở Khâm cười cười, không lên tiếng.
Tôn lão gia:
- Vẫn là Vương gia nhà cháu lễ nghĩa, quy củ nghiêm khắc.
Vương Sở Khâm nói:
- Chỉ là thói quen của Vương gia truyền lại đời đời kiếp kiếp thôi ạ, thực ra thoải mái chút cũng tốt.
Tôn lão gia bất đắc dĩ:
- Thoải mái, dung túng đám người đó riết chiều hư hết. Nói SaSa nhé, hồi đó cứ nằng nặc đòi vào showbiz, chọc tức hết cả nhà.
Vương Sở Khâm hơi cong môi:
- Thưa ông nội, cô ấy như vậy rất tốt ạ.
Tôn lão gia nhướng mày:
- Cháu thật cảm thấy rất tốt? Con bé SaSa không chịu quản giáo, tùy hứng quen rồi, may mà về sau có cháu.
- Ông nội, sáng ngày ra ông đã nói xấu cháu rồi.
Tôn Dĩnh Sa ngáp đi tới. Người làm bên cạnh thấy cô thì kinh ngạc:
- Đại tiểu thư, cô dậy rồi?
Cô ngồi xuống:
- Lấy cho tôi bộ dụng cụ ăn.
- Dạ dạ dạ.
Tôn Dĩnh Sa bĩu môi:
- Ông như vậy là gây họa cho người vô tội. Dạo này cháu cực kỳ ngoan, theo cô gia nhà chúng ta như hình với bóng, không hề gây rối.
Tôn lão gia hừ lạnh:
- Anh cả và em trai cháu đã thế rồi, cháu mà còn gây rối nữa thì không phải là muốn ông tức chết sao.
Tôn Dĩnh Sa cười:
- Không đâu không đâu mà.
Ăn sáng xong, Vương Sở Khâm và cô chuẩn bị đến bệnh viện thăm Tôn Gia Nam.
Xe dừng ở bãi đậu xe bệnh viện, Tôn Dĩnh Sa đeo khẩu trang và mũ, khiêm tốn vào bệnh viện.
- Chị.
Tôn Gia Nam thấy cô vào, gương mặt tái nhợt nở nụ cười, Tôn Dĩnh Sa đau lòng xoa đầu cậu:
- Hôm nay cảm thấy thế nào?
Tôn Gia Nam gật đầu:
- Em khỏe lắm.
Dứt lời, thấy sau lưng cô còn có một người thì vội nói:
- Anh rể cũng tới ạ?
Hôm qua Tôn Gia Nam lần đầu gặp Vương Sở Khâm, lúc đó anh đang nói rất nhiều thứ liên quan tới bệnh của cậu với bác sĩ chủ trị, cậu ở bên cạnh nghe rất rõ ràng cho nên vô cùng có thiện cảm với anh.
- Ừ.
- Chị, vậy mấy ngày nay chị có đi không, có bận công việc không?
- Tạm thời không đi, công việc kế tiếp của chị vừa vặn ở bên này. Chị chờ em khỏe rồi mới đi.
Tôn Gia Nam nói:
- Vậy anh rể làm sao đây, chị ở lại đây thì chẳng phải là bỏ anh rể ở nhà một mình sao?
Tôn Dĩnh Sa cười khẽ, quay đầu nhìn Vương Sở Khâm:
- Ê, em trai em nói có lý nhỉ, anh phải độc giữ khuê phòng rồi.
- Anh rể, anh ở nhà tụi em nhiều thêm mấy ngày là được mà.
Vương Sở Khâm mỉm cười:
- Bệnh viện có việc, ngày mốt anh phải đi.
Tôn Gia Nam hơi tiếc nuối:
- Ờm.
Tôn Dĩnh Sa:
- Ngày mốt? Em tưởng ngày mai anh đi rồi chứ
Vương Sở Khâm liếc cô:
- Em muốn anh đi nhanh chút?
Tôn Dĩnh Sa vội lắc đầu, cười hì hì dán vào người anh:
- Sao có thể, anh là Vương bảo bối nhà em mà, sao em nỡ để anh đi sớm được.
Ba người ở phòng bệnh hàn huyên thật lâu, sau đó Tôn Gia Nam ngủ thiếp đi, Tôn Dĩnh Sa liền cầm túi xách chuẩn bị rời đi với Vương Sở Khâm.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh vang lên tiếng bước chân. Cô quay đầu, đúng lúc thấy Tôn Hiển Ngôn đi vào cửa. Hiển nhiên, Tôn Hiển Ngôn cũng không ngờ trong phòng bệnh có người.
Tôn Dĩnh Sa thu ý cười lại:
- Anh cả.
Tôn Hiển Ngôn gật đầu với cô:
- Em cũng ở đây.
- Dạ, em đến một lúc rồi. Gia Nam đã ngủ, tụi em đang định đi.
Dứt lời, cô phát hiện Tôn Hiển Ngôn nhìn Vương Sở Khâm, bèn ho khan:
- Ơ, anh ấy là Vương Sở Khâm.
Khóe môi Tôn Hiển Ngôn hơi cong lên nhưng ánh mắt lại không mấy ý cười, anh chìa tay ra trước mặt Vương Sở Khâm:
- Vương nhị thiếu gia, nghe danh đã lâu.
Vương Sở Khâm bắt tay anh, giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ:
- Cũng vậy.
Tôn Dĩnh Sa ở bên cạnh bỗng dưng cảm thấy bầu không khí có hơi lạnh, hai tòa núi băng???
Cô lặng lẽ kéo Vương Sở Khâm:
- Ơ ừm, anh cả, anh đến thăm Gia Nam, vậy tụi em đi trước đây.
Tôn Hiển Ngôn khẽ gật đầu:
- Bệnh viện đông người, em chú ý an toàn.
Tôn Dĩnh Sa nói cám ơn, kéo cánh tay Vương Sở Khâm đi ra ngoài, nhưng đi được mấy bước, cô lại quay trở về:
- Anh.
Tôn Hiển Ngôn quay đầu nhìn cô.
Mắt Tôn Dĩnh Sa xẹt qua vẻ tinh nghịch:
- Cô bé Trình Tư Miên kia đáng yêu lắm, anh, cố lên.
Tôn Hiển Ngôn sững sờ, ánh mắt dường như vì người kia trong lời cô mà hiện lên vẻ dịu dàng.
- Có điều, hiển nhiên Gia Nam cũng thích cô bé đó, anh, anh có được cô bé ấy thì phải kiềm chế chút, đừng bắt nạt em trai.
Tôn Hiển Ngôn:
- ...Em yên tâm.
Tôn Dĩnh Sa gật đầu:
- Vậy thì tốt. Em không nhìn nổi Gia Nam thảm quá đâu.
Nói rồi, cô yên tâm xoay người định đi.
- Em đợi đã.
- Sao thế?
Tôn Dĩnh Sa dừng bước.
Tôn Hiển Ngôn nhàn nhạt nói:
- Gọi cô ấy bằng tên, em không thích hợp gọi cô ấy là cô bé.
Tôn Dĩnh Sa:
- ...
Hả? Không thích hợp, vậy phải gọi là gì? Chị dâu?
Cô té mất! Cô nhóc vị thành niên Trình Tư Miên kia nhỏ hơn cô năm sáu tuổi lận đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com