Chap 4
- Em chào thầy - Boram và HyoMin bước vào phòng và cúi chào
- Boram và HyoMin đấy ah, mau vào đây ngồi và xem ai đến này - một vị giáo sư tóc đã bạc vừa cười vừa nói và chỉ vào 1 cô gái đang ngồi đối diện.
Cô gái ấy mỉm cười, một nét đẹp thánh thiện, khuôn mặt với các đường nét hoàn hảo với một nốt ruồi nhỏ trên sống mũi
- Chào Boram, HyoMin, lâu rồi không gặp 2 người
- Lee Qri, là cậu đó sao?
- Qri unnie, 2 năm rồi mới được gặp chị
- Lại đây ngồi đi, sao 2 đứa lại đứng ngây người ra vậy - vị giáo sư vẫy vẫy tay - hôm nay đúng là sinh nhật đặc biệt của tôi vì có các trò đến chúc mừng thế này.
Sau một hồi nói chuyện, chúc mừng sinh nhật với giáo sư vui vẻ, cả 3 rủ nhau ra quán cafe để nói chuyện. Đó là một quán cafe không được rộng rãi lắm, bàn uống nước được xếp thành 2 hàng, ở giữa là lối đi chỉ đủ 2 người đứng. Tuy nhiên đây là nơi khá được ưa chuộng bởi vị cafe rất đặc biệt và được ưa thích từ khá lâu rồi. Quán khá đông khách, họ nhanh chóng tìm được 1 bàn trống ở phía cuối dãy bàn và phải đi qua khá nhiều bàn. Một vị khách bất ngờ đứng lên ra khỏi bàn và va phải HyoMin khiến cô mất thăng bằng. Cô tưởng rằng mình sẽ ngã sõng xoài ra đất và là tâm điểm chú ý của những con mắt xung quanh đó tuy nhiên cô cảm nhận được một bàn tay vòng qua eo và đỡ cô. Một người con gái rất đẹp nhưng lại có khuôn mặt khá lạnh nhìn cô khiến cô bị đứng hình 1 lúc.
- Cô không sao chứ? Người con gái ấy hỏi khiến HyoMin bừng tỉnh khỏi cơn mụ mị
- Không, không sao - HyoMin ngượng ngùng đáp tuy nhiên cô vẫn giữ nguyên trạng thái trong vòng tay cô gái ấy.
- Vậy cô định cứ đứng thế này trước những con mắt đang nhìn kia sao - vừa nói cô gái vừa hất hàm ám chỉ những người xung quanh đang nhìn họ.
- A - HyoMin đỏ mặt nhớ ra vội vàng đứng thẳng dậy cúi đầu lia lịa - A, tôi xin lỗi, ah quên, cám ơn vì đã đỡ tôi, thật sự cám ơn.
- Không có gì - cô gái lạnh lùng trả lời rồi ngồi xuống tiếp tục câu chuyện với 2 người bạn đi cùng.
- Hyo Min ah, em không sao chứ, mau ngồi vào bàn đi nào - Boram kéo Hyo Min ra bàn trống họ vừa tìm được.
- Yeonie ah, cậu thật là cool đấy - Ji Eun giơ ngón tay cái lên
- Mà sao tự nhiên lại đứng lên đỡ cô ấy thế? Luna thắc mắc.
- Ah, không, mình định đi rửa tay một chút thì đúng lúc cô ấy ngã ấy mà - Ji Yeon xua tay
- Vậy sao không đi đi lại còn ngồi xuống
- Đông quá, để sau vậy - Ji Yeon lắc đầu tỏ vẻ ái ngại nhg thầm nghĩ - lần thứ 2, thật là, sao mình lại cứ muốn bảo vệ người ấy thế nhỉ?
Cách đó 1 bàn, mặt Hyo Min vẫn chưa hết đỏ, cô cúi gằm mặt xuống ngại ngùng.
- Em thật là, đi đứng chẳng cẩn thận gì cả - Boram cằn nhằn
- Thôi mà, cũng vì va phải người khách kia nên em ấy mới vậy phải không Hyo Min - Qri vừa nói vừa nhìn Hyo Min
- Thôi kệ em đấy - Boram quay sang hỏi Qri - dạo này cậu thế nào, tiểu thư con nhà giàu như cậu chắc không phải đi làm đâu nhỉ
- Uhm, mình sắp kết hôn rồi - Qri nói với vẻ mặt trầm ngâm trong khi 2 cái con người kia mắt chữ O miệng chữ A vì ngạc nhiên
- Cậu sắp kết hôn ư? Ai vậy? Có tốt không? Mình có quen không? Boram hỏi dồn dập.
- A, mình vẫn chưa gặp mặt, nhưng chắc cậu cũng có nghe đến người này - Qri lắc đầu nói - Park So Yeon, đại tiểu thư cháu gái chủ tịch Park, người thừa kế tập đoàn PY.
- Hả? 2 cái con người kia lại cái bộ dạng ngạc nhiên cách đây vài phút tập 2.
- Là ông mình và chủ tịch Park đã hẹn ước cho 2 cháu gái lớn kết hôn.
Ở cách đó không xa, có 1 con người giật mình khi nghe thấy cái tên Park So Yeon và cũng ngạc nhiên không kém.
- Hả? So nhà mình sắp kết hôn ah? Sao mình không thấy nói đến nhỉ? Ji Yeon ngây người mãi cho đến lúc bị Ji Eun đập vào vai sau khi gọi mãi mà không thấy bạn mình phản ứng gì cả.
Tập đoàn PY, phòng chủ tịch...
- Tối nay cháu đến khách sạn gặp cháu gái chủ tịch Lee nhé - 1 người đàn ông đứng tuổi tóc bạc phơ nói chuyện với So Yeon- ta đã đặt chỗ trước rồi, dù gì 2 đứa cũng sẽ kết hôn nên ta hi vọng buổi xem mắt này cháu không làm ta thất vọng.
- Vâng, thưa ông nội, cháu sẽ cố gắng, vậy cháu sẽ đi chuẩn bị - So Yeon cúi chào rồi quay đi ra khỏi phòng.
- Ah - chủ tịch Park như nhớ ra điều gì - cháu gọi Ji Yeon về nhà đi, nó chơi thế đủ rồi đấy.
- Nea - So Yeon thoáng giật mình khi nghe thấy thế nhưng vẫn bình tĩnh trả lời rồi ra khỏi phòng.
Về đến phòng làm việc, cô thả người xuống chiếc ghế xoay và lôi tấm ảnh trong ngăn kéo ra rồi mỉm cười.
- Lee Qri, người con gái này sẽ kết hôn với mình ư?
Đột nhiên, cửa phòng mở một cách mạnh mẽ, Ji Yeon xông vào, đặt hai tay lên bàn và nhìn chằm chằm vào mặt cô.
- Unnie sắp kết hôn ah? Sao không báo cho em biết? Ai cũng biết mà 1 mình em không biết là sao?
- Bình tĩnh đi nào maknea - So Yeon kéo Ji Yeon ra ngồi trên sofa - unnie cũng mới biết việc này là do ông sắp đặt mà, ở địa vị của chúng ta, việc kết hôn cũng phải nghe theo lời ông, chúng ta không thể tự quyết định được. Mà sao em biết được?
- Thì người sẽ kết hôn với unnie nói chứ ai
- Em quen cô ấy ah?
- Không, gặp ở quán cafe và nghe thấy cô ấy kể với bạn là sẽ kết hôn với Park So Yeon
- Vậy sao? Cô ấy thế nào?
- Cũng nhìn thoáng qua chưa rõ lắm, nhưng có vẻ cũng xinh đẹp dịu dàng.
- Uhm, thế ah. Ah mà ông biết việc em về Seoul rồi đấy. Ông bảo unnie gọi em về, hay tối nay về nhà luôn đi.
- Aish, ông thật là... chuyện gì cũng biết là sao? vậy tối nay em sẽ về cùng unnie, em không về 1 mình đâu
- Nhưng tối nay unnie phải đi xem mắt rồi, về nhà chứ có phải ra trận đâu mà sợ, ông chứ có phải thần chết đâu, ông còn cưng maknea hơn unnie ấy chứ.
Tại khách sạn, So Yeon cố tình đến sớm chờ để tỏ phép lịch sự. Hôm nay cô ăn mặc khác với ngày thường, không còn là những bộ vest đứng đắn của 1 vị tổng giám đốc nghiêm nghị, thay vào đó là 1 chiếc đầm màu xanh dương, cô cũng bỏ cái cặp kính cận ra nên nhìn cô khá nữ tính hơn mọi ngày. Trông cô có vẻ khá hồi hộp, cô liên tục uống nước và nhìn về phía cửa ra vào. Bỗng ánh mắt cô khựng lại ở 1 dáng người vừa quen vừa lạ. Cô ngây ngất ngắm nhìn vẻ đẹp của người con gái mà cô mới chỉ nhìn qua bức ảnh trong bộ đầm màu trắng. Qri bước về phía So Yeon, cô toát lên vẻ đẹp dịu dàng hiếm thấy khiến So Yeon mãi đắm chìm trong cơn mê muội.
- Xin lỗi, cô là Park So Yeon phải không? Hình như tôi đến trễ thì phải
- A, không, cô... ah tôi... - So Yeon ấp úng - hmm, là tôi đến sớm thôi - So Yeon vội vàng đứng dậy kéo ghế mời Qri ngồi.
- Cám ơn
Tại biệt thự nhà họ Park...
- Ji Yeon tiểu thư đã về ạ - ông quản gia và một vài người giúp việc chạy ra cúi chào khi thấy Ji Yeon đi vào.
Cô không nói gì và đi thẳng vào phòng chủ tịch Park.
- Ông nội, cháu gái yêu quý của ông đã về vì nhớ ông quá nè - Ji Yeon chạy lại ôm cổ chủ tịch Park nói giọng làm nũng.
- Thế không phải là ông gọi thì cháu mới chịu về sao - chủ tịch Park dùng ngón tay đẩy nhẹ trán Ji Yeon tỏ vẻ trách móc.
- Vì cháu định cho ông 1 sự bất ngờ chứ bộ, tại ông chuyện gì cũng biết cứ như là thánh vậy - Ji Yeon phụng phịu
- Ta không phải là thánh nhưng là ông nội cháu nên cháu gái về nước chẳng lẽ ta không biết.
- Vâng, vâng, cháu muốn hỏi ông về chuyện kết hôn của So unnie đây
Quay trở lại khách sạn, Qri đang bị cuốn hút vào những câu chuyện của So Yeon, đúng là 1 con người lắm mồm, cô nói hết cả phần của đối phương về mọi chủ đề trong cuộc sống. Sau bữa ăn, cả hai đi dạo dọc bờ sông Hàn. Không khí khá thoải mái bởi cái miệng không ngừng nghỉ của So Yeon còn Qri chỉ lắng nghe và đôi lúc nở 1 nụ cười làm So Yeon chết đứ đừ. Bỗng 1 cơn gió thổi qua khiến Qri n cảm thấy hơi lạnh, cô khoanh tay lại trước ngực. Đang nói dở câu chuyện thì So Yeon nhìn thấy thế và cô lấy chiếc áo khoác mỏng cầm trên tay khoác lên người Qri. Cả 2 nhìn nhau với ánh mắt đắm đuối, khuôn mặt họ chỉ cách nhau 1 khoảng ngắn, So Yeon từ từ đưa khuôn mặt mình sát lại gần Qri, còn Qri cũng từ từ nhắm mắt lại không phản đối. Hai chóp mũi họ chạm nhẹ vào nhau. Bụp, bụp. Tiếng pháo hoa nổ vang trời khiến 2 con người kia giật mình, 4 mắt mở to nhìn nhau rồi ngại ngùng quay đi chỗ khác. So Yeon thì giả vờ ho vài cái quay đi còn Qri vỗ tay khen pháo hoa đẹp.
- Vậy khi nào cháu định tới công ty làm đây? Chẳng phải cháu đã học xong rồi sao? - ông Park hỏi.
- Aish... ông phải để cho cháu nghỉ ngơi đã chứ. Cháu cắm đầu vào học như điên mới xong trước 1 năm, bây giờ cháu muốn ăn chơi 1 thời gian cho thoải mái đã.
- Uhm, thế cũng được, chơi nhưng không được phá phách gây chuyện đâu đấy, ông sẽ không đi theo giải quyết cho đâu.
- Hì hì - Ji Yeon cười toe toét - ông là nhất, cháu yêu ông nhất nhà 1 Ji Yeon chạy lại ôm ông Park
- Nhưng không được quên việc đi làm đâu đấy, cháu phải giúp đỡ So Yeon nữa. Công ty sau này ông giao cả cho 2 đứa cháu đấy.
- Vâng, ông yên tâm, cháu sẽ tìm hiểu rồi quyết định làm ở bộ phận nào trước nhưng không để ai biết cháu là ai ông nhé.
So Yeon lái xe đưa Qri về nhà. Cô bước ra khỏi xe rồi mở cửa cho Qri.
- Hôm nay tôi rất vui - Qri nói
- Uhm, tôi cũng vậy. Lần đầu gặp mà tôi nói hết phần của unnie, ngại quá, may mà không làm unnie khó chịu.
- Không, tôi rất thích những câu chuyện của So Yeon. Tôi vào nhà trước đây, So Yeon về cẩn thận nhé - Qri cúi chào rồi bước vào nhà.
- Lee Qri, hình như tôi yêu unnie mất rồi - So Yeon ngẩn người dõi theo dáng người Qri đến khi cô ấy vào tận trong nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com