chap 6
Chap 6.
- Enjoy Thidarut, làm luật sư đại diện cho khách sạn Teeratee nhé.
Enjoy Thidarut nghe xong, bật cười mỉa mai, giọng thều thào vì đã quá mệt.
- Hóa ra chị hôn em với mục đích là vậy..
- …………
- Đi ra chỗ khác nằm đi, em cần phải đi ngủ - Enjoy cựa quậy người, muốn đẩy June ra.
- Không…
- Chị nặng chết đi được.
- Chị sẽ đè em cho đến khi em đồng ý thì thôi.
Enjoy ngừng cử động, June Nannirin thật ngang bướng và vô liêm sỉ, dùng tiền, dùng đất đai dụ dỗ cô không được, nên mới dùng cái chiêu này đây.
Cô vừa lên đỉnh nên cô không còn năng lượng nữa, cô không thể giận dữ vào lúc này. June Nannirin tận dụng đúng cái lúc hợp lý này để đàm phán với cô.
Giỏi lắm.
- Được rồi, em đồng ý – Enjoy nhẹ nhàng nói.
June mừng rỡ trong lòng, rồi bật dậy, chuyển sang nằm bên cạnh Enjoy. Enjoy ngay sau đó đổi tư thế nằm, quay lưng với June.
June dịch chuyển người gần hơn Enjoy, ôm chặt lấy cô ấy từ đằng sau, rồi tiện thể hôn lên bờ lưng quyến rũ của Enjoy vài cái.
“Chụt”
Enjoy cố gắng mặc kệ…
Tưởng như nụ hôn của June Nannirin chỉ dừng lại ở hôn thôi, nhưng cô ấy vẫn đang tiếp tục trêu ngươi cô, June đưa lưỡi ra, vẽ một đường thẳng vào rãnh lưng của cô, từ trên xuống dưới.
- Ahh ~~~~ - Enjoy cựa người, cô vừa lên đỉnh và cô muốn đi ngủ, chưa kể cô đang tức với câu nói của June Nannirin nữa, vậy mà giờ chưa được yên bình đi ngủ.
- Hmm – June vẫn tiếp tục mân mê tấm lưng trần quyến rũ của Enjoy, dùng lưỡi công suất lớn.
Enjoy rên rỉ liên tục, sau một quãng thời gian ngắn, June cuối cùng cũng dừng lại, Enjoy nhắm mắt thở mạnh như vừa chạy xong một cuộc thi maratong.
- Ngủ ngon nhé – June ôm trọn lấy Enjoy từ đằng sau rồi đi vào giấc ngủ.
Enjoy cố gắng gồng không quan tâm, vì cô biết rằng, June Nannirin nũng nịu với cô chỉ để cho xong nhiệm vụ mà thôi.
Rốt cuộc, đối với cuộc đời của June Nannirin, Enjoy Thidarut chỉ là cái bàn đạp, để giúp cô ấy đạt được những mục đích riêng.
Ngày xưa, Enjoy là người ở cạnh June Nannirin trong những năm June chờ đợi Lingling Kwong độc thân.
Còn bây giờ, Enjoy là người sẽ giúp đỡ June Nannirin chiến thắng một vụ kiện.
Mục tiêu của June Nannirin, chưa bao giờ có tên Enjoy Thidarut ở đó, cô chỉ là cái phương tiện để giúp cô ấy đạt mục tiêu, không hơn không kém.
Vậy thì June Nannirin có xứng đáng là mục tiêu cả đời của cô không? Đương nhiên là không.
Cuộc đời cô, tốt nhất là đừng có ghi tên June Nannirin vào, không thì cô sẽ thất vọng tràn trề lắm.
Được hôn June Nannirin thật sướng, làm tình với cô ấy, ngủ với cô ấy, mọi thứ đều thật sướng, nhưng cái sướng này, không nên theo đuổi, vì nó có khác gì cái bẫy chuột đâu, Enjoy Thidarut sẽ chết sớm nếu theo đuổi cái bẫy này mất.
Nếu cô muốn bảo vệ chính mình, thì tốt nhất là cô nên tránh xa June Nannirin ra.
Cứ quyết vậy đi.
---
Sáng hôm sau, Enjoy mở mắt tỉnh dậy, cả đêm cô ngủ một tư thế nên giờ cô mỏi quá, cô muốn xoay người, nhưng mà không được.
June Nannirin ôm chặt cứng cô và không buông, còn gác chân lên người cô nữa.
Enjoy không hài lòng lắm với tư thế hiện tại, cô mạnh mẽ đẩy June ra, cô lùi người mình ra xa một chút, rồi xoay người sang bên cho đỡ mỏi xương khớp. Rồi June Nannirin ngang nhiên lại tiến gần sát cô, thản nhiên ôm lấy lần nữa, cô ấy kéo tay cô đặt ngang để cô ấy gối đầu, rồi úp mặt vào ngực cô.
Enjoy nhăn mặt, muốn ngủ tiếp mà cũng không có tư thế thoải mái để mà ngủ nữa, rồi cô thấy June cầm tay cô, đặt lên eo cô ấy, khuôn mặt thì vẫn đang ngủ.
Bây giờ cô mà ôm lại June Nannirin, chắc cô sẽ vỡ òa mất, cô cần phải tỉnh dậy ngay lúc này.
Nhưng cô làm sao mà dậy được khi cứ bị ôm chặt thế này cơ chứ.
- June Nannirin, dậy đi.
- Hmmm – June lắc đầu, môi hững hờ trên ngực của Enjoy.
- Dậy đi, trời sáng rồi.
- Trời mới hửng sáng thôi, phòng tối om à, ngủ thêm chút nữa đi.
June Nannirin giở cái giọng nhão nhoẹt ra để nói chuyện với Enjoy, cái chất giọng như con sư tử hung hãn hôm trước đâu rồi ý nhỉ, rõ ràng cái hôm ở văn phòng, June nói chuyện với cô, gằn từng từ một, mặt thì lạnh tanh.
Giờ thì như con mèo cần được yêu thương….
Nhưng cô chẳng muốn thương con mèo này chút nào hết, và trong lúc đang suy nghĩ đến việc nói gì tiếp, thì đôi mắt cô sụp xuống, cô thực sự buồn ngủ và cô muốn ngủ tiếp. Thực sự thì…giấc ngủ của Enjoy, vốn đã ngắn rồi, cô không phải là người ngủ được nhiều…
Vậy mà tại sao bây giờ cô lại buồn ngủ thế nhỉ, thông thường đến giờ này là cô thức rồi, cô không ngủ được nữa.
Chẳng lẽ, cái ôm của June Nannirin có tác dụng giống thuốc ngủ hả….
Enjoy Thidarut cứ vậy mà ngủ thiếp đi, tay cô vô thức kéo June lại gần hơn, để ôm cô ấy.
Một vài tiếng sau….
Enjoy tỉnh dậy, một làn hơi lạnh thổi qua làn da, làm cô thấy trống vắng…
June Nannirin đâu rồi?
Enjoy ngồi dậy, mặc đồ rồi đi ra ngoài, cô kiểm tra phòng của Nanthi và Enju, bọn trẻ con cũng không ở đây, rồi đến phòng ăn, phòng khách, cũng không có. Enjoy liếc nhìn đồng hồ, hiện tại đang là buổi trưa…
Cô đã ngủ nhiều đến như vậy luôn? Chắc hẳn June đã đưa tụi trẻ đi học và đi làm luôn rồi. Enjoy chuẩn bị mọi thứ rồi đến văn phòng, cô nhận được thêm tài liệu từ trợ lý Fay Kanya, tài liệu về vụ kiện trốn thuế của khách sạn Teeratee.
Có 1 vài đơn vị nhỏ kiện khách sạn Teeratee trốn thuế, và Enjoy cần phải cãi thắng vụ này, cô cũng chẳng hiểu tại sao June Nannirin lại làm việc tắc trách như vậy, quên đóng thuế, hay cố tình trốn thuế, hay muốn rửa tiền đi đâu?
- Luật sư Pruethong, hôm qua chị gặp vợ cũ ạ? – Fay bỗng nhiên hỏi.
- Ừ, sao em biết hay vậy? – Enjoy ngạc nhiên.
- Chị nên soi gương kỹ hơn đi ạ - Fay cười hiền rồi rời khỏi văn phòng, làm Enjoy khó hiểu.
Enjoy đi vào phòng tắm kiểm tra, trên cổ trái của cô có dấu hôn, rất đỏ rất rõ, vậy mà lúc ở nhà cô không thấy, chắc do đi vội quá. Tóc cô vốn dài, nhưng hôm nay cô lại cột tóc lên, làm cho dấu hôn dễ dàng bị nhìn thấy.
Enjoy bặm môi suy nghĩ, rõ ràng June Nannirin hôm qua bị rơi vào vị trí bị động, người cô ấy đầy dấu hôn của cô, chứ không có chuyện như này xảy ra đâu…
Khả năng cao là June đã cố tình mút cổ cô lúc cô đang ngủ sáng nay rồi…
Thật là cơ hội…
Enjoy Thidarut là một người cực kỳ thông minh, và cái trí thông minh của cô càng rực sáng vào ban ngày, nên cô đã bảo trợ lý Fay trả về mọi tài liệu về khách sạn Teeratee, cô từ chối đơn hàng một lần nữa, và điều đó đương nhiên sẽ làm June Nannirin phải sốt sắng rồi. Cô ấy bằng một cách nào đó mà biết Enjoy đang ngồi ăn tối ở nhà hàng CH3, và xuất hiện bất thình lình ở ngay cửa nhà hàng. Lúc đó Enjoy và một người bạn vừa ăn tối xong, họ đi ra ngoài.
- Enjoy… – June xuất hiện, cất tiếng gọi, làm Enjoy rất ngạc nhiên, rồi cảm thấy hứng thú.
- Ai vậy? – người bạn của Enjoy thắc mắc hỏi, cô gái này tên Orm.
- À….chẳng là ai cả - Enjoy nói tỉnh bơ.
- Vậy, em đi trước nhé Enjoy – Orm vẫy tay tạm biệt rồi đi ra bãi đỗ xe.
- Ai vậy? – June hỏi Enjoy trong khi Orm đã rời đi, và trong lòng cô đang hơi khó chịu, khi Enjoy coi cô là cái người “chẳng là ai cả”
- Bạn em, chị hỏi làm gì, và chị đến đây làm gì, lại muốn đàm phán chuyện kia à? – Enjoy mặt lạnh tanh.
- Rõ ràng đêm hôm qua em đã nói đồng ý – June cong môi lên cãi.
- June Nannirin, sống trong cuộc đời này, đâu phải cứ nói là sẽ làm đâu.
- …………………
- Chị đừng tin tưởng quá vào những lời nói, vì lời nói cũng chỉ là lời nói mà thôi, gió bay nhẹ là trôi đi hết à.
- ………………..
- Giống như những lời nói mà chị đã từng nói với tôi ý, tôi cũng đã từng tin tưởng, nhưng giờ tôi thông minh hơn rồi – Enjoy cười nhếch môi.
- Tất cả những lời nói của chị chưa bao giờ nhẹ đến mức mà để gió bay đi, chị là người nói là sẽ làm – June phản biện
- Chẳng qua chị lỡ quên những lời hứa chị đã nói với tôi mà thôi, chị có làm được đâu.
- ……………..
- Chị nói chị yêu tôi, chị nói sẽ sống với tôi đến cuối đời, chị nói….
- Enjoy Thidarut, em nên nhớ rằng em chính là người đuổi chị đi, và chủ động ly hôn – June chặn họng Enjoy lại.
- ……………
- Chị nói rồi, chị là người nói là làm, và những việc chị không làm được, hoàn toàn là do em.
- Ồ hay quá, vậy rốt cuộc tôi là người sai trong chuyện này? – Enjoy bật cười chua chát.
- Nanthi và Enju sau giờ tan học đã đến khách sạn Teeratee, và đang không muốn về nhà kìa, còn em thì cũng chẳng có ý định đi tìm bọn trẻ, còn thản nhiên đi hẹn hò với gái nữa.
- Tôi đến trường tìm bọn trẻ nhưng không thấy, và tôi biết chị đã đón trước rồi nên tôi mới không gọi, chị biết điều thì chở bọn trẻ con về nhà sớm đi.
- Em không giúp chị làm tròn nhiệm vụ mà giờ lại đòi chị đưa Nanthi và Enju về nhà sao? Cuộc sống không đơn giản vậy đâu – June tự tin nói chuyện với Enjoy.
Enjoy trừng mắt, nắm chặt tay lại vì tức.
---
June Nannirin và Enjoy Thidarut trừng mắt nhìn nhau giữa đường phố đông đúc, khung cảnh vẫn đang tấp nập, người người đi qua đi lại, ánh sáng rực rỡ cả con phố.
Chỉ có cái khoảng cách giữa Enjoy và June là như muốn chết rồi, như một sợi dây tĩnh lặng lạnh lẽo.
Có ai ngờ được, hai cái người đang nhìn nhau như kẻ thù đó, đêm hôm qua lại quấn lấy nhau mãnh liệt ở trên giường đâu chứ.
- Tôi sẽ đến khách sạn Teeratee đón bọn trẻ con về - Enjoy Thidarut gằn giọng, nhất quyết không thỏa hiệp vụ kia.
- Khách sạn Teeratee có tổng cộng 600 phòng, tôi đố em tìm được Nanthi và Enju đấy, và em cũng không bước chân vào khách sạn được đâu, tôi cấm tên em vào từ 2 năm trước rồi.
- ………. – mặt Enjoy không còn một giọt máu.
- Vì chính miệng em tuyên bố không muốn nhìn thấy tôi mà, tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy em, nên tôi đã làm vậy – June Nannirin nói mạnh mẽ.
June chính xác là bị cơn tức điên lấn chiếm, rõ ràng khi đến đây, cô chỉ muốn nói chuyện lịch sự thôi, nhưng vì cái miệng xinh xắn của Enjoy Thidarut lại thốt ra mấy cái câu mà cô cực kỳ ghét, nên cô bực mình, như ngọn lửa bùng cháy mà không thể dập tắt được.
Cô ấy vừa nói cái gì cơ? Lời hứa? Không làm được?
Rồi, ý của Enjoy Thidarut chắc chắn là lại muốn nói về cái tình cảm giả tạo của June Nannirin đây mà.
Cả đời June, ghét nhất là cái từ giả tạo, cô bắt đầu ghét từ lúc Enjoy Thidarut thốt ra 2 cái từ đó.
2 cái từ đó, như một điểm nhạy cảm, chạm vào thần kinh của cô, nghe được, là cô bốc hỏa ngay lập tức.
Rốt cuộc sau 2 năm, Enjoy Thidarut vẫn coi tình cảm của June là giả tạo, coi cô là cái người nói nhưng không làm.
Cô đã từng nói cô yêu Enjoy Thidarut, cô đã làm, cô đã từng nói cô sẽ ở cạnh Enjoy Thidarut không buông, cô đã làm….
Cô thật sự đã làm tất cả những điều đó.
Nếu cô giả tạo, mà đêm qua cô lại hôn Enjoy Thidarut à, nếu cô giả tạo, mà đêm qua cô lại ngủ với Enjoy Thidarut à, nếu cô giả tạo, mà đêm qua cô lại ôm lấy cô ấy đi ngủ à?
Dấu hôn của June còn chình ình rõ ràng trên cổ của Enjoy kìa, vẫn còn rõ và đậm lắm, vậy mà vẫn bị coi là giả tạo.
Chết tiệt.
- ………….. – Enjoy Thidarut không nói được thêm từ nào, vì quá tức, hiện tại đang ở ngoài đường, nếu ở một không gian riêng tư hơn, là cô lao vào đánh nhau khô máu với June Nannirin rồi.
- Bây giờ một là em đồng ý làm luật sư đại diện, hai là để Nanthi và Enju ở với tôi trong thời gian này.
- ………..
- Tôi đi đây – June quay lưng bước đi, một cách lạnh lùng.
- June Nannirin !!!
June dừng chân, quay lại nhìn, chờ đợi…
- Chị có yêu tôi không? – Enjoy nói, với đôi mắt đỏ ửng.
- Tôi đã từng rất yêu em – June nhẹ nhàng trả lời.
- ………….
- Nhưng chính em là người giết chết tình yêu của tôi, từ 2 năm trước, tôi đã từng nói điều này rồi – June quay gót bước đi.
---
Enjoy Thidarut đi về nhà, ngồi trong phòng khách, như người mất hồn.
Lần đầu tiên, cái căn nhà này trống vắng đến mức như vậy….
Ngày xưa, căn nhà này đầy ắp tiếng cười và niềm hạnh phúc, cô và June và Nanthi sẽ chơi một trò chơi ở trên bàn, còn Enju ngồi trên ghế, xem hoạt hình trên tivi.
Rồi cho đến khi June rời khỏi đây, thì căn nhà đã bớt tiếng cười lại, nhưng mọi thứ vẫn còn rất ổn.
Và bây giờ, thì chỉ còn mình cô, một mình cô, cô độc tại đây. June Nannirin thật sự quá xảo quyệt, lợi dụng việc đưa đón bọn trẻ con mà cướp chúng khỏi cô luôn.
Enjoy nên làm gì giờ này? Cô nên bỏ đi cái tôi ngạo mạn của mình để giúp đỡ June, hay để cho Nanthi và Enju ở với June luôn?
Nanthi và Enju, hai đứa nó ở với June chắc sẽ rất hạnh phúc, hai đứa bé không biết bao nhiêu lần, nhắc về June trước mặt cô, đặt những câu hỏi giống nhau, nhưng hỏi từ tháng này qua tháng khác.
“Mẹ June bao giờ quay về?”
“Mẹ June đang ở đâu?”
“Mẹ June có nhớ con không? Con thì nhớ mẹ June lắm”
Và cô đã trả lời câu hỏi một cách qua loa, cô nói rằng June sẽ về nhưng còn lâu lắm, cô nói rằng June đang ở khách sạn Teeratee, nhưng mà bận rộn làm việc, nên cô không đưa Nanthi và Enju đi gặp June được.
Cô đã có những lời nói dối như vậy…
---
Chiều ngày hôm sau, Enjoy có mặt tại cổng trường quốc tế KIS, để gặp Nanthi Pruevaro.
- Nanthi Pruevaro !!!
Nanthi quay sang, nhìn thấy Enjoy Thidarut thì giật hết cả mình, con bé đang mặc một bộ đồ mới toanh, chắc hẳn June Nannirin đã sắm quần áo và đồ đạc mới hết cho tụi trẻ rồi.
- Có gì mà phải giật mình, làm chuyện xấu hả? – Enjoy ngồi xuống để đối diện với con bé, nheo mắt nhìn nghi ngờ, cô nâng tay ngắt mũi Nanthi một cái.
- À đâu, tại con cứ tưởng mẹ June sẽ qua đón chứ - Nanthi cười cười làm hòa.
- Mẹ đón thì có sao, bấy lâu nay mẹ luôn đón con mà, đi về nhà nào.
- Không, con phải chờ mẹ June – Nanthi lắc đầu.
- Nanthi Pruevaro, con giỏi thật đấy, hôm qua không về nhà ngủ mà không thèm báo mẹ một câu, còn kéo cả em Enju theo nữa, đừng nói với mẹ là con quên số của mẹ rồi nhé.
- Đâu, con còn nhớ mà, +66 1813 0810 – Nanthi đọc đọc để chứng minh, gãi gãi cái tai.
- Được ở khách sạn đẹp lộng lẫy nên chắc không thích về nhà nữa chứ gì – Enjoy lườm nguýt.
- Không phải, mẹ June bảo là con và em Enju nên ở với mẹ June, để kéo mẹ thỏa hiệp vụ kiện gì gì đó.
- ……………..
- Mẹ June bảo nếu mẹ không giúp, thì mẹ June sẽ mất nhiều tiền lắm.
- ……………….
- Mà sao mẹ không giúp ạ? Mẹ giúp mẹ June đi.
- ……………..
- Hay là do cái chuyện ngày xưa, mẹ tức mẹ đuổi mẹ June đi, nên giờ mẹ cũng không muốn giúp, là chuyện đó hả?
- ……………. – Enjoy Thidarut run hết cả người, Nanthi Pruevaro mới bé tí mà hiểu gần hết mọi chuyện rồi.
- Sao mẹ không nói gì?
- Nanthi Pruevaro, thế bây giờ con thích ở với mẹ hay mẹ June?
- Con thích nhà mình ở với nhau, đầy đủ 4 người.
- Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.
- Nanthi Pruevaro – có tiếng gọi, June Nannirin đứng ở đó không xa.
- Giờ con phải đi đây, mẹ nhớ con thì qua khách sạn chơi với con nhé – Nanthi cười tươi.
- Chắc con chưa biết, mẹ bị cấm vào đó, chính mẹ June của con đưa ra lệnh cấm đó – Enjoy cao giọng.
- Chắc là do mẹ tự dưng đuổi mẹ June đi nên mẹ June tức giận đó – Nanthi bĩu môi.
Enjoy mở to mắt nhìn đứa con cưng của mình trước mặt, cô cười hắt.
Vậy rốt cuộc…..cô vẫn là người sai trong chuyện này đúng không?
Trông cái mặt con bé kìa, ngay giây phút này, nó có bộ mặt thiệt đểu, rất đểu luôn, lại còn có cái nét vốn giống June Nannirin nữa chứ, làm Enjoy muốn sôi máu.
- Bây giờ có 1 cách làm cho mẹ June bớt tức giận lại – Nanthi đặt tay lên vai Enjoy, tỏ vẻ chuyên gia.
- Là cái gì?
- Mẹ ra kia hôn mẹ June một cái đi.
- Cái gì, còn lâu – Enjoy phản đối.
- Con biết mẹ thích hôn mẹ June mà, hôm qua con thấy cổ với vai mẹ June chi chít dấu hôn của mẹ đó – Nanthi hào hứng.
- Này Nanthi Pruevaro, con học cái từ dấu hôn ở đâu ra vậy, mấy cái dấu mà con đã nhìn thấy, là muỗi đốt đấy – Enjoy trừng mắt phản biện.
- Muỗi nó chỉ đến những nơi bẩn và có mùi thôi, mẹ June thơm tho sạch sẽ thế cơ mà, cái từ dấu hôn là do mẹ nói với mẹ June suốt từ ngày xưa còn gì.
- …………….. – Enjoy nheo mắt nhìn cái con bé trước mặt, nó hình như không phải con của cô nữa rồi, là con riêng của June Nannirin mới đúng.
- Thôi con đi đây, nếu mẹ nhớ con, không đến được khách sạn, thì cứ gọi điện là được, mẹ gọi vào số của mẹ June ý, con yêu mẹ - Nanthi thơm má Enjoy một cái rồi chạy lon bon đến chỗ June Nannirin.
Enjoy đứng dậy, thở dài, chứng kiến cái cảnh này mà lòng đau như cắt, cái cảnh mà Nanthi chèo lên chiếc xe ô tô mui trần màu đen của June Nannirin, rồi hai người họ lái xe đi mất, trước mặt cô. Cô thấy ánh nhìn của June về phía mình, nhưng cô ấy không thể hiện điều gì hết.
Ánh mắt tình cảm của June Nannirin, thực sự đã biến mất, sau màn tuyên bố ngày hôm qua.
Cô vẫn còn nhớ như in ánh mắt đong đầy cảm xúc của June Nannirin vào đêm hôm kia, khi cô ấy hôn cô, dù lúc đó phòng rất tối, nhưng ánh mắt của June Nannirin long lanh như vì sao vậy, nhưng giờ thì hết rồi,…
Vậy là chính Enjoy, dùng tình yêu của mình, để giết chết tình yêu của June Nannirin sao?
Cái điều này thật sự kinh khủng, còn hơn cả một bộ phim kinh dị nữa.
End chap 6
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com