Chương 3
Đã hai ngày kể từ khi Enid thề rằng cô sẽ trả thù. Việc kìm hãm mong muốn lao vào Wednesday mỗi phút thật khó khăn nhưng phần thưởng chắc chắn sẽ xứng đáng. Thông thường con sói sẽ không lên kế hoạch trước nhưng đối với người bạn cùng phòng có trái tim sắt đá của cô sẽ là một ngoại lệ.
Động lực khiến cô và Wednesday phải liên tục đối đầu với nhau có lẽ để che giấu một vấn đề lớn hơn cần phải giải quyết: những cảm xúc đang sinh sôi giữa họ là gì?
Không có thời gian để hỏi về nó, cơ hội đã đến để Enid thực hiện kế hoạch của mình!
Wednesday đã ít đề phòng hơn, cô ấy cho rằng lời cảnh báo của cô đã có tác dụng với Enid. Chiều nay cô dành thời gian ở một mình trong trường bắn cung. Không có gì khiến cô thư giãn bằng việc bắn những mũi tên vào mục tiêu.
Hai mũi tên bay thẳng vào tâm điểm, cô không còn cảm giác thành tựu với những phát bắn, vì nó đã trở thành một phần trong cô. Những tiếng bước chân nhanh nhẹn tiến đến gần để chuẩn bị cho những cuộc cãi vã tiếp theo.
"Không tệ." Enid đứng cạnh giá treo cung, nhận xét một cách kỳ quái. "Cậu đang tưởng tượng tâm điểm đó là tớ à?"
Với một tiếng thở dài, Wednesday không cần quay lại cũng có thể nhìn thấy nụ cười toe toét trên khuôn mặt của người sói qua giọng điệu hạnh phúc của cô ấy. "Không hẳn. Nếu tôi nghĩ đó là cậu thì sẽ có nhiều hơn hai mũi tên trên đó." Cô nói đùa mặc dù giọng nói đều đều của cô có thể khiến người ta không thể nhận ra được.
"Tớ có nên tự hào về nó?" Enid giữ cho mình thật ngầu, bây giờ cô đã hiểu phần nào về khiếu hài hước của Wednesday, nếu có thể gọi như vậy. "Cậu có phiền không nếu tớ bắn thử một lần?"
"Bắn vào cái gì? Vô tình bắn vào chân mình à?" Cô gái tóc đen ngừng châm biếm và quay sang đối mặt với con sói ở cuối dãy đối diện. "Tôi nghi ngờ tài thiện xạ của cậu là-"
Vút vút vút vút.
Bốn mũi tên bay nối tiếp nhau, hai mũi tên ghim vào đầu vai tay áo khoác của Wednesday và hai mũi tên ghim vào cổ tay áo của cô ấy với độ chính xác hoàn hảo. Cô không hề bị thương - có lẽ ngoại trừ cái tôi của cô.
Wednesday sửng sốt nhưng cố vờ bình tĩnh như mọi khi. Cô dùng tay kéo thử và nhận ra mình bị ghim khá chắc chắn. "Cậu chưa bao giờ nói với tôi rằng cậu cũng tham gia môn bắn cung."
"Tớ không." Enid thờ ơ nhún vai, cười toe toét khi đặt cây cung lên giá. "Tớ thực sự định bắn vào cái hộp sọ lớn rỗng tuếch của cậu, nhưng thế này là đủ rồi." Năng lượng của cô ấy tỏa ra khi cô ấy bước đến mục tiêu của mình.
Điều đó khiến Wednesday tức giận, nhưng cô ấy vẫn tỏ ra bình tĩnh. "Nếu là người khác, tôi có thể hơi ấn tượng."
"Cậu luôn nói những điều ngọt ngào với tớ..." Enid ngân nga khi cô ấy đã đến gần Wednesday. "Giống như ngày nọ khi cậu nói rằng cậu sẽ đánh tôi đến chết, nhớ điều đó không?"
Một nụ cười mỉa mai gần như giật giật trên môi Wednesday. "Tất nhiên, đó là một trong những khoảnh khắc tuyệt vời nhất của tôi tại học viện này."
Enid đảo mắt và để những ngón tay của mình vuốt lên áo khoác của cô ấy. "Sẽ hơi khó để cậu thực hiện lời hứa đó khi cậu bị mắc kẹt như thế này."
"Ai nói tôi bị mắc kẹt? Có lẽ tôi đang câu giờ và đánh lạc hướng cậu."
"Thật sao." Enid nở một nụ cười thông cảm và nhìn thẳng vào Wednesday. "Cậu khá dễ thương khi cậu bất lực."
Rầm
Wednesday đã đá vào ống chân của Enid. "Tôi không bất lực."
"Úi!" Con sói tóm được chân của bạn cùng phòng khi cô ấy thực hiện một cú vung chân khác. "Sheesh, cậu có thể cho tớ có khoảnh khắc tự hào một lần được không?"
"Enid, bây giờ tôi xin cảnh báo trước với cậu rằng hậu quả của bất cứ việc gì cậu làm trong thời điểm này sẽ vô cùng thảm khốc."
"Ồ, làm ơn đi, cậu luôn nói thế dù cho tớ có làm cái gì đi nữa." Enid hướng môi của mình đến tai của Wednesday, sượt qua da thịt của cô ấy thật nhẹ nhàng. "Và tớ sẵn sàng nhận lấy rủi ro này." Cô nhấn mạnh điều đó bằng một bước đi táo bạo, ngậm lấy dái tai của cô ấy và kéo mạnh một cách trêu chọc.
Wednesday thở nặng nề đáp lại, không muốn thừa nhận sự kích thích này nhưng cũng không thể phủ nhận nó. Cảm giác ngứa ran kỳ lạ chạy dọc sống lưng cô khi lưỡi của Enid đùa giỡn với tai cô, cô ngẩng đầu lên nhưng miệng của cô ấy vẫn dễ dàng tìm đến tai cô. "Enid, đây không phải là một nước đi khôn ngoan."
"Không phải việc đè tớ trên giường cậu và để lại một dấu hickey trên cổ tớ cũng vậy à, tớ đã phải né tránh các câu hỏi của về nó trong nhiều ngày - giờ đến lượt cậu."
"Vậy đây là âm mưu của cậu à? Để lại dấu vết riêng của cậu lên cổ tôi?" Giọng Wednesday nhỏ đi, cô không quen với những cảm giác lan tỏa qua cái miệng tinh quái của Enid.
"Nghe hấp dẫn đó, nhưng không." Enid mỉm cười và ghé mũi vào sau tai của Wednesday, trước khi kéo dài những nụ hôn chậm rãi xuống cổ cô. "Tớ có kế hoạch đặc biệt hơn nhiều dành cho cậu." Con sói cảm nhận được sự căng thẳng hiếm có của bạn cùng phòng và khi cô trượt đùi mình vào giữa hai chân cô ấy.
"Enid." Wednesday hơi khựng lại, ngạc nhiên với những gì đang diễn ra. "Enid, cậu đang làm gì vậy?" Cô hỏi, nghe có vẻ tuyệt vọng hơn nhiều. Đầu cô trống rỗng khi những ngón tay của cô gái tóc vàng bắt đầu cởi bỏ nút áo khoác của cô. "Enid, trả lời tôi ngay lập tức."
Enid không phản hồi.
Thay vào đó, cô mở áo khoác đen ra và lướt những ngón tay của mình trên chiếc áo sơ mi bên dưới, lần mò từng cúc một.
Tim đập loạn nhịp, Wednesday quay đầu lại, cố gắng tìm xem ý tưởng điên rồ nào đã được nung nấu mấy ngày nay trên khuôn mặt của người bạn cùng phòng. "Enid, cậu có biết chúng ta đang ở đâu không?"
"Mm-hmm."
"Và bất cứ ai cũng có thể phát hiện ra chúng ta?"
"Yup." Enid dụi mũi vào bạn cùng phòng, nhắm mắt lại. Cô có thể cảm nhận được sự phấn khích của Wednesday dựa trên sức nóng mà cô có thể cảm nhận được trên đùi mình khi cô ấn mạnh hơn một chút vào chiếc quần bó của Wednesday.
Lần đầu tiên, Wednesday đã giật mạnh, cô cố gắng trốn tránh hoặc xé toạc chiếc áo khoác của cô khỏi những mũi tên.
"Giữ yên một chút, được không?" Enid lùi lại một chút và để những móng tay đầy màu sắc của cô dài ra thêm một inch nữa thành móng vuốt. Cô nhìn vào chiếc áo sơ mi của cô gái và rạch hai nhát, làm rách nửa dưới, nó đã không thể sửa được nữa.
Cô gái tóc đen căng chặt người, đôi mắt mở to ra. Có lẽ người bạn cùng phòng sôi nổi của cô không ngây thơ như cô nghĩ. "Enid Sinclair - tôi sẽ đếm đến ba-"
"Đừng bận tâm." Nụ cười toe toét tự mãn của cô gái tóc vàng nở trên môi. "Và đừng hoảng sợ, tớ sẽ không làm gì cậu trong trường bắn cung đâu... trừ khi cậu muốn tớ làm thế?" Enid nháy mắt.
Wednesday cho cô một cái nhìn chết người.
"Được rồi, một bước đã hoàn thành." Enid thò tay vào túi và lấy ra một thỏi son môi màu hồng. Cô cúi xuống phần bụng đang lộ ra của Wednesday và bắt đầu viết những chữ đậm lên da.
Nó đọc là: 'Tài sản của Enid'.
Khi Wednesday nhìn thấy nó, cô cảm thấy thất vọng nặng nề. Răng cô bắt đầu nghiến lại. "Buồn nôn quá..."
"Tớ biết mà, được không?" May mắn thay con sói đã quen với việc không để thái độ lạnh lùng của bạn cùng phòng hạ gục cô. Cô đang thực sự mãn nguyện, không có bất cứ điều gì có thể phá hỏng khoảnh khắc này. "Bây giờ là bước cuối cùng."
"Bước cuối cùng?"
Enid cẩn thận thoa son môi lên môi mình rồi rải những nụ hôn bừa bãi lên bụng của Wednesday, rồi lên cổ cô ấy, và cuối cùng là mặt cô ấy. Để lại vết son khắp nơi.
Đúng như dự đoán, Wednesday bắt đầu vặn vẹo, kéo và xoay mặt từ bên này sang bên kia để tránh sự tấn công ướt át nhưng vô ích. Cô không đếm xuể sau nụ hôn thứ ba mươi. "Cậu là một con sói khốn nạn. Tôi sẽ biến cậu thành chiếc áo khoác lông thú sau chuyện này."
"Tớ không thể đợi được." Enid ôm lấy má của Wednesday và đặt một nụ hôn cuối cùng lên môi cô ấy. Cô sửng sốt, không ngờ cô gái goth lại phản ứng gấp gáp như vậy. Tình thế đảo ngược (mặc dù, có lẽ cô hơi thất vọng với nghị lực của mình) nhưng nó vẫn khiến trái tim cô đập rộn ràng trong lồng ngực. Họ đã hôn khá nhiều trong những ngày qua và vẫn chưa bao giờ đưa ra câu trả lời cho việc đó.
Wednesday đã cố gắng đưa lưỡi của mình vào miệng Enid nhưng nỗ lực của cô thất bại khi cô gái tóc vàng rút lui; cả hai thở ra nhẹ nhỏm.
"Chà, tớ thực sự nên đi." Enid đỏ bừng má, thật may mắn là cô còn đủ sức để đạp phanh lại kịp thời. "Cậu biết gì không, dù sao thì đôi môi của tôi trông cũng không tệ trên người cậu lắm." Cô ấy chỉ vào vết son môi được hôn khắp nơi trên người Wednesday rồi xoay người lại trong khi chỉnh lại chiếc áo khoác của mình. "Tạm biệt, roomie."
"Cậu thực sự sẽ rời đi và bỏ lại tôi như thế này à?" Cô gái ủ rũ càu nhàu.
"Cậu là Wednesday Addams mà đúng không? Tớ chắc rằng cậu sẽ tìm ra cách giải thoát cho chính mình. Hãy tận hưởng cuộc đi dạo quanh khuôn viên trường nhé."
"Enid, tôi xem đây là một lời tuyên chiến."
"Mn-hmm." Enid tiếp tục bước đi.
"Cậu thậm chí không muốn tưởng tượng đến những gì tôi sẽ làm với cậu khi tôi chạm tay vào cậu đâu - và hãy tin tôi đi, tôi sẽ làm nó. Nếu tôi là cậu, tôi sẽ mở một mặt khi ngủ tối nay."
Người sói thậm chí dường như không nghe thấy tiếng gầm gừ mạnh mẽ đằng sau cô.
"Chiến tranh, Enid! Chiến tranh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com