Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 69

Mẹ Tôn nghe được Tôn Thừa Hoan cũng ‌muốn ném bà ta ra bên ngoài, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, trợn to hai mắt quát cô: "Mày lặp lại lần nữa, tao là mẹ mày! Mày có còn lương tâm hay không hả? Dám đối xử với mẹ mày như vậy!"

Tôn Thừa Hoan mặc kệ bà ta.

Các đàn em La Mục liếc nhau, ngượng ngùng, đều cảm thấy Tôn Thừa Hoan nói là nói thế, không có làm thật, dù sao cũng là mẹ ruột, cho dù làm sai như thế nào đi nữa cũng không thể ra tay thật được, hơn nữa nếu quả thật cùng ném bà ta và gã đầu trọc ra bên ngoài, ngộ nhỡ gã đầu trọc trong cơn tức giận trả thù mẹ Tôn, vậy coi như phiền phức lớn.

Gã đầu trọc thấy bọn họ người ‌đông thế mạnh, nhìn ‌cũng không giống hiền lành, bỏ đi ý nghĩ kia, cuối cùng tỉnh táo một chút, "Cô là lão đại của bọn họ?"

Gã nhìn‌ Tôn Thừa Hoan, tận lực ôn hoà nhã nhặn nói, "Tôn Viễn Quốc rất có phúc khí, có con gái như cô che chở, nhìn dáng vẻ của cô cũng‌ không giống như là người thiếu tiền‌, tôi đây cũng ‌không phải cố ý tới tìm mọi người gây phiền phức, chỉ cần cô bổ sung sáu vạn rưỡi tiền lãi, tôi bảo đảm sẽ‌ không xuất hiện trước mặt mọi người nữa, thế nào?"

"Tiền lãi?" Tôn Thừa Hoan nhướng mi, liếc mắt nhìn Tôn Văn, "Tiền lãi gì?"

Nhắc tới cái này, Tôn Văn lại tức giận: "Chính là tiền lãi do ba vay tiền, rõ ràng chúng ta đã trả tiền, sao mà tiền lãi có thể cao như vậy, bọn họ chính là lừa gạt tiền!"

"Cô gái nhỏ này, nói cũng không thể nói lung tung, tuy rằng tiền lãi của chúng tôi cao, nhưng tốc độ đưa tiền nhanh, hơn nữa lại không hạn chế điều kiện, nếu như cô đi vay ngân hàng, ít ‌nhất phải đợi hơn một tháng, còn phải mở các loại chứng minh, cuối cùng cũng không không nhất định xử lý cho cô."

Gã đầu trọc lại lấy ra tờ giấy vay nợ kia, quơ quơ về phía Tôn Thừa Hoan, "Cô xem cho rõ ràng, phía trên đã giấy trắng mực đen viết rõ tiền lãi, ba cô ký tên, đây là có hiệu quả pháp luật, nếu như các cô không trả, tôi sẽ đến tòa án kiện các cô!"

Gã ta thay đổi cách thức uy hiếp.

Tôn Thừa Hoan không biết nên khóc hay cười, quét mắt sơ lược qua tờ giấy vay nợ, "Đúng là có ký tên, mấy người rất được nha, mấy loại điều khoản ngang ngược hãm hại này mà cũng có thể khiến ba tôi đồng ý."

Gã đầu trọc: "Đúng chưa, tôi không lừa cô, biết rồi thì trả tiền đi."

Tôn Thừa Hoan không nói chuyện, tiếp đó ngay dưới mí mắt gã, tự tay xé giấy vay nợ thành từng mảnh, vò thành một cục ném lên trên mặt gã, "Trả cái rắm ấy, con mẹ nó ông cho là tôi không hiểu luật pháp à? Tỷ số lãi hàng năm từ ba mươi sáu phần trăm trở lên đều không được tòa án ủng hộ, lãi tháng này của ông cũng đã vượt qua năm mươi phần trăm rồi, tôi còn có thể kiện ngược lại nói ông lừa tiền!"

Cô cười nhạt: "Trả tiền vốn lại cho ông cũng đã không tệ, còn muốn tiền lãi, nằm mơ à, cút nhanh cho tôi!"

"Mày!" Gã đầu trọc nổi trận lôi đình, tức giận đến muốn lao qua phía cô, cánh tay lập tức bị hai người đàn ông nhấn lại, "Đàng hoàng một chút, meo meo chít chít làm cái mẹ gì, còn không mau cút đi!"

Bọn họ đạp một cước vào bụng gã, sau đó một người túm lấy cánh tay gã, kéo gã rời khỏi.

Những người khác ‌bắt chước theo, cũng đều kéo đàn em gã đầu trọc, hàng lang bệnh viện rốt cuộc‌ yên tĩnh trở lại.

Bác sĩ và y tá thấy chuyện đã giải quyết xong thì thở phào nhẹ nhõm, gọi điện thoại cho cảnh sát bảo bọn họ không cần tới, sau đó cũng đều đi.

Bây giờ là mười một giờ tối, ánh sáng trắng của ngọn đèn chiếu xuống, bệnh viện quạnh quẽ mà trống rỗng, không khí phủ đầy mùi vị của nước khử trùng.

Cửa phòng bệnh đóng chặt‌, Tôn Thừa Hoan xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn vào phía trong, mơ hồ thấy Tôn Viễn Quốc nằm ở trên giường bệnh, trên mặt ông mang ‌máy thở, thấy không rõ vẻ mặt, trên người cắm đầy dây ống, gầy đi rất nhiều, tái nhợt lại tiều tụy.

Tôn Thừa Hoan lẳng lặng nhìn một hồi, quay đầu hỏi Tôn Văn: "Chị có thể vào xem không?"

"Tốt nhất là không nên." Tôn Văn lắc đầu, "Bác sĩ nói phòng chăm sóc đặc biệt không thể tùy tiện vào loạn."

"Như vậy à." Tôn Thừa Hoan lại im lặng một hồi, nói: "Nếu kéo dài thêm không được thì cũng không cần kéo, nhanh chóng chuẩn bị làm phẫu thuật đi."

Tôn Văn: "Thế nhưng không đủ tiền..."

"Vậy thì bán căn phòng của gia đình đi." Giọng nói của Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng lại kiên định, "Treo bán phòng ở trên mạng, hoặc là cầm đến ngân hàng thế chấp vay tiền, trong khoảng thời gian ngắn đều có thể góp đủ tiền."

Tôn Văn cảm thấy phương pháp này không tệ, vừa muốn gật đầu, mẹ Tôn bên cạnh kịch liệt phản đối: "Không được! Phòng ở là của tao, dựa vào cái gì mày nói bán thì bán?"

Tôn Thừa Hoan nghe được giọng nói của bà ta chỉ thấy phiền, liếc mắt nhìn bà ta, "Vậy bà muốn thế nào, trơ mắt nhìn ba chết đi sao?"

"Mẹ không nói như vậy."

Lúc này mẹ Tôn đã tỉnh táo lại, thấy gương mặt con gái lạnh lùng, trong lòng‌ ngầm có ý hối hận, sau lại thấy đám đàn ông ‌kia một mực cung kính với Tôn Thừa Hoan, khiến bà ta ý thức được có thể bọn họ không phải quan hệ giao dịch, những người đó thật sự nghe theo Tôn Thừa Hoan.

Điều này làm cho mẹ Tôn thay đổi rất nhiều đối với Tôn Thừa Hoan, bà ta vẫn rất bài xích Tôn Thừa Hoan ở ‌bên ngoài lăn lộn vớ vẩn, kết giao các loại bạn bè chợ búa linh tinh, nhưng cuối cùng kết quả là, cứu bọn họ lại chính là đám bạn bè chợ búa này.

Nếu như không phải Tôn Thừa Hoan...

Mẹ Tôn bỗng nhiên cảm giác được may mắn, may mắn mình có hai người con gái, nếu như không phải Tôn Thừa Hoan, cũng không biết bà ta và Tôn Văn sẽ bị đám súc sinh kia làm gì.

Tôn Thừa Hoan của hiện tại, năng lực to lớn vượt ra khỏi dự liệu của bà ta, thoáng cái đã trở nên có thể tự mình ngăn cản một phía, thành tựu tương lai của cô đã không thể hạn chế, huống chi phía sau cô còn có gia đình Mẫn Doãn Kỳ chống lưng.

Nghĩ tới đây, giọng nói mẹ Tôn chậm lại nói với Tôn Thừa Hoan: "Thừa Hoan, trước kia là mẹ không tốt, hiểu lầm con quá sâu, mẹ biết con có rất nhiều bất mãn với mẹ, mẹ giận con mắng con, cũng đều là vì lo nghĩ cho tương lai của con, dù thế nào đi nữa mẹ cũng là mẹ con, còn có thể hại con hay sao..."

"Đừng nói mấy thứ như có như không này." Tôn Thừa Hoan không kiên nhẫn ngắt lời, "Bây giờ đang nói chuyện của ba, bà không muốn bán phòng, được, vậy bà nói cho tôi biết nên góp tiền như thế nào?"

"Mượn nhà Mẫn Doãn Kỳ đó!" Mẹ Tôn nói không suy nghĩ, "Con không phải bạn gái Mẫn Doãn Kỳ sao? Mẹ nó nhìn cũng rất thích con, chút tiền ấy đối với bọn họ là chín con trâu mất một sợi lông, nhất định sẽ cho con mượn!"

"... Bà coi anh ấy là gì, máy rút tiền sao?" Đáy lòng Tôn Thừa Hoan lạnh lẽo, châm chọc mà cười một tiếng, "Nhà chúng ta ‌còn có phòng ở, tại sao phải tìm anh ấy mượn? Hay là nói bà cảm thấy với quan hệ giữa bọn tôi, mượn cũng không cần trả?"

Mẹ Tôn chính là muốn như vậy, Tôn Thừa Hoan sớm muộn cũng sẽ gả qua, đến lúc đó giữa vợ chồng đâu còn cần trả tiền lại, thế nào cũng sẽ bỏ qua chuyện này thôi.

Bà ta bị chọt trúng tâm tư khó tránh khỏi xấu hổ, "Mẹ không nghĩ như vậy, nhưng nhà họ có tiền như vậy, cho dù chúng ta không hỏi mượn bọn họ, bọn họ cũng‌ sẽ chủ động giúp một tay."

"Tôi sẽ không nói chuyện này cho anh ấy biết." Tôn Thừa Hoan thản nhiên nói, "Bà đừng có đánh suy nghĩ không chính đáng lên đầu anh ấy, bây giờ chúng ta‌ chỉ có thể bán phòng."

Giữa hai lông mày mẹ Tôn đè nén ‌tức giận, "Mẹ nói rõ ràng cho con biết, phòng ở là không thể bán được, cho dù Tôn Viễn Quốc có chết cũng không bán!"

Tôn Văn không thể hiểu nổi, "Mẹ, sao mẹ có thể nói ra những lời này?"

"Con câm miệng!" Mẹ Tôn trừng mắt trách mắng, "Đó là phòng ở của mẹ, của một mình mẹ‌, dựa vào cái gì mà bán chữa bệnh cho Tôn Viễn Quốc?"

"Tôi có thể tìm người vay tiền." Tôn Thừa Hoan hít sâu một hơi, nuốt tức giận trở lại, bình tĩnh nhìn‌ mẹ Tôn: "Điều kiện là bà và ba ly hôn, phòng ở thuộc về bà, Tôn Văn có theo bà hay không tùy ý con bé, thế nào?"

"Vậy còn con?" Mẹ Tôn không quá bằng lòng, còn muốn xoay chuyển cô, "Tôn Viễn Quốc cũng đã như vậy, không chỉ có không thể chăm sóc con, con còn phải chăm sóc ông ta, con cũng‌ theo mẹ đi thôi."

"Nằm mơ đi." Tôn Thừa Hoan cười giễu cợt‌, hình như cảm thấy nực cười, "Cho dù ba có thành người thực vật thì tôi cũng sẽ không ở cùng bà, bà nghĩ xong chưa? Nếu như không đồng ý thì bán phòng ở, chỉ cần hai người vẫn chưa ly hôn, phòng ở chính là tài sản chung của hai người, nếu như bà không muốn, tôi sẽ dẫn người đến nhà lục lọi chứng nhận bất động sản."

"Mày đúng là đại nghịch bất đạo!" Mẹ Tôn nổi tính tình lên, "Được, ly hôn thì ly hôn, nhưng Tôn Viễn Quốc còn nằm trong kia, mày muốn ly hôn thế nào đây? Hay là mày cứ đi vay tiền cứu người về trước đi!"

Tôn Văn vẫn không lên tiếng đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng: "Khoảng thời gian trước con và ba gọi điện thoại, ba nói ba đã ký thỏa thuận ly hôn, chỉ thiếu một mình mẹ ký tên."

Mẹ Tôn chợt quay đầu nhìn cô ấy, sắc mặt đặc biệt khó coi, "Con cũng muốn đối chọi với mẹ? Trên tờ thỏa thuận kia Tôn Quốc Viễn nói rõ ràng muốn quyền nuôi nấng con, con muốn đi theo ông ta? Dáng vẻ nửa chết này của ông ta, lẽ nào con muốn ở bệnh viện cùng ông ta, sách cũng không đọc?"

Tôn Văn nhỏ giọng ‌nói: "Chúng ta không mời nổi người chăm sóc, dù sao cũng phải có người ‌chăm sóc ba."

Mẹ Tôn còn muốn nói điều gì, bị Tôn Thừa Hoan cắt ngang, nói với Tôn Văn: "Thỏa thuận ly hôn ở nhà à?"

Tôn Văn gật đầu: "Hẳn là có‌."

Tôn Thừa Hoan: "Em đi về tìm thử xem, sau đó đêm nay đừng tới đây nữa, ở nhà ngủ một giấc cho ngon đi, chị canh giữ ở đây, có chuyện gì ngày mai lại nói."

"Được." Tôn Văn rất nghe lời cô, nhìn cũng không nhìn mẹ Tôn một cái, xoay người rời khỏi.

"Đợi đã, Văn Văn!" Mẹ Tôn tức giận đến giậm chân, liếc mắt trừng Tôn Thừa Hoan, vội vã đuổi theo.

Trên hành lang chỉ còn một mình Tôn Thừa Hoan, cô đứng tại chỗ ngây người một lúc, sau đó quay đầu về phía góc cầu thang nhẹ nhàng hô: "Còn không ra?"

Không khí yên lặng, La Mục chậm rãi đi tới, một thân áo đen quần đen, hai tay ‌đút trong‌ túi quần, cà lơ phất phơ hỏi: "Làm sao phát hiện?"

Tôn Thừa Hoan không trả lời, lui ra phía sau hai bước, nhẹ nhàng ngồi trên ghế nhựa bên tường, "Anh theo tới làm gì?"

La Mục lười biếng đến gần cô, "Em mượn tôi nhiều người như vậy‌, tôi theo tới xem một chút rất kỳ quái sao?"

"Được, anh là lão đại anh nói là được." Tôn Thừa Hoan thở dài, "Đại ca, thương lượng chút đi, có thể mượn ít tiền không?"

La Mục đốt điếu thuốc, "Bao nhiêu?"

Tôn Thừa Hoan: "Một trăm vạn đi."

La Mục: "Sao không hỏi mượn bạn trai em?"

"Nói chuyện tiền bạc tổn thương tình cảm lắm." Tôn Thừa Hoan cúi đầu nhìn ‌sàn nhà trắng tinh, "Anh ấy, còn có nhà anh ấy‌, đã đối với tôi đủ tốt, tôi nào có mặt mũi đó."

La Mục tức đến bật cười, "Em cũng không sợ tổn thương tình cảm của tôi?"

Tôn Thừa Hoan nói: "Ngay cả tiền lãi tôi cũng trả cho anh."

La Mục xem thường: "Ai hiếm lạ chút tiền ấy, tôi nói là cảm tình, em không sợ tôi nhân cơ hội làm những gì với em à?"

"Vậy thì quên đi." Tôn Thừa Hoan đương nhiên sẽ không cho anh ta cơ hội, "Xem như tôi chưa nói."

La Mục bất đắc dĩ, chuyện cho tới bây giờ, anh ta đã sớm không còn ý nghĩ đối với Tôn Thừa Hoan khi đó, nhưng lại không thể không sa sầm mặt: "Không thân cũng chẳng quen, tôi làm gì mà phải cho em mượn tiền?"

"Anh vậy mà nói ra lời như vậy." Tôn Thừa Hoan lại thở dài một tiếng, "Anh đã quên ban đầu lúc ở trong trại tạm giam, là ai đã lấy thân trải qua nguy hiểm cứu anh sao?"

"..."

"Tôi chưa từng nói cho anh biết, lúc đó quay về tôi suýt chết trong nhà Mẫn Doãn Kỳ."

"..."

"Vì anh, tôi còn bị Mẫn Doãn Kỳ hôn... Dùng cách xử phạt về thể xác một buổi chiều." Vẻ mặt Tôn Thừa Hoan không chút thay đổi, "La Mục, biết bốn chữ tri ân báo đáp viết như thế nào không?"

"Đệch." La Mục bị cô trách móc đến nổi giận, "Cơ bản không phải là em cứu tôi ra, lại nói em còn phải cảm ơn tôi gián tiếp thúc đẩy hai người kia kìa!"

"Anh nói phải thì phải." Tôn Thừa Hoan không cưỡng cầu, nhìn Tôn Viễn Quốc trong phòng bệnh, không còn tinh lực tranh cãi những thứ này cùng anh ta, "Đêm nay cảm ơn anh, quá muộn rồi, anh mau trở về đi thôi."

"Tôi cho vay được chưa." La Mục không thể thấy nhất là dáng vẻ cô tức giận mệt mỏi như thế này, khó chịu mà chậc một tiếng, "Ngày mai tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của em, tùy em trả lúc nào thì trả, cũng không cần tiền lãi của em, bây giờ em mau cút về nhà bạn trai em tương thân tương ái đi, tôi thấy em lại phiền."

Tôn Thừa Hoan nói: "Ba tôi ở bên‌ trong."

La Mục: "Trong phòng chăm sóc đặc biệt‌ đều có hộ sĩ chuyên nghiệp coi chừng, không chết được."

Tôn Thừa Hoan rũ mắt xuống, "Cảm ơn, nhưng tôi còn muốn đợi một lúc, anh đi về trước đi."

La Mục biết bây giờ‌ trong lòng cô‌ chắc chắn không dễ chịu, lắc đầu, không nói gì, khoát khoát tay với cô rồi‌ đi ngay.

Tôn Thừa Hoan ngơ ngác nhìn phòng bệnh, đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không dám nghĩ, cái gì cũng không muốn làm, hồi tưởng lại từng li từng tí cuộc sống cùng Tôn Viễn Quốc, muốn khóc cũng không khóc được.

Thật ra cả người ‌cô đều ngu ngơ, hoàn toàn không chịu nổi chuyện Tôn Viễn Quốc có thể rời đi.

Trên đường tới, cô cầm điện thoại tra loại bệnh viêm tuyến tụy cấp tính này trên baidu, nếu như phẫu thuật thành công, giai đoạn sau khôi phục thật tốt là có thể bình phục, nhưng mạo hiểm tương đối lớn, lúc phát bệnh người bệnh sẽ cực kỳ đau đớn, người không có nghị lực rất dễ chết ở trong bệnh viện.

Tôn Thừa Hoan nghĩ đến Tôn Viễn Quốc yếu kém đến không có ý chí, trước đây khi ông đi tiêm còn sợ muốn chết, huống chi là loại này, suy nghĩ một hồi, đôi mắt cô không nhịn được đỏ một vòng.

Không dám nghĩ tới lỡ như ba cô thật sự không ra được thì làm sao bây giờ.

Cô đang suy nghĩ miên man, điện thoại bỗng nhiên vang lên, nhìn thấy là Mẫn Doãn Kỳ, cô lau nước mắt, nhận điện thoại, "...Alo?"

Giọng Mẫn Doãn Kỳ rất trầm, sau khi qua dòng điện lại càng trầm thấp từ tính, "Sao còn chưa về?"

Tôn Thừa Hoan xoa xoa cổ họng, tận lực dùng ngữ điệu bình thường nói, nhưng giọng nói vẫn rất khàn, "Đêm nay em không về đâu, trạng thái ba của bạn em không tốt lắm, em muốn ở cùng cô ấy nhiều hơn."

Mẫn Doãn Kỳ cau mày, "Em khóc?"

Tôn Thừa Hoan không nghĩ tới vậy mà anh lại nghe được, "...Ừ."

Mẫn Doãn Kỳ hỏi: "Bệnh gì?"

"Viêm tuyến tụy cấp tính." Tôn Thừa Hoan cúi đầu nói: "Có thể sẽ chết."

Mẫn Doãn Kỳ nhăn mày càng sâu, "Em đang ở đâu‌? Anh qua đó."

"Không cần đâu." Cổ họng Tôn Thừa Hoan khàn khàn nói, "Anh đi ngủ trước đi, bạn em khóc rất lợi hại, em phải ở cùng cô ấy."

Đại khái Mẫn Doãn Kỳ cũng‌ cảm thấy trường hợp này có anh‌ không quá hợp, im lặng một lúc thật lâu cũng không lên tiếng.

"Cái đó, em cúp điện thoại." Tôn Thừa Hoan hít mũi một cái.

"Đừng cúp." Mẫn Doãn Kỳ rốt cuộc‌ mở miệng, "Anh ở cùng em."

Tôn Thừa Hoan: "Cái gì?"

"Em ở cùng ‌cô ấy, anh ở cùng ‌em." Mẫn Doãn Kỳ nhẹ giọng‌ nói, "Chờ em về nhà‌."

*

Tôn Thừa Hoan cuối cùng vẫn về nhà‌, Mẫn Doãn Kỳ quá nhạy cảm, cô sợ tiếp tục đợi tiếp nữa sẽ lộ tẩy.

Tôn Thừa Hoan thực sự không muốn cho anh biết chuyện này, sau khi anh biết nhất định sẽ không chút do dự cho mượn tiền, sau đó một tấc cũng không rời mà ở‌ bên cạnh cô.

Cô hiểu anh rất rõ.

Nhưng ‌sắp phải thi đại học, chính là thời kỳ học tập mấu chốt, cô không muốn khiến cho anh bởi vì chuyện này mà phân tâm, cũng... không muốn tiền của anh.

Cô hy vọng có thể bình đẳng ở chung với anh, không có dính dáng đến lợi ích, nói tới nói lui chính là không hy vọng quan hệ của bọn họ bởi vì tiền mà biến chất.

Tôn Thừa Hoan suy nghĩ một đống thứ, cuối cùng than nhẹ trong lòng.

Nếu như không thích anh như vậy thì tốt rồi.

Không thích như vậy, phỏng chừng đã có thể lên tiếng rồi.

Tôn Viễn Quốc ngã xuống đối với nhà họ Tôn tuyệt đối là một đòn nghiêm trọng, còn là ‌thời khắc mấu chốt của Tôn Văn Tôn Thừa Hoan ở cấp ba.

Lòng tự trọng của hai chị em rất mạnh, chưa từng nói chuyện này với bất kỳ bạn học hay bạn bè nào.

Mẹ Tôn cuối cùng vẫn ‌kí tên lên thỏa thuận ly hôn, cho dù không có Tôn Thừa Hoan thúc ép, bà ta cũng sẽ ly hôn, Tôn Viễn Quốc nửa chết nửa sống như thế, ai mà muốn gặp phải việc xui xẻo thế này, bà ta biết rõ mình không thể xoay chuyển được Tôn Thừa Hoan, cho nên tích cực khuyên nhủ Tôn Văn đi theo bà ta.

Thái độ Tôn Văn cực kỳ kiên quyết, cho thấy sẽ không theo ‌bà ta, cũng ‌sẽ không ở cùng bà ta.

Thực ra với tình huống hiện tại của Tôn Viễn Quốc, không có năng lực nuôi nấng con gái, mẹ Tôn đi kiện nhất định có thể giành được quyền nuôi nấng, nhưng mấu chốt là con gái lớn như vậy, qua một hai tháng nữa sẽ thành niên, phán quyết nhưng con gái không bằng lòng cũng không còn cách nào.

Mẹ Tôn vừa tức vừa không biết làm sao.

Sau khi Tôn Thừa Hoan nhận được tiền của La Mục, lập tức đến bệnh viện nộp phí chuẩn bị làm phẫu‌ thuật, hiện tại cô và Tôn Văn thay phiên đến bệnh viện thăm hỏi Tôn Viễn Quốc, nhưng cứ ‌lâu dài như vậy không phải là cách, dù sao các cô còn đang ôn tập, bài vở và bài tập rất căng thẳng, hơn nữa cho dù phẫu thuật thành công, Tôn Viễn Quốc cũng không thể rời khỏi người chăm sóc, cho nên hai người bọn họ đã định trước sẽ có một người không lên được đại học, phải ở lại chăm sóc ba.

Đối với lần này, Tôn Thừa Hoan đã sớm nghĩ xong, nhàn nhạt nói với Tôn Văn: "Chị không học đại học, em tăng cường sức khỏe, ngày mai cũng bắt đầu đừng tới bệnh viện nữa, cố gắng ôn tập đi."

Tôn Văn không muốn, lắc đầu liên tục, "Em phải ở lại chăm sóc ba, chị lên đại học đi, em đã nợ chị quá nhiều rồi."

Tôn Thừa Hoan nói: "Thành tích em tốt, em đi."

"Không." Tôn Văn vẫn lắc đầu, rất bướng bỉnh.

Tôn Thừa Hoan xoa xoa huyệt Thái Dương, giọng nói lạnh lại, "Em đừng tranh với chị, không có ý nghĩa, chị có lên đại học hay không quan trọng, chị còn có thể vẽ, có thể kiếm tiền trả nợ, mà em ngoại trừ học tập, ngoại trừ khóc cái gì cũng không biết, sao có thể so với chị?"

Hốc mắt Tôn Văn đỏ lên, cắn môi, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Nếu như chị không đi lên đại học, em sẽ nói chuyện của ba cho Mẫn Doãn Kỳ."

"..."

Tôn Thừa Hoan thất vọng, khắc sâu cảm giác được em gái học xấu theo ‌Lâm Hàn Hi, dám uy hiếp chị gái.

Các cô mắt lớn trừng mắt nhỏ nửa ngày, cuối cùng chưa quyết định định được ai đi lên đại học, chờ Tôn Viễn Quốc làm xong phẫu thuật lại nói.

*

Tôn Thừa Hoan thật sự không muốn lên đại học, thứ nhất là không đủ tiền, thứ hai là tình huống kia của Tôn Viễn Quốc, cô cũng‌ không có tâm tư học tập.

Cô làm lại nghề cũ, buổi tối thức đêm vẽ một chút trả nợ, ban ngày lên lớp ngủ, trở về với cuộc sống trước kia.

Mẫn Doãn Kỳ đương nhiên phát hiện sự khác lạ của cô, Tôn Thừa Hoan ngay cả một chút giả vờ giả vịt cũng không có, anh đi tới phòng cô học bổ túc, cô tùy tiện đẩy bài tập qua một bên, mở‌ máy vi tính xách tay ra vẽ vẽ.

Đã liên tục đã mấy ngày.

Tôn Thừa Hoan nghe được tiếng bước chân‌, động‌ tác dừng một chút, quay đầu, im lặng không lên tiếng‌ mà nhìn ‌ Mẫn Doãn Kỳ.

"Rốt cuộc em nghĩ như thế nào?"

Mẫn Doãn Kỳ khẽ nhíu mày, đi tới bên người cô, cầm lấy bài tập nhìn một chút, quả nhiên một chữ không viết.

"Nếu như em không lên đại học." Tôn Thừa Hoan chậm rãi ngưỡng mặt lên nhìn anh, ánh mắt đen trắng rõ ràng, trong sáng đơn thuần, "Anh có ghét bỏ em không?"

Mẫn Doãn Kỳ có chút khó chịu, không phải là vì lời của cô, mà là trực giác được cô lại che giấu cái gì, bình tĩnh ‌nhìn‌ cô, "Vì sao?"

Tôn Thừa Hoan băn khoăn không dám nói thẳng, "Em cảm thấy học đại học vô dụng đối với em, sau khi tốt nghiệp cũng không tìm được việc làm, ước muốn bây giờ của em là vẽ truyện tranh xuất bản phim!"

Còn thiếu La Mục bên kia‌ một trăm vạn, chỉ dựa vào làm thuê khẳng định không trả nổi, cô phải cân nhắc cách thức kiếm tiền khác, mà lên đại học đối với cô mà nói chính là đang‌ lãng phí thời gian.

"Anh hỏi em cái này." Mẫn Doãn Kỳ nhấn nhá từng chữ, như là đè nặng cơn tức, "Em lại lừa anh cái gì?"

Tôn Thừa Hoan nháy mắt mấy cái, ngoắc ngoắc‌ đầu ngón tay với anh, "Anh sát lại đây một chút, em sẽ nói cho anh biết."

Mẫn Doãn Kỳ nghi ngờ nhìn cô hồi lâu, chậm rãi cúi người xuống gần sát vào cô, Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên vươn tay ôm cổ anh, sau đó nâng lên mặt hôn lên.

Mẫn Doãn Kỳ không phản ứng kịp, gương mặt cô gái ‌phóng đại trước mắt, anh há mồm muốn hỏi cái gì, một giây kế tiếp giọng nói đã hòa tan vào đôi môi hồng nhuận của cô.

Vừa mềm vừa ngọt, hương hoa hồng thơm dịu đập vào mặt, toàn bộ hơi thở đều là mùi của cô.

Tôn Thừa Hoan ngước cổ, dùng sức hôn anh, có hơi vụng về, đầu lưỡi‌ cậy mạnh tàn phá lung tung trong miệng anh.

Tự cho là cực kỳ cực kỳ kịch liệt mà hôn anh.

Đại não Mẫn Doãn Kỳ kẹt lại một giây, sau đó tựa như vô cùng quen thuộc phối hợp lại, không những đảo khách thành chủ, hai tay ‌còn ôm vòng eo thon nhỏ mảnh khảnh của cô, bế cô từ trên ghế lên, trong khi Tôn Thừa Hoan tình trong như đã mặt ngoài còn e, anh chuyển dời trận địa thân mật từ bàn học đến trên giường.

Mẫn Doãn Kỳ để cho cô ngồi ở ‌trên đùi anh, cúi đầu hôn lên lông mày tinh xảo của cô, khóe mắt ẩm ướt, chóp mũi đỏ hồng, môi anh dời xuống, đầu lưỡi câu lấy nước ở khóe miệng cô, sau đó lại bao trùm lên môi cô, dịu dàng triền miên, lại không mất đi mãnh liệt, cuốn cô cùng nhau trầm luân.

Quả thật đã lâu rồi bọn họ không thân mật.

Tôn Thừa Hoan bị hôn đến không thở nổi, làm sao cô cũng không nghĩ tới, chẳng qua là cô tùy tiện dụ dỗ anh một chút, anh cứ như vậy mà lên, có nhiều lần cô muốn hô ngừng, bởi vì còn muốn vẽ một chút, cũng đều bị môi của anh chặn trở lại.

"..."

Bởi vì anh đói bụng lâu quá rồi sao?

Tôn Thừa Hoan nghẹn ngào không nói gì.

Cuối cùng anh ôm ‌cô gặm một giờ.

Một! Giờ! Đồng! Hồ!

Không chỉ có miệng Tôn Thừa Hoan đã tê rần, lòng cũng hối hận.

Chẳng qua cô chỉ hôn anh một lần, anh trả lại cho cô một giờ!

Làm tốt lắm.

Tôn Thừa Hoan mặt không cảm xúc nghĩ, trong khi cô giãy chết, Mẫn Doãn Kỳ chiếm tiện nghi từ bên trong đến bên ngoài xong, thoải mái mà tựa vào‌ trên vai cô ổn định hơi thở, còn không quên chính sự, khàn khàn ‌giọng nói: "Rốt cuộc em gạt anh chuyện gì, hử?"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com