Chap 157: Yêu đương vụng trộm
Làm người không thể quá tham lam, đạo lý này ta biết.
Cho nên ta rất hài lòng với hiện tại. Không cần sóng to gió lớn, chỉ cần bình đạm qua ngày. An phận đứng trong quận mã phủ, đứng bên người mà ta yêu, mỗi ngày xem bệnh cho người tới cửa, ra ngoài đi dạo, hoặc là lên núi hái thuốc... Nếu cả đời cứ trôi qua bình thản như vậy, thì thật là hạnh phúc.
Nhưng, người luôn có lòng tham không đáy, đạo lý này ta cũng biết.
Vì vậy ta có một tiếc nuối nho nhỏ -- Là không thể cho Hiền nhi có một đứa trẻ. Nói đến cũng lạ, tâm tình này từ đầu vốn là của Hiền nhi, không phải của ta. Nhưng khi nhớ lại vẻ mặt bi thương của nàng lúc nói xin lỗi vì không thể sinh một đứa trẻ cho ta, thì ta cảm thấy như mình mới là người đầu sỏ. Ta biết, mọi người xung quanh đều âm thầm nói, vì sao quận chúa và ta thành thân lâu như vậy mà một chút dấu hiệu nôn ọe cũng không có đây? Ta và Hiền nhi từ trước đến giờ vẫn chỉ luôn cười cho qua, trước kia đã không để ý tới những lời nhàn ngôn vụn ngữ, thì giờ cũng là như vậy.
Tuy giờ Hiền nhi không hề nhắc đến chuyện này, nhưng áy náy của ta lại ngày càng tăng, nhất là khi nhìn thấy bộ dạng vui mừng nhảy nhót của nàng lúc tiếp xúc với tiểu hài tử, hay mẫu tính mà nàng không tự giác toát ra.
Đặc biệt là hôm nay, lại càng khó đối mặt.
"Ngươi xem ngươi xem! Con bé nhíu mày!"
"Ân..."
"Thừa Hoan, phía dưới miệng con bé có một nốt ruồi, ở đây này!!"
"Ân..."
"A! Ngươi xem con bé..."
"Hiền nhi." Cuối cùng không nhịn được nữa, ta thở dài nói, "Ngươi trả nhi đồng lại cho Cửu tỷ đi, con bé mệt rồi, còn buồn ngủ."
"Đâu có đâu." Hiền nhi chẳng buồn liếc nhìn ta, không chớp mắt nhìn chăm chú vào đứa trẻ trong lòng, cười nói, "Ngươi xem, hai mắt con bé mở thật to, rất lanh lợi."
Ta bất đắc dĩ nhìn về phía đứa trẻ, quả nhiên đôi mắt của con bé đang mở thật to, đang cùng Hiền nhi trừng mắt nhìn nhau, giống như thấy vật lạ thường. Hiền nhi dường như rất thích đứa trẻ này... Không phải, nàng thích tất cả nhi đồng trong thiên hạ. Từ sáng sớm đã ôm đứa trẻ chỉ mấy tháng này vào lòng, không chịu buông tay, thỉnh thoảng còn về những đặc điểm của tiểu hài nữa, ví dụ như nhíu mày, hay có nốt ruồi dưới miệng.
"Đứa trẻ này thật đáng yêu..." Hiền nhi cười đến hai mắt cong cong, sau đó đột nhiên cúi đầu, muốn hôn lên miệng đứa trẻ.
Ta vội vàng vươn tay, chặn ngang miệng đứa trẻ lại, ngăn cản nàng: "Không được!"
"Sao vậy?" Hiền nhi ngước mắt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta.
"Ngươi, ngươi..." Ta cũng không biết mình làm sao nữa, nhưng nhìn thấy cảnh này lại chua xót nói không nên lời, vì thế tùy tiện loạn giải thích, "Ngươi đừng... Ngươi... Con bé, con bé bị bệnh, cẩn thận lây bệnh."
"Bị bệnh?" Hiền nhi lại cúi đầu xuống nhìn mặt đứa trẻ, "Không có nha... Con bé rất khỏe mạnh."
"Ngươi xem..." Ta bắt đầu loạn chỉ, "Hai lỗ mũi đều sắp chảy nước, mau trả lại cho Cửu tỷ, con bé không ngủ chúng ta cũng phải ngủ, xem bây giờ đã trễ rồi..."
"Nước mũi?" Hiền nhi nhìn hai lỗ mũi nho nhỏ, nghi hoặc nói, "Không có, chỗ nào tới..."
"Cũng sắp chảy ra, cũng sắp!" Ta một bên tùy tiện nói, một bên đoạt lấy nhi đồng trong tay nàng, "Lại đây nào, nữ nhi Tiểu Hổ theo ta đi, trở về bên dì của con..."
"Ngươi ôm cẩn thận một chút, tay trái phải nâng lên chút nữa." Hiền nhi vội bước đến cạnh ta, vẻ mặt khẩn trương chỉ ta cách ôm tiểu hài tử, "Đừng để tay phải của ngươi ở đây, nhi đồng sẽ không thoải mái..."
"Được rồi, được rồi." Ta nhanh chóng xoay người ra ngoài, "Nữ nhi của Tiểu Hổ muốn đi tìm Cửu dì có phải không...Đi nào đi nào..."
Không để ý tới Hiền nhi lưu luyến không rời, ta ôm lấy nhi đồng đó nhanh chạy ra khỏi phòng.
Tuyệt đối không thể để Hiền nhi kề cận đứa trẻ này, nếu không đêm nay không biết còn được ngủ hay không? Dù biết làm vậy dường như có phần quá mức, nhưng cảm giác chua xót làm cho ta thấy mình chẳng có tiền đồ. Buổi sáng nhìn thấy Hiền nhi được ôm nhi đồng rất cao hứng, ta vốn cũng vui vẻ theo. Nhưng càng về sau càng phát giác, từ khi trong lòng nàng có tiểu nhân kia, nàng không còn để ý đến ta nữa. Cảm giác áy náy tràn ngập trong lòng dần dần bị thay thế bởi ghen tỵ... Ta biết, ta đang ghen. Một đại nhân (người lớn) thế nhưng lại ăn dấm chua của một đứa trẻ? Đây là sao chứ... Lắc lắc đầu, ta bước nhanh hơn tới phòng Cửu tỷ, thầm nghĩ mau đưa tiểu hài này trở về nguyên chủ.
Đúng vậy, đứa trẻ này không phải là kết quả của ta cùng Hiền nhi.
Mấy ngày trước, thân thích của Cửu tỷ đến kinh thành, muốn đi xung quanh tham quan hưởng thụ, nên mới gửi nhi đồng xui xẻo này cho Cửu tỷ nuôi. Đây cũng là lý do vì sao trong quận mã phủ có thêm một tiểu hài. Bản thân ta thì vốn không để ý, nhưng Hiền nhi sau khi biết tin này, ngay sáng sớm nàng đã chạy đến bên Cửu tỷ, muốn thấy đứa trẻ kia.
Và khi nhìn thấy, là nàng ôm tiểu hài tử kia về phòng.
Và khi nhìn thấy, đã qua một ngày, đêm đã khuya nhưng quận chúa đại nhân cũng không nguyện buông tay.
"Đã ôm nhi đồng về rồi?" Ta vừa về tới phòng ngủ, Hiền nhi liền đến bên hỏi.
Ta gật gật đầu, "Trở về nơi mà con bé tới." Nói rồi, ta đến trước bàn dập tắt nến đi.
Hiền nhi cởi ngoại bào nằm lên trên giường, nhưng nàng vẫn chưa chịu an tĩnh, vừa cười vừa nói: "Thừa Hoan, vừa nãy ngươi có thấy, đứa trẻ kia hình như muốn nói với ta gì đó, nhưng chỉ phát ra được thanh âm 'Y y nha nha', ta nghe không hiểu."
Ta bất đắc dĩ cười cười: "Đứa bé kia răng còn chưa mọc, ngươi muốn con bé nói gì đây?"
"Đúng rồi." Khi ta vừa chui vào mền, Hiền nhi liền nghiêng thân mình hỏi, "Ngươi nghĩ, Nhị sư huynh và Nguyệt Nhi sau khi thành thân, nhi đồng bọn họ sinh ra sẽ như thế nào?"
"Như thế nào?" Ta nhíu mày, rồi cười nói, "Chắc chắn là lớn lên giống đầu gỗ."
"Nói năng gì đấy." Hiền nhi cười nhéo eo ta, rồi lại tiếp tục nói, "Ta nghĩ, đôi mắt của đứa trẻ đó nhất định rất lớn, bởi vì mắt của Nhị sư huynh cũng rất lớn..."
Mệt mỏi dần dần thổi quét toàn thân, nhưng quận chúa vẫn không ngừng nói, ta chỉ có thể vừa than nhẹ trả lời, vừa đi hẹn hò cùng Chu công. Sáng hôm sau, Hiền nhi lại chạy tới chỗ Cửu tỷ hỏi nhi đồng, ta chỉ còn biết im lặng một mình đến đại sảnh xem chẩn cho người ta.
Khi có thời gian nhàn rỗi ta bắt đầu suy ngẫm lại mình. Hiền nhi nói tham muốn giữ lấy của nàng rất mạnh, kỳ thật bây giờ xem lại, ta cũng mạnh đến vô cùng. Đã lớn như vậy rồi, mà ngay cả dấm chua của tiểu hài tử cũng ăn.Tưởng tượng nếu Hiền nhi biết được, chắc chắn nàng sẽ cười nhạo ta cả ngày, để ta phải xấu hổ không thôi.
Tôn Thừa Hoan, ngươi phải làm một người chín chắn. Hiền nhi thích nhi đồng, mà ngươi lại không thể cho nàng có được, bây giờ có một đứa trẻ đến cho nàng phát tiết tình thương của mẹ, ngươi cần phải hiểu, không được tiếp tục ghen tỵ như vậy. Vì vậy, ta không đi ngăn cản Hiền nhi cùng nhi đồng kia qua lại, bởi vì ta muốn làm một người trưởng thành.
Mấy ngày sau, nhi đồng cuối cùng được cha mẹ đến đón, Hiền nhi rầu rĩ không vui ba ngày, ta cũng dỗ nàng ba ngày. Cuối cùng, mọi việc đã kết thúc. Nhưng trời không muốn toại lòng người -- Hay là nói, trời không muốn toại lòng ta.
"Quận mã gia, xin ngài thương xót." Một buổi xế chiều, có một lão phụ nhân lệ rơi đầy mặt ôm tiểu hài tử trong lòng, vội vã qùy trước mặt ta nói, "Quận mã gia, ngài cứu cháu của ta, cứu nó..."
"Làm sao vậy?" Ta vội tiếp nhận nhi đồng, hỏi rốt cuộc chuyện gì xảy ra. "Không, không biết..." Lão phụ nhân khóc đến nói không ra lời, sau một lúc lâu mới đứt quãng nói, "Hắn, thân mình hắn, hắn từ hôm qua bắt đầu nóng hơn, hôm nay, buổi sáng hôm nay vẫn còn khóc, bây giờ đã dừng khóc, nhưng thân mình, thân mình lại nóng hơn so với hôm qua... Ngài xem hắn..."
"Đừng nóng vội." Ta đưa tay lên trán nhi đồng, quả nhiên rất nóng, "Ngài có cho nhi đồng uống thuốc không?"
"Không có." Lão phụ nhân lại bắt đầu nghẹn ngào, "Nhà ta nghèo, nghĩ đứa nhỏ này qua một thời gian sẽ tốt, nên không đưa hắn đi xem đại phu... Nhưng hôm nay, thân mình hắn càng ngày càng nóng, nên, nên giờ mới tới đây tìm ngài..."
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho lão phụ nhận, ta nhanh chóng phân phó mấy nha hoàn đi tiêm thuốc.
"Đứa nhỏ này sao vậy?" Hiền nhi nhìn thấy trong lòng ta ôm một đứa trẻ, lại thấy lão phụ nhân vẻ mặt sốt ruột đứng bên, liền bước đến hỏi.
Sau khi nói đại khái tình huống cho Hiền nhi, nàng đón lấy tiểu nhân trong lòng ta, sốt ruột nói: "Thừa Hoan, ở đây nhiều người quá, chúng ta ôm đứa trẻ này vào phòng đi."
Lão phụ nhân đứng ở bên chợt nói: "Quận mã gia, quận chúa... Ta, ta còn có việc phải làm, có thể để đứa nhỏ này ở chỗ các ngài không..."
"Vâng, ngài yên tâm." Hiền nhi không cần suy nghĩ liền trả lời, "Thừa Hoan sẽ trị hết bệnh cho nhi đồng, ngài cứ đi đi."
Lão phụ nhân cảm động đến một phen nước mắt nuớc mũi, thậm chí còn quỳ xuống phục lạy quận chúa và ta. Ta vội bước đến ngăn cản nàng, an ủi để nàng yên tâm làm việc: "Ngài mau đi đi, không nên để trễ giờ, không cần lo lắng cho nhi đồng, nhất định sẽ không việc gì." Nghe ta nói xong, lão phụ nhân mới an tâm ly khai quận mã phủ.
Sau khi xử lý hết những việc còn lại, chúng ta nhanh chóng trở lại phòng, Hiền nhi vừa đặt đứa trẻ xuống giường, tiểu hài tử vốn đang im lặng đột nhiên gào khóc, Hiền nhi sợ tới mức vội ôm tiểu gia hỏa kia lại, lúc này tiếng khóc mới ngừng. Nàng đặt đứa trẻ xuống, lại khóc, tiếp tục ôm, lại im lặng.
Vẻ mặt nàng bất đắc dĩ nhìn ta: "Thừa Hoan, vậy..."
"Ngươi cứ ôm đi." Ta cười cười, "Có lẽ là hắn thích được ngươi ôm, không muốn rời khỏi."
"Đứa nhỏ này rốt cuộc làm sao vậy." Hiền nhi ôm chặt tiểu gia hỏa vào ngực, đưa mắt nhìn lo lắng nói, "Mặt của hắn đỏ quá."
"Bị nhiễm gió lạnh." Ta thở dài, "Hôm qua nên đi tìm đại phu, kéo đến bây giờ..."
"Vậy phải làm sao?" Vẻ mặt Hiền nhi căng thẳng.
"Đừng sợ." Ta cười nhéo mặt của đứa trẻ, "Có ta ở đây, hắn sẽ không việc gì."
Ta lấy thuốc hạ nhân đưa tới đút từng muỗi cho đứa trẻ kia, tiểu tử này tuy mặt rất đỏ, nhưng không hề khóc hay nháo loạn gì. Chỉ mở to hai mắt be bé nhìn chằm chằm người đang ôm mình trong ngực, cực kỳ nghe lời để ta mớm thuốc cho.
"Thừa Hoan, đứa nhỏ này tại sao cứ nhìn chằm chằm ta." Hiền nhi cười cười.
Nhớ lại cháu của Cửu tỷ cũng luôn nhìn chằm chằm Hiền nhi, ta cười nói: "Nhi đồng trên thế gian này đều thích nhìn chằm chằm ngươi, nhìn rất đẹp."
Hiền nhi liếc mắt nhìn ta, sau đó cúi đầu ôn nhu vuốt ve mặt đứa trẻ. Sau khi đã uy hết thuốc, tiểu gia hỏa này cuối cùng ngủ say. Ta xoa xoa mặt hắn, rồi để Hiền nhi ẵm đứa trẻ lên giường. Cho dù đã nằm trên giường, nhưng tay của tiểu gia hỏa đó vẫn nắm chặt lấy vạt áo Hiền nhi không buông.
"Tiểu sắc quỷ." Ta nhịn không được nhỏ giọng nói.
"Nói cái gì đó." Hiền nhi cười sẳng giọng, rồi cũng nhẹ nhàng nằm lên giường, "Đừng đánh thức nhi đồng."
Ta bất đắc dĩ đi tới, giúp Hiền nhi cởi giày thêu trên chân của nàng, sau đó ngồi ở bên giường nhìn cả hai. Hiền nhi thật giống như một người mẹ, nàng cẩn thận nằm bên nhi đồng, một tay đỡ đầu, một tay ôn nhu vỗ nhè nhẹ lên bụng tiểu hài tử. Nhi đồng ngủ được rất ngon, khóe miệng Hiền nhi cũng mỉm cười, nàng đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn đang nắm lấy vạt áo mình của tiểu tử kia. Nhìn thấy cảnh này lòng ta hơi hơi xao động -- Ta nghĩ rằng mình sẽ ghen tỵ, nhưng ngược lại, trong lòng như đang có dòng nước ấm chảy qua.
Nếu chúng ta có thể sinh con, có lẽ Hiền nhi đã sớm trở thành mẹ rồi.
Cảm giác Hiền nhi nằm bên nhi đồng thật đẹp. Nét đẹp này từ trước đến giờ ta chưa từng thấy. Chậm rãi, Hiền nhi cũng ngủ quên trên giường, ta thở dài, giúp hai người đắp kín mền lại, rồi rời khỏi phòng tiếp tục làm việc của mình.
Buổi tối, lão phụ nhân vẫn chưa trở về đón nhi đồng.
"Có lẽ là bận quá, ngày mai sẽ đến thôi." Hiền nhi vừa cười, vừa múc một muỗng cháo đút cho tiểu tử trong lòng.
"Có lẽ thế." Ta cũng không thể làm gì.
Vì vậy khuya hôm đó, trong mền của chúng ta có thêm một tiểu nhân.
"Hắn sẽ không tè dầm lên giường chứ?" Ta bất an nhìn tiểu tử vô hại đang nằm giữa cả hai.
"Yên tâm." Hiền nhi cười nói, "Không có việc gì."
"Làm sao ngươi biết?" Ta kéo kéo khóe miệng.
"Ngủ đi, cục cưng." Hoàn toàn không thèm để ý đến ta, Hiền nhi lại nhẹ nhàng vỗ lên người tiểu hài tử, muốn làm hắn yên lòng ngủ say.
Có lẽ là do bị bệnh, đứa nhỏ này dù không khóc rống, nhưng cũng không quá tinh thần. Hắn nhìn nhìn ta, rồi lại chuyển mắt nhìn sang Hiền nhi, sau đó dần dần theo nhịp vỗ ôn nhu của mẫu thân lâm thời mà thiếp ngủ.
Ta bất đắc dĩ xoay người, rồi phát giác có điều không thích hợp: "Hiền nhi..."
"Sao vậy?" Trong bóng đêm, ta không thể nhìn thấy khuôn mặt nàng.
Ta ủy khuất nói: "Ta muốn ôm ngươi ngủ."
Bây giờ giữa hai chúng ta có thêm một tiểu hải tử, khoảng cách lớn như vậy ta không cách nào vươn tay qua, làm sao ôm được người này vào lòng bây giờ?
"Đừng làm rộn." Ta nghe thấy Hiền nhi cười cười, "Ngươi sẽ đánh thức hài tử."
Ta bĩu môi, không thèm nói thêm gì nữa. Hiền nhi lại bắt đầu coi thường ta, có nhi đồng liền quên phu quân. Ta cắn chặt răng, âm thầm an ủi mình: Dù sao trời bây giờ cũng nóng, không ôm thì không ôm... Tôn Thừa Hoan, ngươi phải trở nên chín chắn, bây giờ phải cao hứng thay Hiền nhi, thật vất vả mới có một tiểu hài bên người cho nàng yêu thương. Huống chi ngày mai lão phụ nhân kia sẽ đến đón nhi đồng về.
Nhưng ngày hôm sau, lão phụ nhân vẫn chưa tới đón cháu. Hơn nữa tiểu hài tử này quả nhiên đái dầm.
Cửu tỷ ở bên vừa dạy Hiền nhi đổi tã cho tiểu hài, vừa cười nói: "Đứa nhỏ này bộ dạng thực tuấn."
Vui vẻ hòa thuận.
Ngày thứ ba, lão phụ nhân vẫn không có tới.
Ngày thứ tư, cũng vậy.
Ngày thứ năm... Ta phân phó hạ nhân mau chóng đi tìm lão phụ nhân kia, nhưng bọn hắn đều nói trong kinh thành không có người như thế. Trước đây cũng chưa từng thấy bà ấy đến quận mã phủ xem bệnh, xem ra sự việc ngày càng kỳ quặc hơn. Nhưng ta cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể hỏi từng người đến cửa xem bệnh, liệu bọn họ có từng gặp qua tiểu hài này hay lão phụ nhân kia, dù kết quả cuối cùng luôn chỉ là "Không".
"Không sao." Hiền nhi cười nhìn nhi đồng trong lòng, ta nghi ngờ rằng nàng vốn không muốn buông tiểu gia hỏa này ra, "Nãi nãi* sẽ đến đưa ngươi về, phải không?... Thừa Hoan! Xem này! Hắn nở nụ cười!" Hiền nhi chợt hưng phấn la lên. (*: bà nội)
Quả nhiên, tiểu gia hỏa đó đang cười khanh khách cùng với Hiền nhi. Thế nhưng khi ta đến gần, vẻ mặt hắn liền cảnh giác nhìn chằm chằm ta, tiểu lông mày cau chặt lại, như sắp sửa muốn khóc lên.
"Cục cưng sao vậy." Hiền nhi vội ôm nhi đồng chuyển sang hướng khác, không để hắn nhìn đến ta, "Cục cưng đừng khóc..."
"Tiểu quỷ này sao vậy..." Mang theo tâm tình hơi khó chịu, ta cố ý đến gần bên người Hiền nhi, làm ngoáo ộp dọa tiểu hài tử, "Tiểu quỷ, ngươi chán ghét ta sao?"
"Oa!!!!" Nhi đồng lập tức chảy nước mắt khóc rống.
"Ngươi đừng nháo." Hiền nhi tức giận nghiêng thân mình, trách cứ ta, "Cục cưng vừa mới ăn xong cháo định ngủ, ngươi lại gây chuyện."
"Ta..." Ta bĩu môi, rồi bất đắc dĩ yên lặng rời đi.
Cứ thế ác mộng bắt đầu.
Những ngày sau đó, Hiền nhi luôn dính với tiểu hài kia, dù là ăn cơm, ngủ, hay chơi đùa... Cả hai đều như hình với bóng. Ta chỉ cần khẽ đến gần, tiểu gia hỏa đó liền oa oa khóc lên, và Hiền nhi sẽ vẻ mặt bất mãn cho ta mau chóng tránh đi. Thậm chí ngay cả khi ngủ, Hiền nhi cũng bắt ta phải xem thư, đợi cho nhi đồng ngủ mới được lên giường. Ta rất ủy khuất, nhưng ủy khuất này lại chẳng thể khóc lóc kể lể với ai. Nguyệt Nhi đi vắng, Nhị sư huynh cũng đi rồi, ta cảm thấy giờ đây mình thật cô độc.
Đêm nay, ta lại bị đuổi ra ngoài.
Không thể vào phòng, ta cũng chẳng có tâm tình đọc sách, vì vậy liền quyết định đi dạo quanh sân, rồi bất ngờ chạm mặt phải Phùng Uyển đang rất lo lắng.
"Quận mã gia!" Vừa nhìn thấy ta, Phùng Uyển như thấy được vị cứu tinh, nàng sốt ruột kéo tay áo ta nói, "Quận mã gia, mẹ ta, mẹ ta bà ấy..."
"Làm sao vậy, đừng nóng vội." Ta trấn an nàng, "Từ từ nói."
"Bệnh cũ của mẹ ta tái phát!" Nàng nói rồi, nước mắt liền rơi.
Theo sát Phùng Uyển chạy tới phòng của Phùng lão thái thái, cũng giống hệt như lần trước, lão nhân gia nằm trên giường không nhúc nhích gì, cả khuôn mặt đều đỏ gay. Cuống quít nói lại vài câu, rồi ta chạy nhanh đến đại sảnh tìm châm cứu. Lần này không hề nguy hiểm như lần trước, nên bệnh tình của Phùng lão thái thái ổn định rất nhanh.
"Ta đi tiêm thuốc cho mẹ ngươi." Ta lau mồ hôi trên trán, vừa đi về phía cửa vừa nói cùng Phùng Uyển.
"Quận mã gia." Phùng Uyển kêu lại, "Để ta đi tiêm thuốc..."
"Không cần, ngươi ở lại đây chăm sóc mẹ ngươi, nếu có việc gì thì gọi ta." Ta nói.
Nàng gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Ta ngồi trong phòng bếp, từng chút quạt lửa ở bếp lò, không biết qua bao lâu rồi, nhưng có lẽ đêm nay ta không thể ngủ. Vừa ngồi cảm thán như vậy, ta vừa bị khói sặc đến ho khan không ngừng.
"Thừa Hoan?"
Quay đầu lại, nhìn thấy Hiền nhi đang ôm tiểu quỷ đứng ở phía ngoài. "Hiền nhi?" Ta nhíu mày, "Đã trễ thế này, sao ngươi còn chưa ngủ?" Nàng lại vẻ mặt lo lắng hỏi: "Đã trễ thế này, sao ngươi còn không trở về phòng?"
Ta thở dài, "Bệnh cũ của Phùng lão thái thái tái phát, ta đang tiêm thuốc cho nàng."
Hiền nhi ôm theo nhi đồng, chậm rãi đến gần sẳng giọng: "Cũng không nói cho ta một tiếng, để ta lo lắng gần chết... Phùng lão thái thái thế nào rồi?"
"Không có việc gì." Ta đứng dậy, nhìn thấy tiểu quỷ đang ngủ trong lòng nàng, liền nhỏ giọng nói, "Ngươi mau đưa nhi đồng về ngủ, muộn rồi."
"Còn ngươi?" Nàng hỏi.
"Tiêm xong thuốc ta sẽ trở về, ngươi cứ ngủ trước đi." Ta cười cười.
Nàng nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Để hạ nhân tiêm thuốc là được... Ngươi đi vắng, ta không ngủ được."
Nghe ngữ khí hơi chút làm nũng của Hiền nhi, trong lòng ta cảm thấy rất ấm áp liền dỗ dành nàng: "Rất nhanh sẽ tiêm xong thuốc, ngươi về nằm trước đi, ta sẽ lập tức trở về."
Hiền nhi mấp máy miệng, rồi mới gật gật đầu. Vừa định xoay người tiếp tục tiêm thuốc, nàng lại chợt nhỏ giọng gọi ta: "Thừa Hoan..."
Ta nghi hoặc quay đầu, còn chưa kịp phản ứng trên môi đã nóng lên. Mặt của Hiền nhi gần trong gang tấc, nàng nhắm hai mắt lại, dùng đôi môi ấm áp của mình che phủ trên môi của ta. Không hiểu vì sao, ta thực sự rất muốn cười, nhưng lại không dám vì sợ làm nàng buồn bực, nên chỉ có thể đè nén trong lòng. Người hôn trộm lại vươn lưỡi, ôn nhu cạy mở đôi môi của ta. Ngọn lửa trong lòng như bắt đầu được đốt nóng, ta vừa ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn của nàng, vừa chuyên tâm hưởng thụ "Hành vi thân mật" khó có được trong mấy ngày qua.
Đến khi tách ra, cả hai đều thật cẩn thận thở phì phò.
Nhìn tiểu quỷ vẫn đang say ngủ trong lòng nàng, ta trêu đùa nói: "Chúng ta giống như đang yêu đương vụng trộm."
"Nói cái gì đó?" Hiền nhi tức giận sẳng giọng.
"Ngài mang theo nhi đồng đến yêu đương vụng trộm cùng gia đinh tiêm thuốc ta đây, quá lớn mật!" Ta vẫn liều lĩnh trêu chọc.
"Ngươi..." Hiền nhi giận đến không thốt lên lời.
"Được rồi." Ta cười vươn tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, "Mau trở về đi, thuốc rất nhanh sẽ tiêm xong."
Nàng lại không thuận theo buông tha, nghiêng người dùng sức cắn môi ta, sẳng giọng: "Cho ngươi nói bậy."
Ta cười ôm lấy mặt nàng, muốn tiếp tục lần nữa "Hành vi thân mật" kia.
"A nha..." Đột nhiên, có tiếng kêu non nớt phát ra từ giữa hai chúng ta.
Ta với Hiền nhi lập tức tách ra, chỉ thấy tiểu quỷ trong lòng không biết từ lúc nào đã tỉnh, giờ đang mở thật lớn hai mắt, vô cùng tò mò nhìn hai người "Yêu đương vụng trộm" chúng ta.
"Đều tại ngươi!" Hiền nhi buồn bực nhỏ giọng nói, "Đánh thức cục cưng rồi, còn để hắn chứng kiến chúng ta..."
"Ta biết lỗi rồi." Ta chịu phận bất hạnh xin lỗi, sau đó thúc giục, "Còn không mau ôm tiểu quỷ này đi, hắn lại muốn khóc."
Hiền nhi ôm nhi đồng tới cạnh cửa, rồi xoay đầu nói: "Ngươi cũng phải nhanh trở về, muộn rồi."
Ta gật gật đầu.
Nhìn bóng lưng của Hiền nhi dần khuất, ta chợt nghĩ... Đây là cảm giác gia đình sao.
Ngày hôm sau, lão phụ nhân kia vẫn như trước không tới đón nhi đồng. Người xung quanh đều nói, nhất định là lão phụ nhân đó muốn bỏ nhi đồng lại cho chúng ta, sợ vì quá nghèo không thể nuôi nổi.
"Nếu thật như vậy..." Hiền nhi vừa chơi đùa với nhi đồng, vừa nói, "Vậy để cục cưng ở lại đây đi, được không?" Tiểu quỷ được chọc cười lên khanh khách, rồi hắn đột nhiên phát hiện ta đang từ từ bước đến gần, lặng đi một chút rồi lại lần nữa "Oa oa --" khóc lên.
Đương nhiên, ta lại bị Hiền nhi đuổi ra khỏi phòng.
Sau vài ngày, Phùng lão thái thái lại phát bệnh. Cả người Phùng Uyển đều gầy yếu hơn, nàng cả ngày đều lo lắng cho thân thể của Phùng lão thái thái, như cũng muốn gục xuống rồi.
"Đêm nay để ta trông chừng Phùng lão thái thái đi, ngươi nên về trước nghỉ ngơi." Ta vừa nói, vừa ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh giường.
"Đừng, quận mã gia." Phùng Uyển có chút khẩn trương, "Để ta được rồi, ngài mau trở về nghỉ ngơi đi."
"Nghe lời ta..." Ta thở dài, "Nếu không nghỉ ngơi tốt, ngay cả ngươi cũng sẽ ngã bệnh, ta đã thông báo cho quận chúa rồi, đêm nay ta sẽ trông chừng ở đây, không đi nơi nào khác."
Phùng Uyển thấy ta kiên định như vậy, cũng đành trở về nghỉ ngơi. Trong phòng chỉ còn lại ta cùng Phùng lão thái thái nằm ở trên giường, nhìn bà đang ngủ thật say, ta thở một hơi thật dài. Người đã già quanh thân đều là bệnh. Không biết mấy thập niên sau ta cùng Hiền nhi sẽ thế nào đây?
Suy suy nghĩ nghĩ, ta bất giác cũng ngủ thiếp đi.
Trong mơ hồ, ta cảm thấy miệng mình có chút ngưa ngứa. Nhưng vì quá mệt, ta lười mở mắt ra xem, chỉ tự đưa tay lên bắt. Nhưng không đụng được tới miệng, mà ta lại đụng phải một vật khác. Nghi hoặc mở mắt ra, ta thế nhưng phát hiện vật mà mình bắt không phải gì khác... Mà chính là mặt của Phùng Uyển.
Nhưng đây không phải là điều quan trọng... Quan trọng là, môi của chúng ta đang kề nhau.
Cùng lúc đó, Phùng Uyển cũng kích động lui thân mình, nàng tiếp tục cuống quít bước về sau vài bước, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào ta.
"Oa!!!!!" Tiếng la khóc đột nhiên truyền đến, ta quay đầu, chứng kiến Hiền nhi đang đứng ngoài cửa sắc mặt thâm trầm, đôi môi mím chặt nhìn chằm chằm ta.
Không đợi ta mở miệng, nàng sớm không nói một lời ôm tiểu quỷ đang khóc rống kia xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com