Phần 3: Va chạm
Seungwan cùng với xấp giấy tờ trên tay đến cửa hàng đến sớm hơn dự định nên vẫn chưa ai mở cửa. Đành đứng chờ vậy. Cơ mà xui thật. Thời tiết dạo gần đây lại trở lạnh bất thường. Seungwan lại không mang áo khoác dày, thầm nghĩ nếu ai đó mở cửa mà đến trễ thì sẽ chết cóng ngoài này mất.
- Em đến sớm vậy?
Joohyun, là Joohyun, là người mà Seungwan dường như đã cho rằng mọi ngôn từ trên thế gian này không tài nào diễn tả nổi nhan sắc này. Giọng nói ấm áp này cũng không ngoại lệ. Làm sao có thể tồn tại người con gái như vậy nhỉ?
Seungwan lại ngây người. Một cơn gió rét vừa thoáng qua cơ thể đang cóng lên thì mới bừng tỉnh trở lại. Không đợi Seungwan trả lời, Joohyun liền mở cửa khi thấy người kia run lên.
- Em vào đi. Sao không mặc ấm hơn vậy?
- À... em không biết hôm nay lại lạnh thế này. Em gửi chị.
Seungwan đưa xấp giấy tờ đến tay Joohyun, nàng nhận lấy, xem xét sơ qua rồi gật gù hài lòng, bỏ vào túi. Sau đó tiến lại quầy pha chế cặm cụi làm 2 cốc chocolate nóng. Một cho nàng, một cho Seungwan. Chìa chiếc cốc đang nóng ấm bốc hơi khói đưa con người đang loay hoay bắt tay vào công việc một cách chăm chỉ.
- Em uống đi này. Cho ấm người. Đã ăn gì chưa mà làm chăm chỉ vậy?
Seungwan ngạc nhiên rồi từ tốn nhận lấy. Ánh mắt vừa di đến từng đường nét trên gương mặt Joohyun chưa được trọn vẹn thì lại cúi đầu xuống, sợ rằng mình hành xử bất kính. Thấy bộ dạng của Seungwan. Nàng nảy ý định trêu chọc.
- Em sợ chị à Seungwan?
- Không...không...em.
Seungwan vừa nói vừa liên tục xua tay thật lúng túng.
- Em không sợ à? Gan nhỉ. Ở cửa hàng này không ai không dám sợ chị mà Seungwan lại trả lời không đấy?
- Không...không ý em không phải thế...ý em là...
- Như nào?
- ...
Lạy chị, Bae Joohyun. Chị đừng đến gần em như thế. Em bị sốc nhan sắc chưa kịp hồi tỉnh.
Seungwan lúc đầu bối rối một thì giờ lại bối rối mười khi Joohyun tinh nghịch nghiên đầu thấp xuống nhìn cô, Seungwan chẳng dám nhìn Joohyun thêm lần hai. Joohyun bật cười khe khẽ "Em dễ thương thật." Nhìn Seungwan sợ sệt nuốt nước bọt liên hồi nàng sơ ý thốt ra tâm tình rồi ngượng ngùng nhớ ra mình là quản lý, mình đường đường chính chính không phải mất chuyên nghiệp như vậy. Joohyun liền đi vào phía bên trong kho cửa hàng làm việc. Bỏ Seungwan ở lại thở phào nhẹ nhõm. Ít ra quả tim hèn mọn đã đỡ bị hành hạ hơn rồi.
Lúc sau Seulgi và Yeri cũng vừa tới cửa hàng. Thấy cửa mở đã bất ngờ, Seungwan đứng ở quầy pha chế làm việc còn bất ngờ hơn. Seulgi giữ chìa khóa cơ mà sao Seungwan vào được?
- Chị Joohyun đến sớm mở cửa à chị?
Yeri đã tinh ý nhận ra từ lúc Seulgi cứ ngơ ngơ ngác ngác suy nghĩ.
- Ừm. Chị ấy vào trong kho làm việc rồi.
- Ủa, có chuyện lạ như vậy xảy ra sao? Chà! cốc chocolate nóng này là cậu làm à?
- Không. Chị Joohyun làm cho mình.
- Gì?
Không chỉ một mình Seulgi mà còn có cả Yeri đồng thanh hốt hoảng không khỏi khiến cho Seungwan vừa thấy ngại vừa thấy buồn cười. Seulgi bỏ cốc xuống lại vị trí cũ, cô không dám đụng đến nó nữa vốn vĩ vừa định nhấp nháp một ngụm xem vị như thế nào thì đã biết vị khác sẽ đến rồi.
Ồn ào một lúc rồi cũng quay lại với công việc. Khách bắt đầu đông dần hơn khiến cường độ công việc tại cửa hàng trở nên căng thẳng, dốc hết tốc lực để làm ra hoàn chỉnh những cốc trà sữa hương vị không thể không cưỡng cầu.
- Seungwan, cậu vào kho lấy thêm một ít trà, ly và sữa nữa nhé!
Seungwan nghe xong liền lao vào nhà kho. Lúc sơ ý đẩy mạnh cánh cửa mà không biết bên trong Joohyun chuẩn bị ra ngoài.
Xong, tiếng va đập mạnh giữa cánh tay Seungwan từ cửa ngoài ập vào và đầu cùng thân mình Joohyun ở bên trong không một chút phòng bị đi ra. Lực cánh cửa mạnh khiến Joohyun không chỉ bị va vào đầu mà còn ngã xuống nền gạch. Tiếng la thất thanh khiến Seungwan càng hoảng hốt hơn khi nhìn lại sự việc.
Mọi người cũng giật mình nhìn về phía phát ra âm thanh như xé toạc màng nhĩ. Thấy Seungwan chạy vào thì Seulgi cũng vội vã vào xem.
- Em xin lỗi...xin lỗi chị có sao không?
Seungwan nhẹ nhàng dìu Joohyun đến ghế ngồi, cô vừa lo lắng, vừa liên tục xin lỗi rối rít rồi bất giác xoa lên trán của Joohyun, đến vai, cánh tay rồi chân. Xem xét toàn bộ thân thể của Joohyun đang đau nhứt cả lên.
- Có chuyện gì vậy? Chị không sao chứ Joohyun?
Seulgi đi vào lo lắng không kém. Định chạm vào người Joohyun thì nàng mới nhúc nhích từ chối.
- Chị không sao. Em ra ngoài làm việc tiếp đi.
Nghe rồi Seulgi đi lấy nguyên liệu thay phần Seungwan rồi ra ngoài. Thấy chị ấy yếu ớt trả lời Seungwan vừa mừng lại vừa lo.
- Em xin lỗi nhé. Em vội quá n...
- Chị không sao.
- Chị thấy đau ở đâu em thoa thuốc cho chị nhé.
Seungwan sốt sắng tìm lấy hộp thuốc y tế khắp cửa hàng rồi quay trở lại nhà kho thấy Joohyun vẫn cúi mặt vì đau đớn, lại cảm thấy có lỗi vô cùng.
- Chị ngẩng mặt lên cho em xem trán nào.
-...
Seungwan cúi xuống không thấy Joohyun ngẳng mặt lên liền đánh liều lấy tay nâng lên nhẹ nhàng, sự run rẩy khi lần đầu tiên chạm vào chiếc cằm nhỏ nhắn.
Gương mặt Joohyun lúc này như phát khóc, bao nhiêu sự quyền quý cao sang như muốn vứt bỏ đi hết nhưng lại nhớ ra rằng mình đang đi làm nên tiết chế. Đôi mắt long lanh như sắp trực trào nhìn Seungwan.
Seungwan như lặng người đi, trong lòng Seungwan lại dấy lên cảm giác xót xa. Trán Joohyun nhanh chóng nuôi dưỡng một cục u to ơi là to. Seungwan lấy một ít thuốc thoa thật nhẹ và cẩn thận từng chút, vừa thoa vừa thổi.
Từ lúc nào bàn tay nâng chiếc cằm còn lại của Seungwan đã di chuyển lên phần má một chút. Vì chút đau rát nên Joohyun cứ nhắm mắt lại, được Seungwan thổi mát vơi đi một tí đau thì mở mắt ra. Xương quai xanh và chiếc cổ trắng ngần của Seungwan đang áp sát vào mặt của nàng. Mùi hương nhẹ nhàng sọc vào mũi khiến nàng như lơ đãng đi mất, chẳng biết đau là đâu chỉ thấy hai má nàng nóng bừng rồi ửng hồng, trộm quan sát từ cử chỉ lo lắng của Seungwan, Joohyun mặc phó cho người kia muốn làm gì thì làm. Nàng nhìn chằm chằm vào Seungwan như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Em xin lỗi do em bất cẩn. Chị ở trong này nghỉ ngơi đi. Trán vẫn còn sưng, em thoa thuốc tí nó sẽ hết. Chị còn đau ở đâu không nói em?
-...
- Chị không sao đấy chứ?
- Không sao...chị đỡ rồi.
Joohyun nói lí nhí trong cổ họng khiến Seungwan không nghe được liền hạ thấp người xuống đưa tai đến môi của Joohyun yêu cầu nàng nói lại.
Lạy em. Son Seungwan đừng lại gần chị như thế. Quyền quý cao sang của chị biết để đâu đây.
- Yahhhh! Chị đã nói không sao. Em mau tránh ra coi. Ra ngoài làm việc đi.
Seungwan giật bắn người, vò vò lấy tai mình, còn vỗ xem có còn nghe thấy nữa không rồi mới hoàn tỉnh lại. Thấy Joohyun nổi giận, Seungwan lại rối người xin lỗi liên tục rồi đi ra ngoài. Thầm nghĩ nếu ở lại thì không còn nhìn thấy thế giới bên ngoài nữa mất.
Nghĩ rồi rời đi, bỏ lại con người ngồi đỏ mặt với cục u trên trán. Không thể nào hờn dỗi hơn. À là vừa dỗi vừa ngượng mới đúng.
Tên ngốc nhà em Son Seungwan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com