11
Trước đây Joohyun vẫn thường nghĩ về một tương lai sống lầm lũi trong bóng tối một mình cả đời này.
Căn nhà sẽ tiếng nói cười, trên bàn cơm có người cùng trò chuyện. Buổi sáng thức dậy có người cùng cô ngồi đón nắng. Đêm xuống có người thủ thỉ vào tai cô câu chúc ngủ ngon. Joohyun cho rằng mình mãi mãi sẽ không thể có được cuộc sống như thế nhưng cô vẫn cứ khao khát. Khi nhận ra rằng mình đã đến rất gần với ước muốn đó thì thế giới lại quay về quỹ đạo cũ. Seungwan đã không đến nữa. Joohyun thấy ngột ngạt khi nghĩ đến tương lai không có cô ấy.
Hôm ấy, cô đã ngồi đợi Seungwan ở trước cổng nhà cả buổi chiều. Nhưng sau giờ tan ca, Seungwan vẫn không trở về.
Cô thừa nhận mình mong Seungwan có thể ở bên cạnh. Liệu có trễ rồi không?
Nghĩ vậy nên Joohyun đã một mình đi đến đồn cảnh sát. Thật sự để đến được đồn cảnh sát rất khó khăn với Joohyun. Dù có gậy dò đường đi nữa, Joohyun khó mà có thể đến được đồn cảnh sát. Thay vì đi bộ mất hai mươi phút. Joohyun đã đi gần một tiếng đến có thể đến nơi. Trên đường có rất nhiều người tỏ ý giúp đở. Joohyun thầm thở phào nhẹ nhõm khi đến được đồn cảnh sát mà không gặp phải chuyện gì.
Cảnh sát ở đó rất bất ngờ. Đội trưởng Kang hớt hãi chạy đến hỏi han. Joohyun bảo rằng mình ổn rồi hỏi về Seungwan.
Cô ấy vừa ra ngoài rồi. Có vẻ có việc gấp. Đội trưởng Kang nói thế. Joohyun chỉ có thể cúi đầu thất vọng quay về.
Đội trưởng Kang mang theo thuốc mà anh đã lấy trên Seoul về giúp và đề nghị đưa Joohyun về vì trời tối. Anh nói khi Seungwan trở lại anh sẽ nhắn giúp. Nhưng sau đó cô đã gặp được Seungwan ở trước cổng nhà mình.
Tim cô đập hỗn loạn khi nghe đội trưởng Kang gọi Seungwan. Có thể vì những lời nói hôm trước mà Seungwan đã giận cô mất rồi. Giọng nói cô ấy thản nhiên và xa cách, không còn vẻ quan tâm cô như trước kia nữa. Điều đó làm cô đau nhói.
Joohyun muốn xin lỗi và nói rằng cô lo sợ và không đủ dũng cảm để đón nhận sự chăm sóc của cô ấy. Cô lại sợ mình sẽ nói sai gì đó lần nữa. Cô thiếu tự tin thế đấy! Vì sống trong bóng tối quá lâu nên khi đối diện với nguồn sáng từ Seungwan cô tưởng như mình bị thêu rụi thành tro. Khi Seungwan lại muốn đi khỏi cô lần nữa, cô đã tái sinh. Từ đống tro tàn ấy mà vùng vẫy, cô muốn bắt lấy cơ hội để được ở bên cạnh cô ấy, được chuộc lỗi và cũng để tự cứu rỗi bản thân mình.
"Đèn nhà tôi hỏng rồi. Tôi không thể tự mình thay bóng đèn được, nên em hãy giúp tôi với."
Tất cả chỉ là cái cớ. Cô không thể nhìn thấy gì cả, sao cô có thể biết đèn nhà mình hỏng hóc chỗ nào cơ chứ? Cô thậm chí chẳng cần dùng đến đèn đóm làm gì. Vậy mà Seungwan vẫn tin cô. Cô ấy thỉnh thoảng vẫn ngờ nghệch như vậy.
Dù chỉ là viện cớ nhưng Joohyun lại đột nhiên thấy khó chịu khi Seungwan không nhận ra rằng cô đang nói dối. Cô ấy vẫn như cũ dành hết sự quan tâm cho cô mà không chút nghĩ ngợi nào khiến Joohyun thấy có lỗi.
Khi ôm lấy Seungwan để thổ lộ lòng mình, cô lại thấy nhẹ nhõm.
Joohyun thừa nhận mình viện cớ. Chỉ vì tôi muốn em ở lại thêm chút nữa.
Joohyun thừa nhận mình hèn nhát. Chỉ vì tôi sợ trở thành gánh nặng của em.
Joohyun thừa nhận mình ích kỷ. Chỉ vì em đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Joohyun thừa nhận mình tham lam. Vì tôi chỉ là một người bình thường khao khát được yêu thương.
Joohyun thừa nhận mình yêu cô ấy. Và vì suy cho cùng, tôi cũng mong muốn được ở bên em.
"Không vội. Không vội đâu. Em cũng sẽ cố gắng."
Nước mắt chực trào dâng trong khoé mắt, cô vùi mặt vào cái ôm ấm áp của Seungwan. Cô thở phào nhẹ nhõm. Seungwan giống như gió xuân không ồ ạt thổi qua đời cô mà chậm rãi đong đưa. Tư vị ấm áp ngọt ngào khiến trái tim cô trôi dạt. Giống như khi gió xuân thổi và hoa sẽ nở, dù có thế nào đi chăng nữa, những bông hoa vẫn sẽ nở rộ mà không cách nào ngăn được. Seungwan đối với Joohyun chính là mang ý nghĩa đó. Dù có cố gắng né tránh thế nào đi chăng nữa, cô vẫn theo bản năng mà rung cảm với cô ấy.
Seungwan nói không cần vội thì thật sự cô ấy chọn cách chậm rãi đến bên cô. Cả hai hệt như những đứa trẻ chập chững bước những bước đi đầu đời. Những suy nghĩ nặng trĩu trong lòng Joohyun giờ đã nhẹ nhàng hơn.
Ngày nào Seungwan cũng đến. Giống như đến gần hơn với mong ước của mình, Joohyun mỗi ngày đều trông chờ vào ngày mai hơn.
"Em định sẽ mua thêm hoa. Chị thích hoa gì?"
"Gì cũng được cả. Chị cũng đâu thể thấy được."
"Sau này đừng nói thế nữa. Em không xem đó là khuyết điểm nên chị cũng đừng tự ti về đôi mắt của mình. Đừng để bị ràng buộc bởi bất kỳ khiếm khuyết nào. Chị có quyền chọn lựa và quyết định mọi thứ."
Joohyun nhắm mắt lại rồi gật đầu thật mạnh. Cô mường tượng về vườn hoa đầy màu sắc trong đầu rồi nói với Seungwan. Cô ấy có vẻ rất vui khi Joohyun làm thế.
Hoa trước sân được tỉa tót cành lá lại và bón phân bón thêm vào từng chậu. Thời tiết đã ấm lên rõ rệt. Seungwan hứa sẽ đưa Joohyun đi dạo biển lần nữa. Joohyun đồng ý. Vì lần trước chẳng mấy vui vẻ gì nên cô muốn quay lại bờ biển đó lần nữa.
Mỗi tối Joohyun lại bật điện đều đặn, dù cô cũng không thể nhìn thấy gì nhưng cô cảm nhận được sự sống đang tồn tại trong ngôi nhà này.
Joohyun vẫn chưa quen với cảm giác nhớ nhung ai đó. Khi Seungwan không ở cạnh cô, cả căn nhà trở nên tĩnh lặng đến lạ thường. Trước đây cô vẫn sống như thế vậy mà giờ cô đã thấy không gian thiếu sự tồn tại của cô ấy lại trở nên buồn tẻ như thế.
Lại nghĩ đến Seungwan nữa rồi...
Joohyun gấp quyển sách chữ nổi lại đặt trên đầu giường. Mảnh giấy ghi số điện thoại của Seungwan giờ đã được Joohyun dùng để đánh dấu trang sách. Cô sớm đã thuộc lòng dãy số điện thoại của Seungwan từ lâu, nhưng đến tận bây giờ cô vẫn chưa lần nào gọi cho cô ấy.
Nếu giờ này mà gọi thì có ảnh hưởng đến công việc của cô ấy không nhỉ? Đồng hồ báo thức bằng giọng nói đã phát âm thanh báo hai mươi hai giờ rồi. Seungwan nói hôm nay cô ấy có ca trực ở đồn cảnh sát, vậy nên Joohyun đắn đo một lúc.
Cuối cùng cô vẫn quyết định gọi cho Seungwan. Joohyun mò mẫm tìm chiếc điện thoại của mình đặt trên đầu tủ. Đó là điện thoại nắp bật kiểu cũ, nhưng vì nó thuận tiện hơn với Joohyun nên cô vẫn luôn dùng nó. Cô thận trọng ấn số điện thoại của Seungwan để chắc chắn rằng mình không nhầm.
Không biết cô ấy có đang bận gì không? Sau bốn hồi chuông vẫn chưa ai bắt máy.
Sau đó là một tiếng bíp báo hiệu đã kết nối với đầu dây bên kia.
Joohyun thấy căng thẳng. Không hiểu vì sao lại thấy căng thẳng đến thế. Seungwan cũng im bặt.
"Có phải... này là số điện thoại của Seungwan không ạ?"
"Trời! Mình nằm mơ rồi."
Joohyun nghe tiếng nói lẩm nhẩm từ đầu dây bên kia. Cô khẽ cười vì nhận ra đó đúng là giọng của Seungwan rồi.
"Joohyun... Là chị sao? Lần đầu tiên chị gọi cho em. Em không nhầm đúng không? Joohyun. Chị nói gì đi. Em muốn nghe giọng chị. Khoan đã. Có chuyện gì không? Chị vẫn ổn chứ. Joohyun, có phải chị nhớ em nên gọi không? A! Đột nhiên em hồi hợp quá."
"Em cứ nói thế này làm sao chị nói gì được đây?"
"Phải rồi. Là em nói nhiều quá. Cũng vì em vui quá đó thôi. Joohyun, sao chị lại gọi cho em thế?" Giọng Seungwan phấn khích, có xen lẫn tiếng cười khúc khích.
Seungwan vui đến vậy sao? Chỉ vì mình đã gọi đến.
"À, Ừ. Thì là vì không ngủ được."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng hừ khẽ.
"Thừa nhận rằng chị nhớ em khó đến thế sao?"
Giọng hờn dỗi của Seungwan là thế này sao? Joohyun có thể tưởng tượng ra cô ấy đang bĩu môi mà nói với cô như thế. Nghĩ vậy nên Joohyun thấy buồn cười.
"Em thì đang buồn ngủ lắm đây, nhưng may mà chị gọi đến."
"Có mệt lắm không?"
"Không đâu. Bây giờ lại càng không."
"..."
"Joohyun, em vui lắm."
"..."
"Chỉ mới không gặp một lúc thôi mà em đã thấy nhớ chị rồi."
"..."
"Sáng mai em sẽ mua bữa sáng cho chị khi tan ca. Chị không cần tự làm bữa sáng đâu nhé..."
"Ừ. Chị biết rồi."
Cuộc trò chuyện cứ trôi dạt. Joohyun nằm quấn mình trong chăn ấm, điện thoại áp lên tai.
"Em sẽ bật nhạc. Chị nghe rồi ngủ sớm đi nhé. Em nói nhiều quá nhỉ? Nếu cứ nói chuyện mãi thế này sao chị có thể ngủ được."
Giọng Seungwan tươi sáng, lúc hứng khởi lúc trầm ổn dịu dàng. Cơn buồn ngủ ập đến lúc nào chẳng hay khi Seungwan bắt đầu bật nhạc từ loa máy tính.
"..."
"Ngủ ngon. Joohyun."
__________________________
Mn xong chap này cũng ngủ ngon nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com