Chương 1
"Wen, chúng ta chia tay đi."
"Vì?"
"Vì chị không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa."
"Em đã làm gì khiến chị chán ghét à?"
"Không, em luôn rất tốt. Chỉ là chị cảm thấy tình yêu giữa hai người con gái sẽ không có tương lai."
"Đó là tất cả những suy nghĩ của chị trong suốt thời gian yêu nhau phải không?"
"Ừ, ngày mai chị phải về nước rồi. Hai tháng nữa chị sẽ kết hôn."
***
Mang theo chiếc lá phong đỏ từ Canada và sau khoảng thời gian dài ngồi trên máy bay, rốt cuộc Tôn Thừa Hoan cũng đặt chân tới đất nước Trung Hoa tráng lệ.
Cô đã rời khỏi nơi này từ khi còn rất nhỏ, nhỏ tới mức bản thân cô chẳng thể giữ lại chút ấn tượng nào về khoảng thời gian đó. Chúng trở nên mơ hồ, thậm chí là nhạt nhòa đến mức đáng thương, tựa như bức tranh trừu tượng của Jackson Pollock(1) vậy.
Hiện tại đang là mùa đông.
Sự chênh lệch múi giờ khiến Thừa Hoan mệt mỏi hít sâu một hơi rồi mới có thể tiếp tục di chuyển hành lý. Thời điểm trông thấy đôi vợ chồng trung niên đã đứng chờ mình từ lâu, khóe môi cô dần cong lên nụ cười.
"Con gái, đi đường có mệt không?" Người đàn ông cưng chiều nhận lấy xe đẩy hành lý, tay còn lại xoa đầu cô.
"Con không mệt. Bởi vì con nghĩ mình sẽ được gặp ba mẹ."
"Dẻo miệng." Người phụ nữ đứng bên cạnh cô khẽ mắng, không quên bổ sung: "Dạo gần đây dì con thế nào? Vẫn khỏe chứ?"
Tôn Thừa Hoan vui vẻ đáp: "Vâng, dì vẫn khỏe ạ. Dì nói Tết này sẽ trở về thăm mọi người."
Sở dĩ năm đó gia đình quyết định để cô xuất ngoại, cũng bởi vì dì của cô không lấy chồng và không sinh con. Cho nên Tôn Thừa Hoan mới được gửi sang Canada sống cùng dì.
"Chị con đâu ạ?" Cô chờ một lát nhưng không thấy chị xuất hiện mới lên tiếng thắc mắc.
"Chị con bận việc đột xuất nên không thể tới." Mẹ giải thích. "Cuối năm cứ luôn tay luôn chân mãi thôi."
***
Từ khi rời khỏi sân bay đến khi chiếc xe tiến vào đường quốc lộ, Tôn Thừa Hoan chỉ lặng yên ngắm những con đường xa lạ liên tục thay đổi, lòng chợt nhớ tới chị.
Vài hôm trước, cô đã tận tay nhận tấm thiệp màu đỏ mà chị nhờ người bạn cùng nhóm nghiên cứu sinh gửi đến. Bên trong chị còn cẩn thận ghi chú thêm rằng bản thân rất hy vọng cô có mặt, cũng rất hy vọng có thể được nghe cô chúc phúc.
Nực cười. Chị kiên quyết mời tôi dự gia hôn lễ của chị để chà đạp tình yêu tôi dành cho chị sao? Hay là vì muốn tôi chứng khiến thời khắc chị và chồng chị phấn khởi trao nhau nhẫn cưới rồi âu yếm trao nhau nụ hôn?
Tôn Thừa Hoan châm biếm cười.
Thế nhưng thật là đáng thương, bởi vì nụ cười ấy của cô cũng chẳng thể duy trì được bao lâu.
Cô vĩnh viễn khắc sâu vào tim một điều rằng đêm đó mình đã khốn khổ xé nát tấm thiệp cưới ra sao, đã vùi mặt vào gối khóc nức nở như thế nào. Thật nhục nhã khi cô yêu chị, thương chị, tin tưởng chị, để rồi nhận lại trái đắng là phải chứng kiến cảnh chị sánh bước bên một người đàn ông xa lạ khác.
***
Tôn Thừa Hoan đã trằn trọc vài giờ nhưng vẫn không thể ngủ. Cuối cùng cô bực bội ngồi dậy, lấy từ vali ra bao thuốc lá kèm bật lửa - món quà sinh nhật gần đây nhất do chị tặng.
Nhẹ nhàng mở cửa ban công, mặc kệ cơn buốt giá xâm nhập vào từng lỗ chân lông. Cô thẫn thờ ngồi bệt xuống đất. Rồi chẳng khác nào một kẻ nghiện ngập lâu năm, luống cuống châm lửa và thèm thuồng rít mạnh một hơi.
Đã lâu không hút thuốc khiến mùi khói cay nồng làm cô phải ôm ngực ho sặc sụa.
Ấy thế nhưng vừa ho, Tôn Thừa Hoan lại vừa ôm mặt khóc.
"Bùi Tư Hiền, vì sao chị lại đối xử tàn nhẫn như thế với tôi?" Cô đau đớn rít qua kẽ răng. "Vì sao hả Bùi Tư Hiền?"
Gắn bó bên nhau từ thuở một người vẫn còn là đứa bé học năm cuối cấp hai, một người là thiếu nữ đương độ căng tràn sức sống, dốc hết mình chuẩn bị hành trang bước chân vào cánh cửa đại học.
Thời gian gặp mặt ít ỏi, số lần đi chơi riêng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà hai người vẫn lặng thầm quyết tâm, vẫn không ngừng bền bỉ tìm cách hàn gắn sau bao lần tình yêu chênh vênh bên bờ vực đổ vỡ.
Từng mùa lá phong trôi qua, đồng nghĩa với việc mỗi ngày cô đều trưởng thành vì chị. Cô thi vào trường Đại học mà chị đang theo học, sẵn sàng nộp giấy tờ đăng kí ở lại làm nghiên cứu sinh cũng chỉ đơn giản vì muốn được ở bên chị nhiều hơn một chút.
Thế nhưng Bùi Tư Hiền đã dứt khoát bỏ rơi cô.
Khóc lóc chán chê, Tôn Thừa Hoan bất lực ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u cùng vô số bông tuyết trắng đang nối đuôi nhau rơi xuống. Tuy nhiên cô không hề cảm thấy lạnh.
So với việc tâm hồn đã trở nên đông cứng và mục rỗng, thì cảm giác lạnh lẽo bên ngoài xác thịt cũng đâu có vấn đề gì?
Tôn Thừa Hoan lại bất lực cười.
Cô thực sự rất vô dụng, cô chẳng thể làm gì khác ngoại trừ cười cho qua chuyện vậy thôi.
***
Cách tốt nhất mà một người trưởng thành nên dùng để đối mặt với cuộc sống chính là cho dù ngày hôm qua có khóc đến hai mắt sưng húp, thì sáng sớm hôm sau vẫn phải thức dậy và bình tĩnh trang điểm, vẫn phải ăn mặc quần áo thật xinh đẹp.
Tôn Thừa Hoan ngắm mình thật kĩ trong gương. Hoàn hảo, chỉ có điều tơ máu trong đôi con ngươi màu cà phê vẫn chưa hoàn toàn tan hết.
Cô sẽ khiến Bùi Tư Hiền phải hối hận vì đã thách thức sự can đảm của cô.
Bởi vì hôm nay, cho dù mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng nào chăng nữa. Thì cô vẫn sẽ đứng bên dưới và chứng kiến thời khắc chị ta bước chân vào lễ đường, sẽ chứng chứng kiến khoảnh khắc chị ta phản bội tình yêu của hai người.
Đồ khốn.
***
Nhà họ Bùi chung quy cũng là một thế gia danh môn, bởi vậy đám cưới của Bùi Tư Hiền được tổ chức tại một khách sạn xa hoa có tiếng.
Tôn Thừa Hoan bước vào đại sảnh. Sau khi chứng minh giấy tờ và thiếp mời, cô mới được bảo an cho phép tiếp tục vào trong.
Cũng đâu phải đám cưới của tổng thống? - Tôn Thừa Hoan châm biếm nghĩ thầm.
"Thừa Hoan?" Đột nhiên bên tai cô vang lên tiếng gọi.
Cô đánh giá người phụ nữ mắt một mí trạc tuổi mình bỗng từ đâu xuất hiện, ngờ vực hỏi: "Cậu là..."
Người bạn đáng yêu đó vô cùng hào phóng trao cho cô một cái ôm: "Thật là đáng ghét, cậu không nhớ tớ sao?"
Tôn Thừa Hoan ăn ngay nói thật lắc đầu.
"Tôi không nhớ."
Nhận được phản hồi chẳng mấy tích cực của đối phương, cô bạn đáng yêu rõ ràng không vui: "Cậu thật quá đáng nha. Lúc nhỏ cậu vẫn thường giành kẹo và đồ ăn của tớ."
Cô có chút dở khóc dở cười, bởi nói đến đây thì cô nhớ ra rồi.
"Tiểu Kỳ, nhiều năm qua chúng ta mất liên lạc, tớ làm sao biết được dung mạo của cậu thay đổi thế nào cơ chứ?"
"Có hả?" Khương Sáp Kỳ lấy điện thoại ra soi soi mặt. "Tớ cảm thấy bản thân vẫn đáng yêu giống như lúc nhỏ mà."
"..."
"Đi thôi đi thôi. Đừng đứng ngốc ở đây nữa. À, cậu cũng quen chị Tư Hiền ư?"
"Tớ..." Tôn Thừa Hoan nhất thời không biết nên giải thích ra sao. "Ừ... tớ là hậu bối của chị ấy."
"Ồ, còn tớ được mời vì là người quen của chị Châu Hiền."
"Châu Hiền?" Cô hơi nhướn mày, ngơ ngơ ngác ngác trước cái tên hoàn toàn xa lạ.
"Ừ, Châu Hiền, chị ấy là chị gái song sinh của chị Tư Hiền. Cá là cậu chưa gặp chị ấy phải không? Hai người họ rất giống nhau." Khương Sáp Kỳ cảm thán. "Đều giống tiên nữ vậy."
Tôn Thừa Hoan nghe xong cũng không quá để tâm, cô miễn cưỡng ậm ừ vài tiếng rồi gạt cái tên Châu Hiền sang một bên.
Bởi vì lý do hôm nay cô đến đây, chỉ duy nhất vì Bùi Tư Hiền mà thôi.
---
Chú thích:
(1) Jackson Pollock (1912 -1956): Họa sĩ nổi tiếng người Mỹ.
---
Nhông an~ Fic đã ngâm một thời gian nhưng giờ mới đăng =)))))
10.6.2019
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com