Chương 2
Buổi trưa, Bae Joohyun đặt bản thảo đã đọc nhanh xuống và đưa tay lên dụi mắt. Cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ phòng khách, bên ngoài trời đang mưa rất to. Lượng mưa vào mùa hè ở địa phương luôn đặc biệt dồi dào, những năm gần đây do một số lý do về khí quyển hoặc dòng hải lưu nên thường mưa liên tục kể từ tháng 6. Mây kéo dài khoảng hai tháng trước khi di chuyển dần về phía nam và trôi về hướng biển cách đó không xa.
Bae Joohyun thầm nghĩ, khi Son Seungwan nghĩ ra tựa đề cho cuốn tiểu thuyết mới của mình vào hai năm trước, có lẽ là vào một buổi sáng trời đổ mưa; nhà văn đã lấy cảm hứng từ khung cảnh đó và viết nên nền tảng cho tác phẩm đầu tiên của mình trong tập "Ngoại truyện của Tik" - "Summer Rain".
Ở cuối chương thứ năm của bản thảo, Bae Joohyun nhìn thấy dòng tái bút bắt mắt được viết bằng bút chì của Son Seung-wan.
Hôm nay tôi đã nói chuyện với biên tập viên. Cô ấy chúc mừng tôi vì đã bắt đầu công việc của mình, nhưng cô ấy không thích việc chủ đề tác phẩm được quyết định quá sớm. Nó quá tầm thường, tôi nghĩ đó chính là ý mà cô ấy muốn nói.
Dù là cấu trúc câu, các từ ngữ hay văn phong, nó đều quá tầm thường, loại tầm thường mà khiến người đọc không ai còn muốn lôi ra đọc hay trưng bày trên giá sách. Nếu tôi hiểu đúng thì cô ấy còn ám chỉ rằng tôi cần phải xem xét cả phương diện giá trị doanh nghiệp. Tập truyện về Tik bán rất chạy (vì thế mà tôi mới có căn hộ riêng để ngồi đây và lặng lẽ viết lách), và giới xuất bản chắc hẳn đã rất đặt nhiều kỳ vọng những phần sau đó...
Chúng tôi cũng đã nói chuyện rất nhiều. Tôi đã không chịu nhún nhường và cô ấy cũng vậy. Tôi nói với cô ấy rằng câu chuyện lần này khác với những câu chuyện trước đây. Tất nhiên cô ấy hỏi tôi nó khác biệt chỗ nào. Sau khi cuốn tiểu thuyết được hoàn thành, sự hài lòng của cá nhân tác giả đã không còn là tiêu chí đầu tiên để đánh giá tác phẩm đó nữa.
Cô ấy hỏi tôi:
"Vậy là em không muốn nghĩ đến phương diện kinh doanh à?"
"Cứ thế này thì ngay cả một bản cũng không bán được mất."
Tôi nhớ mình đã trả lời và dùng một giọng điệu mạnh mẽ mà trước đây chưa từng thể hiện qua. May mắn thay, cô ấy đã quay trở lại làm người con gái đáng yêu mà tôi biết và điều hướng cuộc trò chuyện khó chịu này sang một vấn đề khác bằng tài ăn nói khôn ngoan.
Đoạn phía dưới còn có thêm một vài chú thích và kí tự, nhưng xem kĩ lại thì đó chỉ là một vài nét vẽ. Bae Joohyun không nhớ trước đây Son Seungwan có thói quen này. Giấy viết tay của nhà văn trẻ, kể cả là bản thảo đầu tiên, hầu hết đều rất sạch sẽ - ngay cả việc gạch bỏ những phần không thích nữa cũng rất dứt khoát.
Không hiểu sao sau khi đọc xong Bae Joohyun lại có một cảm giác rất lạ. Cô chỉ có thể tạm thời nắm bắt được, nhưng lại không thể diễn tả được cảm xúc cụ thể là gì. Son Seungwan đã lấy tiêu chí đầu tiên để đánh giá cuốn tiểu thuyết này là gì? Cô gõ ngón tay mảnh khảnh lên cửa sổ, cảm nhận sự rung động của những hạt mưa đang lộp bộp hắt vào tấm kính.
Thái độ của Son Seungwan đối với chuyện này cũng rất khác so với trước đây, về mọi mặt.
"Đang nhìn cái gì vậy?"
Bae Joohyun gần như nhảy dựng lên vì âm thanh bất ngờ vang lên từ phía sau (cô luôn rất nhạy cảm với những thay đổi của môi trường xung quanh). Sau khi dựa vào tường quay rồi người lại, Son Seungwan đang khoanh hai tay trước ngực, đứng ở giữa phòng khách, mái tóc ướt đẫm mồ hôi nằm lộn xộn trên đầu, sắc mặt tái nhợt, trông có vẻ khổ sở.
Bae Joohyun giật mình. "Em tỉnh dậy từ lúc nào thế?"
"Vừa mới thôi."
Son Seungwan trả lời ngắn gọn, cúi người ngồi xuống ghế sofa, kéo chiếc chăn mà Bae Joohyun vừa đắp khi nãy lại gần rồi quấn nó quanh người.
"Em đo lại nhiệt độ rồi, không còn cao nữa."
Bae Joohyun ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường. "Chị đoán là từ giờ đến chiều sẽ không sốt lại nữa đâu."
Người bệnh vặn vẹo, uể uể oải oải vùi đầu vào chăn. "Cả người em đầy mồ hôi và em thấy khó chịu."
"Bây giờ em không thể tắm được."
Son Seungwan phát ra một tiếng "hừm" dài từ mũi, ngẩng đầu lên nhìn khi thấy Bae Joohyun đang đến gần.
"Vừa rồi chị đang nhìn cái gì?" Nhà văn trẻ lại hỏi. "Bên ngoài cửa sổ có gì à?"
Bae Joohyun cúi đầu nhìn mặt nhà văn, ánh mắt chạm nhau nhưng rồi lại né tránh, cuối cùng dừng lại trên dái tai nhỏ của Son Seungwan. Đứa trẻ đưa bàn tay ẩm ướt vì mồ hôi của mình ra, siết chặt gấu quần của cô.
"Đừng né tránh, cứ nói đi."
Lòng bàn tay khô khốc của Bae Joohyun áp vào mu bàn tay của Son Seungwan.
"Nhìn mưa mùa hè." Cô thì thầm.
Hai người chỉ đơn giản ăn chút đồ ăn nhẹ rồi ngồi cạnh nhau trên ghế sofa trong phòng khách, hướng ra cửa sổ. Bae Joohyun hỏi nhà văn có muốn về phòng nghỉ ngơi không nhưng Son Seungwan lắc đầu từ chối. Họ nhìn mưa ngoài cửa sổ và trong giây lát không nói nên lời. Lúc này người bệnh bắt đầu tỏ ra yếu đuối, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Bae Joohyun, nhắm mắt lại.
"Thật ra, vào đông chí của năm ngoái, em đã viết xong chương cuối rồi."
"À..." Bae Joohyun thốt lên một âm thanh khô khốc, phải rất lâu sau cô mới hiểu được tình hình hiện tại. "Thế là thật sự không phải là tuần trước à?"
"Năm ngoái, lúc mùa đông gần tới, em cảm thấy có gì đó không ổn. Thế là em đã xé rất nhiều giấy, cuối cùng quyết định tạm thời để nó nằm im đó rồi mới bắt đầu viết lại vào mùa hè."
Bae Joohyun nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trên tấm kính trong suốt và khẽ cau mày. "Không có gì ngạc nhiên lắm, dù sao trong suốt sáu tháng qua chị cũng đã đọc rất nhiều bản thảo của em."
"Đó là lý do tại sao...." Son Seungwan đặt tay lên đầu gối của Bae Joohyun và dùng ngón tay gõ nhẹ một cách ngẫu nhiên. "... việc này chưa từng xảy ra trước đây. Từ "summer" trong tên truyện không đồng nghĩa với việc nó được viết vào mùa hè. Thật ra cũng chẳng có lí do gì đặc biệt cả, em thậm chí còn đã viết nó với tâm thế rất nhàn nhã. Nhưng đột nhiên vào mùa đông năm ngoái, có cái gì đó trong tiềm thức thôi thúc em, nó gào thét, bảo em hãy dừng viết lại."
Nhà văn trẻ vừa nói vừa dừng lại, khẽ thở dài chờ đợi câu trả lời của Bae Joohyun. Tuy nhiên, Bae Joohyun chỉ nhìn vào một điểm nào đó trong khoảng không trước mặt và im lặng.
"Này, sao chị không nói gì?" Son Seungwan vỗ vỗ vào đùi Bae Joohyun.
Bae Joohyun khẽ run lên, cố gắng thoát ra khỏi ký ức. Cô nắm lấy bàn tay đang đặt ở chân mình và từ từ kéo nó ra.
"Em vừa nói cái gì ấy nhỉ... Chị đang nhớ tới lần em đổ bệnh, cái lần mà em bị cúm, lúc ấy em đã đổ mồ hôi nhiều tới mức trông như vừa mới bị ai nhúng vào thùng nước vậy."
Son Seungwan bĩu môi. "Lúc đó em vẫn còn gọi chị là tiền bối, nhưng đã lâu lắm rồi."
"Lúc đấy chị ở trong kí túc xá của em, giúp em lau mồ hôi và thay khăn nhưng mà em vẫn cứ sốt liên tục, thậm chí còn chẳng thể đến bệnh viện. Còn nhớ không? Chị muốn giúp em ra khỏi giường nhưng cuối cùng em lại mếu máo khóc vừa ôm chị vừa nói em đau đầu, đầu em như sắp vỡ ra rồi..."
"Còn có chuyện đó sao?" Son Seungwan rút tay lại, ngồi dậy, quay đầu lại kiểm tra xem trên mặt Bae Joohyun nét nào giống như đang trêu chọc hay không.
"Hoàn toàn là sự thật." Bae Joohyun mỉm cười, nhưng rất nghiêm túc, "Lần đó em đã khóc trước mặt chị, khóc nhiều đến mức khiến chị hoảng hồn cả người. Nói đùa chứ, trong phút chốc chị còn tưởng em sắp chết tới nơi."
"Chị không gọi xe cấp cứu à?"
Bae Joohyun hơi nheo mắt nói: "Đầu tiên chị gọi điện cho bạn học ở trường y, như thế nhanh hơn là gọi xe cấp cứu. Chị nói với cậu ấy tình hình của em, cậu ấy cũng không giải thích gì, chỉ bảo chị đi mua thuốc và miếng dán hạ sốt. Ngoài ra còn có mấy loại thuốc chống virus gì gì đó. Chị còn nói với cậu ấy, em sẽ chết vì đau đầu mất. Đầu dây bên kia bảo rằng cơn đau sẽ biến mất khi không còn sốt nữa. Chị bảo cậu ấy, em vẫn đang khóc. Em đoán xem cậu ấy trả lời như thế nào?"
"Hm?"
Son Seungwan đi đến góc ghế rồi nằm xuống, hai bắp chân không khách khí nhét vào trong ngực Bae Joohyun.
"Cậu ấy nói em hẳn là đang nhớ mẹ, liền bắt chị giả vờ làm mẹ của em, dỗ dành em." Bae Joohyun nghiêm túc lặp lại.
Son Seungwan cười khúc khích, làm đôi má nhợt nhạt của nàng có thêm chút sắc hồng hào.
"Lúc đó em ốm yếu quá, trưa hôm sau chị phải ra ngoài mua đồ ăn rồi mang về. Lúc về liền thấy em đang đắp miếng hạ sốt, nằm trên bàn thấp viết gì đó. Nếu nhớ không lầm thì đó là nguyên mẫu của cuốn "Cây súng nhỏ của Tik".
"Em đã có một giấc mơ." Son Seungwan đặt hai tay lên bụng dưới, nhìn lên trần nhà và chậm rãi nhớ lại. "Trực giác của em thôi thúc em phải lập tức ghi lại nó, ai mà ngờ sau này lại có ích như thế."
"Quả là nhà văn thiên tài."
"Đúng vậy." Son Seungwan cũng không hề giả vờ khiêm tốn.
Bae Joohyun lại nhìn về phía trước, mưa đã dần tạnh rồi. "Em đã viết nó liên tục trong gần mười tiếng đồng hồ. Lúc viết xong, em liền lăn ra ngủ quên. Chị đã dùng đèn ngủ đầu giường để đọc hết chỗ truyện ngắn đó, khi đọc, chị đã nghĩ, ở thập niên tiếp theo, người đoạt được giải thưởng danh giá về văn học chỉ có thể là em."
"Lúc đó, em mới chỉ viết cuốn tiểu thuyết đầu tiên của mình thôi mà."
"Em viết cuốn đầu tiên, nhưng mà viết trong lúc bản thân đang đổ bệnh." Bae Joohyun không ngần ngại bổ sung.
Son Seungwan hài lòng nhắm mắt lại, làm ra bộ dạng tự mãn đặc biệt. Bae Joohyun rất thích vẻ mặt này của nàng, không hề cảm thấy ghét bỏ chút nào. Nhưng nhà văn trẻ đột nhiên cau mày, rồi lại rất nhanh biến mất không dấu vết.
"Sao thế?"
"Không có gì." Son Seungwan vẫn nhắm mắt. Má lại đỏ bừng; Bệnh nhân lo lắng hắng giọng nhằm cố gắng giảm bớt cơn ngứa ngáy.
"Muốn ngủ lại không?"
Nàng lắc đầu. Tuy nhiên, Bae Joohyun đã đứng dậy, cúi xuống, luồn tay vào nách nhà văn trẻ vĩ đại và nhấc bổng nàng lên dễ dàng như nhấc một đứa trẻ.
"Lên giường nằm đi." Cô nói, không để cho Son Seungwan có cơ hội cãi lại. "Em đang bệnh."
Son Seungwan mở mắt ra, khuôn mặt xinh đẹp của Bae Joohyun phản chiếu trong con ngươi trong veo của nàng. Nàng thoát khỏi vòng tay của Bae Joohyun, bước nhẹ lên tấm thảm, vươn tay ra cầm lấy bản thảo trên bàn cà phê.
"Chúng ta trở về phòng nói chuyện này đi tiền bối, chúng ta thử thương lượng xem liệu nó có thể đoạt giải hay không." Nhà văn trẻ nắm lấy cổ tay Bae Joohyun, dẫn cô vào phòng ngủ mà không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.
"Đừng cố tình chuyển hướng cuộc trò chuyện đấy."
Mặt của Bae Joohyun cảm thấy nóng bừng. Nhiệt độ kỳ lạ truyền từ lòng bàn tay đang bỏng rát của Son Seungwan đến làn da của cô – có vẻ bệnh nhân đã bắt đầu một đợt sốt mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com