Chương 18
Wendy gối đầu lên vai Irene ngủ thật ngon, xe dừng lại lay nàng cả buổi nàng mới tỉnh lại.
"Đến rồi hả?" Wendy nhíu mắt mông lung tỉnh lại, Irene thấy nàng mệt đến ngất ngư, tiện tay giúp nàng đem túi xuống.
Kỳ thật địa chỉ đoàn làm phim ở được giữ bí mật, nhưng vô luận có giữ kỹ đến thế nào cũng lộ ra như gió. Khi đoàn làm phim xuống xe fans hâm mộ đứng chờ đã lâu hét lên thật chói tai, bảo an lập tức bày đội hình, đem Irene cùng Wendy bảo hộ bên trong, hộ tống các nàng tiến vào khách sạn.
Thế nhưng con người một khi đã điên cuồng, thân thể huyết nhục sao có thể ngăn cản? Cho dù các nhân viên an ninh đều có ngoại hình to khỏe nhưng vẫn có người vươn tay nhét cái hộp nhỏ tinh xảo vào người Irene. Chuyện như vậy Irene không phải gặp lần đầu, mỗi món quà dù nhỏ của fans hâm mộ Irene đều cất kỹ.
Irene xoay người kín đáo mỉm cười với nữ hài trẻ tuổi vừa nhét quà vào tay nàng, cô bé kia cơ hồ muốn ngất đi. Wendy vốn mệt mỏi, còn chưa ngủ đủ, đầu gối bị tổn thương còn hơi ẩn ẩn đau, khuôn mặt khó chịu đi sau lưng Irene. Theo nàng xuống xe bắt đầu bị người ta quơ quào, quần áo bị quào đến rối loạn, cánh tay bị thương cũng bị tập kích, đau đến nỗi nàng xanh cả mặt.
"Wendy, Wendy, quà cho chị." Mấy tiểu cô nương từ đằng sau bưng hộp quà lớn, thấy Wendy dùng sức mà lách vào bên trong, muốn đem quà đưa đến, Wendy khuôn mặt bực bội không để ý đi qua, khiến tiểu cô nương hai mắt đỏ lên.
Thật vất vả phá vòng vây chen vào trong đại sảnh khách sạn, Wendy khuôn mặt vẫn như cũ cau có, mặt không chút biểu tình đi nhanh về phía trước, đoàn làm phim vào thang máy. Irene đứng cạnh Wendy nói: "Vừa rồi cô làm gì với người ta thế?"
"Làm gì là làm gì?" Wendy nghi hoặc hỏi.
"Người ủng hộ cô, người ta chờ cô cả buổi muốn tặng quà cho cô, sao cô lại không nhận lấy?"
Trong thang máy nhân viên công tác đều cảm nhận Irene tràn đầy mùi thuốc súng, hết thảy thức thời không dám nói lời nào.
Wendy thản nhiên nói: "Tôi rất mệt được chưa, những món quà kia chồng chất đầy ấp công ty rồi, mỗi người tặng quà tôi đều nhận không phải là mệt chết sao?"
Irene không nghĩ đến Wendy lại nói như thế, hừ lạnh một tiếng nói: "Chà đạp tâm ý người khác sẽ bị báo ứng."
Wendy thấy Irene nổi giận với mình không hiểu nổi, bất quá chỉ là một món quà, có cần nghiêm túc vậy không? Wendy cúi đầu nhìn thoáng qua. Thấy trong tay Irene cầm một món quà được gói gém đẹp đẽ, giữ chặt giống như một món bảo bối.
"Cái này...là quà của fans hâm mộ sao?"
Irene liếc nàng, biết rõ còn cố hỏi.
Joy nhịn không được cười rộ lên: "Bae tỷ từ khi ra mắt đến bây giờ đều giữ lại tất cả món quà thật kỹ càng, trong nhà còn có hẳn một căn phòng giữ quà của fans. Trong nhà không để hết thì để trong công ty, khiến cho trợ lý Kim của chúng tôi mệt ngất ngư."
Wendy cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Toàn bộ?"
Joy nói: "Đúng vậy a, Bae tỷ của chúng tôi thường mở quà của fans hâm mộ ra xem, hơn nữa thần kỳ nhất là nàng có thể nhớ rõ danh tính cùng tướng mạo của rất nhiều fans hâm mộ, rất ít nhìn lầm, phi thường phi thường lợi hại."
"Được rồi Joy." Irene bị Joy nói có chút xấu hổ, cửa thang máy bật mở. Irene là người đầu tiên đi ra ngoài. Wendy nhìn bóng lưng của nàng, không nhịn được mà tim đập rộn lên.
Nguyên lai Bae Tỷ khi thẹn thùng lại đáng yêu như thế.
Irene cùng Wendy được phân phó ở chung phòng, tiếp tục bồi dưỡng tình cảm! Đoàn làm phim này thật là chu đáo, dùng lý do "bồi dưỡng tình cảm" để tiết kiệm chi tiêu....
Irene cầm thẻ phòng, nghĩ nghĩ, quay đầu nghiêm túc hỏi Wendy: "Lần này cô còn giữ rượu bên mình không?"
Wendy không rõ lắm chỉ nhún vai: "Rượu gì?"
Irene nheo mắt: "Vậy là tốt rồi." Lúc này mới quẹt thẻ đi vào.
Vừa vào cửa, Irene lập tức ngây dại, như thế nào chỉ có một phòng??
Wendy đem túi ném lên sofa trong phòng khách, thấy Irene bước nhanh mở cửa phòng ngủ ra xem xét...Thật sự là chỉ có một giường lớn...
Irene cảm thấy lạnh cả người.
Wendy ngồi ở ghế sofa nghiêng đầu nhìn thoáng qua tình cảnh trong phòng, cố ý cười xấu xa: "Thật tốt quá Bae tỷ, tối nay chúng ta có cơ hội thật tốt để bồi dưỡng tình cảm thăng tiến một bước mới."
Irene nhết khóe môi quay người: "Đêm nay tôi ngủ ở sofa."
"Sao lại tự làm khó mình! Giường khá lớn, tại sao lại phải ngủ ở sofa? Với đang là mùa đông chị không sợ bị cảm lạnh sao?" Wendy bác bỏ lời của Irene.
Wendy thấy Irene hằm hằm nhìn mình, một bộ muốn nói nhưng lại thôi, người tốt vô tội: "Bae tỷ?"
Irene ngữ khí lạnh lùng hỏi: "Cô không nhớ đêm đó cô làm gì sao?"
"Có chuyện gì sao?" Wendy nháy mắt: "Tôi thấy chị đối xử với tôi rất kỳ lạ, có phải là xảy ra chuyện gì không?"
Irene trong lòng vùng vẫy thật lâu, rốt cục đèn nén âm thanh hỏi: "Cô...rất thích Bạch Khiết sao?"
"Bạch Khiết" Hai chữ vừa nói ra, Wendy sắc mặt lập tức đỏ lên: "Vì sao hỏi như vậy?"
Wendy phản ứng vượt quá sự tưởng tượng của Irene, không nghĩ nàng đột nhiên ngây thơ, hào khí vạn phần xấu hổ. Thật sự là hối hận mình đã nói ra chủ đề này. Nhưng không nói ra thì sẽ không biết, nếu đã bắt đầu thì phải tiếp tục.
"Đêm đó cô uống say, gọi tôi là Bạch Khiết"
Wendy cảm giác mặt mình nóng đến muốn bỏng. mất tự nhiên, che mặt quay đầu nói: "Ah, chuyện đó... khi còn nhỏ xem chị diễn bộ phim đó."
"Khi còn nhỏ??" Wendy nói một câu lại khiến cho Irene vạn tiễn xuyên tâm! Cảm giác mập mờ lập tức bay đến Diêm Vương tinh, "Cô thật biết nói chuyện..." Irene cố nén xúc động muốn đạp bay nàng, từ trong phòng ngủ ném ra một cái gối: "Đêm nay cô ngủ ở sofa cho tôi!"
Wendy chụp lại cái gối, mặt mũi làm như là một kẻ vô tội. "Bae tỷ"
"Gọi mẹ cũng vô dụng!" Irene đã quyết tâm, cô có giả bộ vô tội cũng không đền bù được lỗi lầm của cô"
Khi Irene định đóng cửa phòng thì Wendy lại gọi nàng: "Bae tỷ, chị nói tôi đêm đó uống say ngoài chuyện gọi Bạch Khiết còn có làm gì khác không?"
Irene đưa lưng về phía nàng, nghe đến nàng hỏi chuyện đêm đó thì hình ảnh Wendy hôn đến nóng bỏng lại làm dây thần kinh nàng căng cứng, Nàng không sao chịu đựng nổi toàn thân nổi da gà. Tay nàng vuốt ve thắt lưng, ánh mắt nàng mê ly, hơi thở hổn hển giống như nước thủy triều cuồn cuộn ập đến....
Irene hít một hơi sâu, quyết tâm trả lời: "Không có... chẳng có chuyện gì hết." Nói xong liền đóng cửa lại.
Wendy ôm gối ngồi trên ghế sofa, tâm tình có chút loạn, không nghĩ đến mình lại làm chuyện mất mặt, đem tất cả bí mật vùi trong lòng nói ra hết, Irene sẽ nghĩ nàng như thế nào đây?
"Ai..." Wendy ngã nhào trên ghế sofa dùng gối che mặt, mới đây còn mệt mỏi, nhưng bây giờ hoàn toàn không hề buồn ngủ. Đột nhiên nhớ đến trên cổ Irene có dấu hôn, Wendy bỗng bật dậy, gối trên tay rơi xuống đất.
"Có phải....là do mình làm..." Wendy bị ý nghĩ này làm cho khiếp sợ. Kết hợp biểu lộ cùng ngôn ngữ trách cứ của Irene, hẳn là.... tất cả đều là sự thật?
Wendy triệt để không biết đây là bi kịch hay là hài kịch.
Cũng giống như Wendy, Irene cũng lâm vào tình trạng tương tự, nàng nằm trên giường mà đầu óc rối loạn vô cùng.
Vì cái gì không triệt để nói cho nàng biết nàng đã làm những chuyện hoang đường? Cảm giác, hình như thái độ của Wendy đối với nàng không giống như bình thường. Irene sợ là nếu quả thật phá luôn tầng quan hệ như giấy của hai người sẽ dẫn đến những chuyện kỳ lạ hơn. Cho nên, không nói ra là lựa chọn đúng đắn.
Nhất định là thế!
Bởi vì sau khi bộ phim hoàn thành, hai nàng sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa.
Irene tự an ủi mình, ổn định lại tâm tình, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com