Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16.

Tống Á Hiên biết hắn khó chịu rồi, khuôn mặt Lưu Diệu Văn lạnh lùng, đôi môi cũng hơi mím lại.

Biểu cảm bực mình này của hắn làm Tống Á Hiên nhớ lại mấy hôm trước, khi một nhân viên studio giao nhầm bản thảo cho khách, Lưu Diệu Văn cũng tức giận như vậy, hắn không nể nang ai mà mắng luôn nhân viên đó ngay trước mặt khách hàng. Khi đó Tống Á Hiên thấy đôi mắt cô nhân viên đã ươn ướt rồi.

Tống Á Hiên chắc rằng nếu người ngồi ở đây với hắn lúc này là Tiểu Ngô hay A Huyền hay bất cứ nhân viên nào trong studio, Lưu Diệu Văn có thể ngay lập tức buông ra một câu làm họ im bặt, hoặc hắn sẽ trực tiếp trách mắng người ta. Và cậu cũng đang làm hắn tức giận, khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng của hắn đen lại, chứng tỏ rằng hắn đang bực lắm.

Thế nhưng Lưu Diệu Văn chỉ hỏi, với một giọng điệu cứng nhắc có vẻ tổn thương, rằng em trách anh mua hoa cho em đấy à?

Tay Tống Á Hiên vẫn ôm khư khư bó hoa, cậu nhỏ giọng nói:

"Em không có trách anh.."

"Em tưởng anh vẫn còn giận em"

Lưu Diệu Văn kéo khoé miệng lên thành một nụ cười nhàn nhạt: "Anh giận em bao giờ chứ?"

"Có mà!" - Tống Á Hiên vội vàng nói - "Anh, anh.."

Anh không có quan tâm em nữa. Anh không còn đưa em về nhà. Anh không cho em ăn vặt trong giờ làm. Anh không hay dẫn em đi xã giao. Anh cũng không lén đưa kit-kat cho em nữa..

Tống Á Hiên há miệng, nhưng cậu không thể bật lên thành lời, mặc dù cậu rất ấm ức, mặc dù còn rất nhiều điều chứng minh rằng Lưu Diệu Văn đã khác đi, Lưu Diệu Văn rõ ràng đang giận cậu.

Tống Á Hiên chớp chớp mắt, cái charm nhỏ hình giọt nước long lanh, giống như nước mắt vừa mới bất cẩn rơi xuống.

Tống Á Hiên quay mặt đi, bàn tay hơi căng thẳng đưa lên mân mê cái charm nhỏ.

Tống Á Hiên nhận ra rằng Lưu Diệu Văn đã dừng xe bên một lề đường vắng vẻ, vài người đi bộ thỉnh thoảng lướt qua.

"Anh làm sao?" - Lưu Diệu Văn quay sang.

Tống Á Hiên nhìn hắn rồi lại nhanh chóng né ánh mắt đi, cậu lầm bầm: "Anh.. em cảm thấy là, rõ ràng là anh không giống trước đây"

"Ồ" - Lưu Diệu Văn cười thầm - "Vậy trước đây anh thế nào?"

"Ít, ít ra thì trước đây anh còn để tâm đến em"

"Anh vẫn để tâm tới em mà"

"Không giống nhau"

Tống Á Hiên chỉ nói vậy rồi mím môi im bặt không nói gì nữa.

Lưu Diệu Văn vẫn đối diện với cậu, hắn dựa người vào ghế, chậm rãi lên tiếng:

"Không giống nhau ở đâu, em có biết không?

"Em biết mà, Á Hiên"

Lưu Diệu Văn mỉm cười nhìn đôi mắt trừng lớn của Tống Á Hiên, hạt charm nhỏ lấp lánh kia cũng không sáng bằng đôi mắt của cậu. Lưu Diệu Văn nghĩ, có lẽ đã đến lúc hắn ngả bài rồi.

"Em nói đúng rồi. Anh của trước kia với anh của bây giờ không giống nhau.

"Buổi tối ngày em say rượu đòi tới studio, em đã nói với anh rằng anh không thích em, anh vì Mã Gia Kỳ nên mới đối xử tốt với em"

Tống Á Hiên bất ngờ lắm, cậu không nghĩ trong lúc say rượu đã bất cẩn nói ra mất rồi, như vậy có khác nào dội vào Lưu Diệu Văn một gáo nước lạnh và bảo rằng hắn là một tên giả tạo đâu.

Lưu Diệu Văn không để cậu giải thích, hắn vẫn tiếp tục nói với sự điềm tĩnh làm Tống Á Hiên hoang mang.

"Em bảo anh vì anh trai em nên mới nhượng bộ hoà nhã với em, Á Hiên, đây là câu trả lời của anh cho điều mà em luôn nghi ngờ.

"Nếu anh vì nể mặt Mã Gia Kỳ nên thu nhận em, để em làm việc với anh thì chuyện anh cư xử lạnh lùng với em trong một tháng này mới chính là thái độ anh dành cho em. Một nhân viên, không hơn không kém"

"Giờ thì em biết rồi đó, anh không phải đang giận em, anh chỉ muốn em hiểu được rằng anh muốn em làm việc ở studio, anh giúp đỡ em trong công việc không phải vì anh trai Mã Gia Kỳ của em. Anh quan tâm lo lắng cho em càng không liên quan đến anh trai em.."

"Em thử nghĩ xem, anh như vậy là vì cái gì?"

Lưu Diệu Văn dừng lại một chút, cuối cùng hắn thở hắt ra, trong giọng nói thấp thoáng một cảm giác bất lực:

"Không phải là vì anh thích em hay sao?"

"Anh!" - Tống Á Hiên nghe đến đây thì thốt lên, khuôn mặt cậu từ trắng chuyển sang đỏ ửng, vệt hồng lan xuống tận cổ, nhuộm đỏ cả đôi tai được phủ một lớp óng ánh xinh đẹp.



Lưu Diệu Văn đưa Tống Á Hiên về nhà. Sau lời bày tỏ bất ngờ của Lưu Diệu Văn, trên cả đoạn đường còn lại Tống Á Hiên đều không dám ngó ngoáy gì hết, càng không dám nhìn vào hắn. Khuôn mặt của cậu đã không còn đỏ ửng lên như bôi một lớp dầu gấc mà chỉ còn lại vệt hồng hồng trên hai bầu má phúng phính.

Lưu Diệu Văn nhìn nhóc con ngoan ngoãn căng thẳng như vậy thì rất muốn trêu cậu, muốn nhìn thấy nhóc con này phồng má bĩu môi cãi lại hắn. Nhưng hắn cũng biết rằng bây giờ chỉ cần hắn mở miệng ho nhẹ một cái thôi là Tống Á Hiên sẽ ngay lập tức bật dậy như lò xo nhảy ra khỏi xe. Vậy nên Lưu Diệu Văn hắn đành phải nén lại cảm xúc nhộn nhạo ấy trong lòng.

Xe chầm chậm dừng lại trước chân chung cư.

Tống Á Hiên nói chào anh rồi nhanh chóng mở cửa bước xuống. Thế nhưng giật mãi mà cửa xe vẫn cứ trơ trơ, Tống Á Hiên quay người lại, bất đắc dĩ cầu cứu.

"Anh mở khoá cửa cho em"

"Đợi một chút" - Lưu Diệu Văn hắng giọng - "Chuyện vừa nãy anh chưa có nói xong"

Tống Á Hiên hoảng sợ hết hồn: "Chuyện gì ạ?"

Lưu Diệu Văn nhịn cười: "Thì chuyện anh nói rằng anh thích em ấy"

Tống Á Hiên tức thì không dám hó hé gì nữa. Cậu ôm chặt lấy bó hoa hướng dương như thể ôm một tấm khiên bảo vệ, đôi con mắt hình hạt hạnh nhân mở lớn nhìn hắn chăm chăm, chờ xem hắn lại thả ra tin tức chấn động gì.

"Ừm, anh nói rằng anh thích em. Thật đấy!"

"..."

Lưu Diệu Văn phải đợi mười giây sau nhóc con kia mới bật ra mấy chữ:

"Em, em cảm ơn"

Lưu Diệu Văn:...

"Ý của anh là" - Lưu Diệu Văn đành phải nói toẹt ra - "Em có muốn hẹn hò với anh không?"

"Hẹn, hẹn hò ạ?

Mặt Tống Á Hiên lại tiếp tục một màu đỏ ửng. Cậu bối rối không biết trả lời hắn ra sao.

"Em, em cũng không biết nữa"

Lưu Diệu Văn trấn an Tống Á Hiên, hắn biết cậu đang hoang mang lắm. Mã Gia Kỳ đã từng nói, Tống Á Hiên là một nhóc con có suy nghĩ chậm chạp, không phải do cậu không thông minh mà do cậu muốn suy nghĩ cho thấu đáo. Lưu Diệu Văn chắc chắn rằng Tống Á Hiên sẽ không thể cho hắn câu trả lời vào tối hôm nay, khi mà hắn vẫn đang ngồi ngay bên cạnh, khi mà trong lòng cậu vẫn chưa thể phân định được tình cảm dành cho hắn liệu có phải là tình yêu.

"Anh.. anh để em suy nghĩ đã" - Tống Á Hiên nhìn hắn - "Em muốn suy nghĩ thật tốt"

Lưu Diệu Văn hơi bất ngờ, Tống Á Hiên chủ động nói muốn có thời gian suy nghĩ về lời đề nghị đường đột kia. Điều này chứng tỏ cậu cũng đã để tâm tới tình cảm của hắn, để tâm tới mối quan hệ sắp tới của hai người.

"Được chứ! Em cứ suy nghĩ đi" - Lưu Diệu Văn vui vẻ trả lời.

Tống Á Hiên gật đầu tỏ ý đã biết. Cậu nhỏ giọng nói chào anh thêm một lần nữa sau đó mở cửa chạy ra ngoài.

Cửa đã mở khoá từ lâu, Lưu Diệu Văn nhìn bóng dáng cao cao hấp tấp chạy đi của cậu, lại nghĩ về biểu hiện đáng yêu tối hôm nay của người ta, trong tim như được nhét vào hàng ngàn cái kẹo bơ.

Tống Á Hiên giống kẹo bơ, mềm mại ngọt ngào, lúc nào cũng híp mắt lại cười thật tươi, ai nhìn ngắm cậu cũng cảm thấy vui vẻ.

Lưu Diệu Văn trong lòng toàn kẹo bơ.

Lưu Diệu Văn trong lòng toàn là Tống Á Hiên.

"Cốc cốc"

Cửa sổ bỗng nhiên bị gõ một cái, Lưu Diệu Văn giật mình ngẩng đầu lên. Là Tống Á Hiên, vẫn ôm bó hoa hướng dương của hắn, đang ra hiệu cho hắn hạ kính xe xuống.

Lưu Diệu Văn vội vàng hạ cửa kính.

"..Anh không định hỏi em sẽ suy nghĩ trong bao lâu à?"

Lưu Diệu Văn ngớ người mất mấy giây, sau đó hắn phụt cười làm khuôn mặt bối rối của Tống Á Hiên đỏ bừng.

"À à anh quên mất"

Tống Á Hiên bực mình, không hiểu có chỗ nào hài hước mà hắn lại cười. Cậu lầm bầm: "Là do anh không hỏi em trước, em nhắc anh mà anh còn cười em nữa!"

Lưu Diệu Văn cảm thấy nhóc con này đáng yêu quá, thật là muốn bỏ vào túi mang về, hắn ho nhẹ vài cái điều chỉnh giọng nói cho thật nghiêm túc:

"Vậy bạn học Tống Á Hiên, em muốn suy nghĩ về lời đề nghị của anh trong bao lâu?"

Tống Á Hiên cẩn thận cân nhắc, cuối cùng cậu nói: "Hai tuần ạ"

"Thường thì người ta chỉ suy nghĩ trong vòng ba ngày thôi"

"Nhưng ba ngày ít lắm" - Tống Á Hiên nhăn mặt - "Ba ngày em còn chưa hết sốc đâu!"

Lưu Diệu Văn yêu chết cái dáng vẻ ngây ngô này của cậu. Hắn còn làm được gì nữa đây, chỉ đành đồng ý thời hạn hai tuần kia của cậu thôi.

(tbc)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com