2.
Đinh Trình Hâm và Lưu Diệu Văn ăn tối tại một nhà hàng gần đại học X. Sau khi Đinh Trình Hâm lái xe về, Lưu Diệu Văn cũng không gọi xe về nhà luôn mà tản bộ loanh quanh đấy.
Sau khi xong cấp 3 thì Lưu Diệu Văn xuất ngoại du học, thành ra hắn mù tịt về cách thức yêu đương nhăng nhít của tụi sinh viên lúc bấy giờ. Lưu Diệu Văn ngốc nghếch lang thang trong khuôn viên trường, bắt gặp 10 người thì cả 10 người đều hí hửng nắm tay người yêu, có đứa còn dòm hắn như dòm một sinh vật lạ.
Lưu Diệu Văn ngồi xuống một cái ghế đá khuất tầm nhìn, suy nghĩ về cuộc đời. Đại học X đúng là cái nôi văn nghệ, chuyện tình cảm nảy nở cũng thật khác thường. Cả khuôn viên trường rộng lớn không có lấy một kẻ độc thân - tất nhiên là trừ Lưu Diệu Văn hắn - Lưu Diệu Văn cảm thấy trước khi hắn tìm được cảm hứng viết nhạc thì hắn cũng sẽ bị ngộ độc cơm chó mà chết!
Toan đứng dậy đi về cho đỡ đau đầu thì Lưu Diệu Văn bỗng nghe thấy tiếng léo nhéo từ đâu truyền đến. Hắn quả thực không phải cố tình nghe trộm cuộc nói chuyện của người ta, nhưng thần kinh mẫn cảm của hắn lại không cho phép hắn bỏ qua bất cứ thứ gì liên quan đến âm nhạc.. Lưu Diệu Văn nhận ra rằng bọn họ đang cãi nhau về một bài hát mới.
Đó là hai nam sinh đại học X, một cao một thấp, trên tay là cây đàn ghita thỉnh thoảng được gẩy lên vài nốt, những tờ giấy chi chít vết gạch xoá và hai, ba cái bút khác màu.
Chà, có vẻ là đang cãi nhau về lời bài hát, nhóc cột tóc cây dừa muốn viết theo hướng hiện thực, còn nhóc thấp hơn muốn viết thành tình yêu lãng mạn.
Lưu Diệu Văn càng hứng thú ngồi nghe hai nhóc con này tranh cãi, hắn nghĩ rằng sinh viên đại học X - nơi dẫn đầu cả nước về âm nhạc - nên sinh hoạt một cách chuẩn mực thế này mới đúng! Vậy là Lưu Diệu Văn giả bộ mở điện thoại lên lướt mạng nhưng sự chú ý vẫn không hề rời khỏi cuộc trò chuyện hai đứa nhóc kia.
"Mẹ kiếp! Tiểu Tống!! Câu này thì làm sao? 'Cẩn thận hái từng vì sao kết thành chuỗi đeo lên tóc em' đẹp đẽ như thế, thi vị như thế??"
"Câu này của cậu tớ thật không dám hát lên đâu đấy!"
"Có gì mà không dám?? Thế câu này thì sao 'Thế gian này thật quá mức vô tình, gió ơi gió à, hãy đưa em đến sưởi ấm trái tim tôi'"
"Sao cậu không viết thành 'gió ơi gió à, hãy làm bùng lên ngọn lửa thiêu cháy tôi và em' luôn đi??"
"Ái chà Tiểu Tống, bình thường không biết cậu là kiểu khi yêu sẽ điên cuồng như vậy đấy. Câu này cũng có ý nghĩa, để tớ note vào!"
Nhóc cột tóc cây dừa nghe đến đây liền chán chường đập trán vào cây đàn ghita đến "cộp" một cái. Lưu Diệu Văn đang hóng chuyện say mê, nghe thấy tiếng "cộp" này thì giật mình đánh rơi cả điện thoại xuống đất.
Hai nhóc sinh viên bị hành động của Lưu Diệu Văn đánh động, tò mò nhìn anh trai kì lạ đang luống cuống nhặt điện thoại lên.
Lưu Diệu Văn xấu hổ quá đỗi, đã nghe lén còn bị người ta nhìn thấy. Hắn nhanh chóng đứng dậy rời đi, coi như người vừa nãy chuyên tâm hóng hớt không phải là mình. Chân vừa bước được vài bước thì một trong hai nhóc sinh viên bất chợt ré lên:
"Đứng lại đó!!"
Lưu Diệu Văn khựng lại, cứng đờ cả người, chỉ đứng đó chứ không dám quay lại. Trong lòng hắn đang nghĩ không biết trong lúc mải mê hóng hớt đã chọc gì đến hai nhóc con này rồi thì một trong hai nhóc con đã thình lình đứng ngay trước mặt hắn.
"Chuyện gì?" - Lưu Diệu Văn giả vờ trấn tĩnh dò hỏi.
Người tới nhìn hắn chăm chú, Lưu Diệu Văn nhận ra đây là nhóc đòi "hái từng vì sao kết thành chuỗi đeo lên tóc em".
"Anh.." - Nhóc con này do dự mở lời - "Anh có phải là Lưu Diệu Văn không?"
Nghe đến đây thì đứa bạn cột tóc cây dừa cũng chạy tới đứng trước mặt hắn, tò mò kéo kéo tay, hỏi: "Lưu Diệu Văn là cái người viết ra bài 'Always be with you' đó hả?"
"Phải. Là chí ái của tớ đấy!"
Câu sau của nhóc này làm Lưu Diệu Văn cảm thấy buổi tối ngày hôm nay cũng không có tệ lắm. Hắn đang định mỉm cười chào fan hâm mộ một cái thì bị nhóc cột tóc cây dừa chặn họng bằng một câu nói rất có lực sát thương.
"Còn không hay bằng 'Cạnh bên' của Nghiêm Hạo Tường!"
Nhóc con này nói xong còn hướng bạn mình bĩu bĩu môi. Mấy giây sau mới nhớ ra ở đây còn có người thứ ba liền ngước mắt lên nhìn trộm hắn một cái. Lưu Diệu Văn chăm chú nhìn nhóc con to gan này, bởi vậy mới nhận ra nhóc con này cũng cao lắm, chỉ thấp hơn hắn một xíu thôi. Đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại có vẻ chột dạ.. chà, đôi mắt này thật là giống ultraman, lấp la lấp lánh.
"Nói cái gì thế? Cái tên Yan Yan gì đó của cậu còn không nổi bằng một phần ba Lưu Diệu Văn của tớ!"
Lưu Diệu Văn ngay lập tức trở nên vui vẻ, fan của hắn thật là dũng mãnh!
"Là YANhx Nghiêm Hạo Tường!" - Nhóc cột tóc cây dừa phồng miệng cãi lại - "Nghệ sĩ underground có triển vọng nhất, từ khi chính thức ra mắt đã có hai bài hát đạt giải thưởng quốc tế!"
Lưu Diệu Văn trợn mắt ngạc nhiên, YANhx không phải là người viết ca khúc chính cho bộ phim cấp S của Đinh Trình Hâm hay sao? Nhóc cột tóc cây dừa này vậy mà lại là fan của tên "con ông cháu cha" YANhx - kẻ thù số một hiện giờ của hắn.
Nhóc cột tóc cây dừa nói xong thì hung hăng trừng mắt nhìn lên, hiển nhiên là đã trông thấy dáng vẻ hắn gật gù đắc ý khi nãy. Lưu Diệu Văn ngập ngừng không biết nên làm gì, đi không được mà ở yên đấy cũng không xong. Hai nhóc con kia thì cứ vô tư tớ một câu cậu một câu cãi nhau xem Lưu Diệu Văn với YANhx ai tài giỏi hơn, ai nhận được nhiều giải thưởng hơn... cuối cùng còn cãi nhau xem hắn với YANhx ai sinh ra trước. Lần này thì nhóc thấp hơn thua đến cứng cả miệng, cũng chỉ vì Lưu Diệu Văn hắn sinh sau tên chết tiệt YANhx kia một tháng lẻ năm ngày!
"Cậu được lắm Tống Á Hiên! Đã như vậy tớ cóc thèm giúp cậu viết lời nhạc nữa!!"
Nhóc thấp hơn tức giận ném tờ giấy cùng cây bút chì vào tay bạn, quay mặt đi vô cùng tuyệt tình.
Nhóc cột tóc cây dừa tên Tống Á Hiên cũng tức giận ôm lấy giấy bút cùng cây đàn ghita của mình: "Tớ thèm vào! Cậu cái đồ có mới nới cũ trọng sắc khinh bạn"
"Vậy là cậu công nhận Lưu Diệu Văn đẹp trai rồi đấy nhé!"
"Cũng chẳng đẹp bằng Nghiêm Hạo Tường!"
Nhóc thấp hơn tức tối mở điện thoại lên tìm kiếm, mấy giây sau liền giơ tấm hình lên trước mặt bạn thị uy: "Nhìn đi nhìn đi! Nam tính ngời ngời đẹp trai tài giỏi, họ Nghiêm kia của cậu có mà xách dép chạy theo!!"
Nhóc Tống Á Hiên ôm lấy cây đàn ghita của mình giận dỗi hứ một cái quay mặt đi, ngẫm nghĩ vài giây rồi quay lại nhìn bức hình, xong lại mở to mắt nhìn kẻ thứ ba nãy giờ vẫn im lặng - Lưu Diệu Văn hắn. Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, nhóc ta e dè hỏi:
"Anh là Lưu Diệu Văn thật đó hả??"
"Cậu thấy sao?" - Lưu Diệu Văn hắng hắng giọng.
"Nhìn ảnh chụp thì có vẻ là thật rồi.." - Nhóc ta ngập ngừng rồi đập người bạn đang tạm thời chết máy, nói - "Hạ Tuấn Lâm, idol của cậu kìa"
Nhóc thấp hơn tên Hạ Tuấn Lâm chớp mắt vài cái rồi thình lình đưa tay ra:
"Em, em chào anh! Em là Hạ Tuấn Lâm sinh viên năm hai khoa truyền thanh Đại học X. Em là fan của anh lâu lắm rồi ạ!"
Lưu Diệu Văn à lên một cái rồi bắt lấy bàn tay đã đưa ra của Hạ Tuấn Lâm. Hạ Tuấn Lâm là một nhóc con mồm mép tép nhảy, cái miệng liến thoắng chuyện trò với hắn. Lưu Diệu Văn nói chuyện với Hạ Tuấn Lâm, thỉnh thoảng lại liếc sang nhóc cột tóc cây dừa Tống Á Hiên ôm cây đàn đứng bên cạnh.
Tống Á Hiên hai má bầu bầu vẫn còn hơi ửng đỏ vì xấu hổ, rất nhu thuận ngoan ngoãn đứng yên đó đợi bạn. Lưu Diệu Văn biết là do nhóc con này vừa rồi nói xấu hắn dữ quá nên giờ mới e dè không dám mở miệng. Cứ thử tưởng tượng người bây giờ đứng trước mặt nhóc con này là họ Nghiêm kia xem, nhóc con này lại chả hưng phấn còn hơn cả Hạ Tuấn Lâm ấy chứ!
Hạ Tuấn Lâm sung sướng nói chuyện với idol một hồi mới nhớ ra ở đây còn có bạn thân Tống Á Hiên của cậu ta. Hạ Tuấn Lâm hớn hở cầm lấy tờ giấy viết lời bài hát trên tay Tống Á Hiên, xoè ra trước mặt Lưu Diệu Văn nhờ hắn xem giúp.
Cung phản xạ của Tống Á Hiên có hơi dài, ngơ ngác vài giây mới phản ứng kịp, lập tức đưa tay ra đòi lại.
"Trả đây! Trả lại cho tớ!!"
Hạ Tuấn Lâm hiển nhiên không chịu: "Nè nè Tiểu Tống! Không phải lúc nào cũng có chuyên gia giúp cậu đâu nhé!"
"Tớ tự viết, không cần nhờ đến cậu nữa! Mau trả lại đây"
Trong lúc hai nhóc con này ầm ĩ thì Lưu Diệu Văn đã đọc được hết nội dung của tờ giấy rồi. Hai phong cách viết lời trái ngược nhau một trời một vực, không hiểu sao lại có thể hợp tác với nhau được! Một sến súa lãng mạn, một thực tế dịu dàng. Không cần đoán cũng biết ai sến súa ai thực tế. Lưu Diệu Văn thừa nhận rằng hắn thích kiểu thứ hai kia hơn.
Lưu Diệu Văn trả lại tờ giấy cho Tống Á Hiên. Nhóc con này vội vàng cầm lấy, nhanh chóng giấu sau lưng như thể chỉ cần sơ sẩy tý xíu thôi là nhóc Hạ Tuấn Lâm sẽ giật mất.
"Em viết khá được đấy" - Hắn nói với nhóc họ Tống - "Tiểu Tống đúng không? Ý tưởng của em rất tốt, ngôn từ cũng đẹp đẽ chuẩn xác, chỉ là có một số đoạn khi hát lên sẽ có thể bị biến âm"
"Thật sao?" - Tống Á Hiên ngờ vực, chỏm tóc cây dừa trên đầu hơi lắc lư. Lúc sau cậu nhóc mới cẩn thận mở miệng - "Không có đâu mà"
Lưu Diệu Văn nhướn mày, tiến vài bước lại gần cậu nhóc, chỉ vào một vài dòng trên tờ giấy: "Chỗ này.. còn có chỗ này nữa, khi em hát sẽ không rõ chữ, hát không chắc còn có thể biến âm"
Tống Á Hiên nhìn vẻ mặt 'Em cứ thử mà xem' của Lưu Diệu Văn làm cho phân vân. Nhóc Hạ Tuấn Lâm đúng lúc này hồ hởi xen vào:
"Tiểu Tống hay là cậu thử hát cho anh ấy nghe một đoạn đi, như vậy sẽ dễ sửa hơn"
Tiểu Tống do dự một hồi, thêm cả người bạn thân líu ríu khuyên nhủ, cuối cùng cậu nhóc cũng đồng ý đàn hát ca khúc này cho hắn nghe.
Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên nghiêm túc chỉnh lại dây đàn bị lỏng, chuẩn bị một tư thế thật thoải mái, ôm cây đàn ghita gảy lên từng nốt.
Cậu nhóc hát lên câu đầu đầu tiên. Thanh âm dịu dàng ấm áp, Lưu Diệu Văn cảm thán, hắn dường như đã nghe thấy giọng hát này ở đâu rồi. Lưu Diệu Văn dần nhận ra Tống Á Hiên không hát theo những lời ca được viết trên tờ giấy, cậu nhóc đang hát bằng ngôn từ của chính mình.
Bỗng nhiên hắn khựng lại, như chợt nhớ ra cái gì đó, hắn ngờ vực nhìn nhóc họ Tống vẫn đang mải mê đàn hát.
"Em có phải là người hát bài 'Vô ưu' không?" - Lưu Diệu Văn buột miệng hỏi.
Tiếng đàn ngừng lại. Tống Á Hiên ngơ ngác nhìn lên hắn, mấy giây sau mới a lên một tiếng đáp lời: "Vâng ạ, bài đó do em hát"
"Hát thôi đã là gì. Bài đó cũng do Tiểu Tống nhà em sáng tác nữa đấy, còn được phát thanh trong trường một tháng liền!" - Hạ Tuấn Lâm vô cùng tự hào khoe khoang với Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn nghe thấy, sốc không nói lên lời.
Vậy mà lại là cậu nhóc đó.. người đã sáng tác 'Vô ưu', người đã đem giọng ca dịu dàng hát lên 'Vô ưu'.. Lưu Diệu Văn xoa xoa trán, cảm thán trái đất thật là tròn.
Bởi vì 'Vô ưu' từng là chí ái của hắn!
(tbc)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com