Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

📘 Chương 21: Em Không Nói Gì... Nhưng Em Đã Xa Rồi

Tôi đọc dòng tin nhắn của em ba lần, vẫn không thể trả lời lại.

“Có những người được nắm tay anh giữa ban ngày.
Em thì chỉ có thể… cởi áo anh trong bóng tối.”

Câu chữ bình thản. Nhưng khiến tôi đau như bị bóp nghẹt tim.

Tôi gõ vài lần muốn nhắn lại: “Em là người duy nhất thầy muốn ôm khi tắt đèn.”

Nhưng tôi lại xóa.
Vì tôi biết… có những câu nói dù thật, cũng không đủ chữa lành điều em đang cảm thấy.

---

Từ hôm đó, em bắt đầu tránh mặt tôi thật sự.

Không còn những tin nhắn ngắn ngủi vào đêm.
Không còn chờ tôi ở tầng thượng, không ghé phòng tôi trả bài.
Khi tôi bước vào lớp, em nhìn ra cửa sổ.

Giờ tan học, em là người rời đi đầu tiên.

Còn tôi thì… không còn dũng cảm giữ lại nữa.

---

Chiều thứ tư, tôi thử chờ em dưới cổng trường.

Gió lạnh. Lá rơi đầy sân.
Tôi đứng đó gần 40 phút.
Nhưng em không xuất hiện.

Một bạn học sinh lớp khác đi ngang, thấy tôi, ngập ngừng:
"Thầy ơi, Tô Nhược Lam về từ tiết ba rồi."
"Hình như có người tới đón."

Tôi không hỏi ai.
Tôi chỉ đứng im. Tay trong túi áo.
Và lần đầu tiên, tôi cảm thấy…
mình đang bị bỏ lại.

---

Tối đó, tôi về căn hộ.

Mọi thứ vẫn y như lần cuối em ở lại:
Chiếc cốc trắng em từng dùng uống sữa.
Chiếc áo sơ mi em mặc ngủ giờ vẫn vắt trên thành ghế.
Mùi hương nhè nhẹ của em… vẫn đâu đó quanh tôi.

Chỉ có điều — em thì không còn nữa.

---

“Im lặng… là dấu hiệu rõ ràng nhất của một người đang rút lui.
Và tôi biết, em không nói gì, nhưng em đã xa rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #tophyung