Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

📘 Chương 53: Một Kẻ Giả Vờ

Sáng hôm sau.

Bình minh không còn dịu dàng.
Chỉ là một vệt sáng thô ráp len qua rèm cửa, chiếu lên gương mặt thầy — vẫn chưa tỉnh hẳn sau đêm kiệt sức.

---

Tiếng mở cửa vang lên.
Không gõ.
Không báo trước.

Hân Nghiên bước vào với khay nước và thuốc bổ.
Cô ta mặc váy ngủ lụa trắng, tóc xoã mềm, ánh mắt không còn dịu dàng như những hôm trước.

Cô ta đứng nhìn anh một lúc lâu.

Lâu đến mức… thầy giật mình tỉnh giấc vì cảm giác bị nhìn chằm chằm.

---

"Tỉnh rồi à?" – giọng đều đều, không cảm xúc.

Thầy gật đầu, chống tay ngồi dậy.
Toàn thân ê ẩm.

Bên dưới gối, mảnh giấy đã được cất kỹ trong cuốn sách dạy học — đặt trong ngăn kéo.
Nhưng… dường như Hân Nghiên biết điều đó.

---

Cô ta bước lại, đặt ly nước lên bàn.
Không rời mắt khỏi thầy một giây nào.

"Anh biết không…
Gần đây em thấy anh lạ lắm."
"Yên lặng hơn.
Ngoan hơn.
Nhưng ánh mắt… lại khác."

---

Thầy nuốt khan, cố giữ bình tĩnh.

"Tôi không có gì đâu." – anh nói nhỏ.

---

Hân Nghiên ngồi xuống giường, rất sát.
Ngón tay cô ta trượt dọc lên tay anh, nhẹ nhàng nhưng rờn rợn:

"Anh diễn giỏi lắm.
Thậm chí còn biết xin lỗi, biết vứt thư, biết nói những lời ngoan ngoãn mà em thích nghe."
"Nhưng mà…"

Cô ta ghé sát tai anh, thì thầm như rắn cắn vào tim:

"Em bắt đầu thấy…
Anh giống như một kẻ giả vờ."

---

Không khí ngưng đọng.
Gáy thầy lạnh toát.
Tay siết chặt dưới chăn, giấu đi cơn run.

"Tôi không…"

"Suỵt." – cô ta đặt ngón tay lên môi anh.
"Không cần cãi.
Em sẽ kiểm tra.
Từ giờ, mọi thứ anh giữ, mọi nơi anh nhìn, mọi người anh gặp…
Em đều sẽ biết."

---

“Một chiếc lồng sắt đã nhỏ.

Giờ lại có thêm mắt của kẻ canh giữ.”

“Tôi không còn không gian để thở.
Chỉ còn lại sự chờ đợi —
Rằng đến lúc nào,
Tôi không thể giấu được thứ duy nhất giữ mình còn là người…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #tophyung