Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

📘 Chương 58: Không Ai Tin Cả

Tối hôm đó.

Tô Nhược Lam nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được.
Trong đầu cô vẫn là cảnh thầy bị vệ sĩ tát đến máu trào miệng.
Vẫn là hình ảnh thầy bị kéo đi như tội phạm.
Và giọng Hân Nghiên vang bên tai:

"Nếu mày tìm thầy, tao sẽ tát anh ấy cho mày xem."


---

Nỗi tức giận nghẹn lại.
Nỗi thương xót xé lòng.
Nhưng cũng có một phần là hoang mang:

“Tại sao mọi người không thấy?

Tại sao không ai lên tiếng?

Tại sao thầy lại phải chịu đựng một mình như thế này?”


---

Trong khi nghĩ đến đó…
Nước mắt bắt đầu rơi.
Từng giọt.
Nhỏ xuống gối.
Âm thầm.
Rồi em thiếp đi lúc nào không hay.

---

Sáng hôm sau.

Em tỉnh dậy, mắt sưng đỏ.
Nhưng lòng đã rõ ràng hơn bao giờ hết.
Em không thể ngồi chờ thêm được nữa.

Tô Nhược Lam lấy điện thoại.
Tìm số của mẹ thầy.
Và gửi một tin nhắn:

“Cháu là Tô Nhược Lam – học sinh của thầy Dũng Thành.
Cháu muốn gặp bác… vì cháu lo cho thầy ấy.
Rất nhiều chuyện bác chưa biết.
Xin bác dành cho cháu 10 phút thôi.”


---

Bất ngờ, bà nhận lời.
Họ hẹn nhau ở một quán trà nhỏ yên tĩnh gần khu nhà bà sống.

---

Lúc đến nơi, mẹ thầy vẫn giữ vẻ đoan trang, sang trọng – khí chất của một người phụ nữ thành đạt.
Nhưng đôi mắt bà lại không giấu nổi sự lạnh lùng và phòng thủ.

---

Tô Nhược Lam ngồi đối diện.
Run.
Nhưng giọng nói dứt khoát, từng chữ như dội thẳng vào tim bà:

“Bác à…
Cháu không thể im lặng thêm được nữa.
Thầy Hạ… đang bị Hân Nghiên hành hạ.”


---

“Bị còng chân.
Bị giam trong phòng.
Bị đánh… ngay trước mắt cháu.
Và nếu thầy cố gắng chạy ra… thì sẽ bị tát, bị kéo tóc, bị đánh đến bật máu.”


---

Mẹ thầy sững người.
Đôi tay khẽ siết tách trà.
Nhưng bà chỉ cười nhẹ, lắc đầu:

_“Cháu chắc mình không bị ảo tưởng chứ?

Hân Nghiên là đứa con ngoan…
Nó yêu thằng Thành,
Và đang chăm sóc nó tử tế.”_


---

Tô Nhược Lam bật dậy, không giữ nổi bình tĩnh:

“Chăm sóc?
Bác gọi đó là chăm sóc sao?
Thầy bị nhốt như một con vật!
Cháu tận mắt thấy…
Cháu tận tai nghe…”


---

Mẹ thầy vẫn không thay đổi sắc mặt.
Bà nhấp ngụm trà, chậm rãi:

“Cháu còn trẻ.
Và cháu yêu thầy.
Bác hiểu cảm xúc đó khiến cháu tưởng tượng nhiều điều.”

“Nhưng bác không thích người khác…
bịa chuyện về con dâu tương lai của bác.”


---

Lời nói như dao.
Cắt vào cổ họng Tô Nhược Lam.
Đau, nghẹn, không nuốt nổi.

---

Em chỉ đứng đó.
Rồi khẽ cúi đầu, giọng gần như vỡ ra:

“Bác đã chọn không tin cháu…
Vậy thì bác hãy tự chịu trách nhiệm nếu một ngày nào đó…
Bác mất luôn người con trai mình vì sự im lặng hôm nay.”


---

Mẹ thầy im lặng.
Không trả lời.
Chỉ nhìn bóng lưng em rời đi,
Ánh mắt lặng như tảng đá chìm trong lòng sông.

---

“Em đã cố.

Nhưng không ai tin.

Không một ai cả.

Và trong khi ấy…
Thầy của em,
Người từng đứng trên bục giảng với nụ cười dịu dàng…

Giờ có lẽ…
Đang bị còng trong căn phòng tối.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #tophyung