;09
"chồng, cơm trưa đây!"
nó chạy vào nhà, hét ầm lên.
"sao hôm nay thịnh soạn quá vậy? cô lại ăn trộm à?"
sunghoon nhìn nó, mặt đầy hoài nghi. geunji không hề cảm thấy bị xúc phạm, vì sự thật là thế mà, nó cười tươi.
"đồ miễn phí đó."
rồi đột nhiên mặt tối sầm, giật phắt bao đồ ăn lại.
"không ăn thì thôi."
jeon geunji thật khó nắm bắt cảm xúc mà. anh mặc kệ, quen với tính cách rối loạn cảm xúc của nó rồi. cho dù đây là đồ nó ăn trộm đi chăng nữa, thịnh soạn như vậy, có khi anh còn bảo nó cứ tiếp tục trộm nữa ấy chứ!!
"à chồng yêu này, tối nay, anh tự lo bữa tối nha."
nó mom men lại gần, lay lay tay anh.
"cô đi đâu? ở nhà nấu cơm. cấm gây chuyện."
sunghoon vẫn chăm chú coi tivi, không thèm liếc nhìn nó.
"thôi, hôm nay thôi, hôm nay thôi, hôm nay thôi, hôm nay thôiiii."
"dẹp đi. từ ngày cưới cô xong tôi có bữa nào được ăn tối tử tế đâu. ngày nào cũng bị rượt đến khuya mới về đến nhà. dẹp dẹp dẹp đi."
anh không vừa, hét lại, vẻ mặt cương quyết. lần này anh không chiều nó nữa.
geunji bực bội, dậm chân, uể oải bước lên phòng. anh nhìn theo, cười đắc chí.
...
tối. sunghoon ở ngoài sân chơi với gaeul. geunji ở trên phòng.
đoạn dây thừng từ cửa sổ phòng nó được luồn ra ngoài, chạm đất.
nó soi mình trong gương. tự hài lòng. rồi đeo bao tay bằng da màu đen vào, đeo thêm cái balo nhỏ, rồi trèo người qua cửa sổ, đu xuống.
"không cho bà đi, bà cứ đi!!"
nó cười hỉ hả, hướng về phía sunghoon, giơ động tác như chào cờ.
chân vừa chạm đất an toàn, nó hí hửng quay người leo qua hàng rà, ai ngờ...
"ui da?!"
geunji đụng trúng một người đang trèo ngược qua nhà nó.
"trộm?!"
jaeyun định hét lên, thì ngay lập tức bị nó bịt miệng lại. nhìn kĩ, cậu mới nhận ra nó.
"geunji, làm gì vậy?"
"không gì!!"
"à há, trốn đi chơi à?"
nghe giọng cười đê tiện của jaeyun là nó biết cậu sắp mách lẻo với thằng chồng rồi. cả hai lại đang đứng bên ngoài hàng rào, nó không thể huýt sáo gọi gaeul đến tha tên xúi quẩy này đi chỗ khác được. nó đành ngậm ngùi hỏi.
"anh muốn gì?"
"đi theo!"
"đi."
geunji nhanh chóng quay đi. jaeyun hí hửng bước theo. cậu đâu ngờ, nó đang nhoẻn miệng cười.
trường trung học phổ thông...
"này hyeonju."
geunji vẫy tay khi thấy hyeonju đứng đợi ở cổng. jaeyun cũng giơ hai ngón tay lên cười với nhỏ. hyeonju đỏ mặt, chỉ khẽ gật đầu.
nó đứng trước mặt hai người kia, dõng dạc nói.
"sáng nay bất cẩn để quên chìa khóa nhà nên bây giờ phải vào trường lấy lại, kẻo không may lọt vào tay kẻ gian thì khổ cho hắn. lý do mình mang theo hyeonju là vì cậu... osin của mình, phải đi với mình trong những trường hợp như thế này. còn anh, dù là bất đắc dĩ, nhưng bây giờ anh đảm nhiệm trọng trách bảo vệ tụi em, jaeyun vốn lớn hơn tụi em một tuổi, và luôn tiên phong trong những tình huống nguy cấp. đã rõ chưa?!"
jaeyun phủi phủi tay tỏ vẻ khinh thường. hyeonju ngoan ngoãn gật đầu.
geunji lấy đà, phóng qua tường. jaeyun và hyeonju...mở cửa bước vào.
"cửa mở không đi."
nó mặc kệ lời của jaeyun. lôi trong túi hai cây đèn pin ra, rồi bước vào trường.
"đi tìm chìa khóa mà anh tưởng em đi giết người đấy. mặc đồ như con hâm!"
chả là geunji mặc nguyên bộ đồ bó màu đen như trong mấy phim hành động mà nó xem, nó vẫn khao khát một ngày nào đó sẽ được mặc giống vậy, nên hoàn toàn chẳng quan tâm đến lời chế giễu của jaeyun.
hành lang trường vừa đen vừa dài. tụi nó có cảm giác đi mãi không hết. khắp nơi chỉ vang vọng tiếng bước chân nhè nhẹ. khung cảnh này thật khiến người ta sợ.
"nghe nói trường... nổi tiếng có nhiều ma."
jaeyun đột nhiên nói.
"nhiều học sinh vào trường ban đêm đã gặp nhiều chuyện kì quái..."
jaeyun vẫn thao thao.
"...nghe kể có vài người còn bị mất tích một cách bí ẩn..."
giọng của jaeyun tự nhiên cứ đều đều, ngang phè, nghe thật rợn. geunji đang xăm xăm dẫn đầu, nghe jaeyun nói thì...teo dần. riết rồi đi giữa hai người kia khi nào không hay.
"nghe nói số ba không tốt, người ở giữa thường gặp nạn lắm..."
geunji run hết cả người. trên đời này nó sợ nhất là ma, đêm khuya vào trường là nó đã hạ quyết tâm ghê lắm rồi, vậy mà xui xẻo thế nào lại vô tình dính tên lắm mồm này...
"anh im đi!!"
nó bấu vào tay jaeyun. cậu im, hành lang lại tiếp tục vọng lại tiếng bước chân nhỏ nhẹ, đều đều...
bỗng jaeyun dừng lại, khuôn mặt nghiêm túc.
"này....nghe xem, có tiếng bước chân khác."
hai đứa con gái gần teo hết rồi. im lặng dỏng tai lên nghe.
"làm gì có tiếng gì."
nó bực bội đánh jaeyun một phát, rọi rọi đèn pin về phía hành lang đen ngòm đó.
"rõ ràng có mà... đó đó, nghe đi nghe đi."
lại dỏng tai lên nghe.
có... tiếng khóc. của một người con gái. lông trong người geunji gần như dựng ngược hết lên. hyeonju ôm chặt tay nó, mắt đã đỏ hoe.
tiếng khóc ngày một to, và...gần hơn.
hyeonju cũng gần như bật khóc theo. geunji đột nhiên như người mất hồn, đơ ra, rồi nó từ từ quay sang jaeyun, đưa tay lên....bóp cổ cậu!
"này thì giỡn."
nó bóp cổ jaeyun, lắc qua lắc lại dữ dội, jaeyun thở khò khè, mắt trợn ngược lên.
"anh thua, anh thuaaaa."
vừa hét jaeyun vừa bỏ tay vô túi lôi chiếc điện thoại ra nhấn nút dừng lại. tiếng khóc im bặt.
geunji bỏ tay xuống, liếc jaeyun đến cháy mắt. rồi lại xăm xăm đi trước.
đến một ngã tư, nó lia đèn hết bên này đến bên kia. mặt đăm chiêu suy nghĩ.
"này hyeonju, đi đường nào?"
hyeonju nhìn láo liên, rồi run run chỉ về bên trái.
thế là chúng nó quẹo trái. lại một hành lang dài đằng đẵng khác. đang bước đi trong im lặng, thì đột nhiên trong một phòng học phía trước văng ra một trái bóng...
tiếng bóng đập đều đều xuống sàn nghe rợn cả gáy. geunji lập tức khựng lại. liếc sang jaeyun, thấy cậu cũng bất ngờ, nó biết không phải cậu bày trò rồi.
"đi thôi!"
geunji nói chắc nịch, rồi...quay người đi ngược lại.
"chỉ... có đường này là dẫn đến đó thôi..."
hyeonju khe khẽ nói. nó dừng lại, miệng nói bậy bạ gì đó. rồi bất chợt đi nhanh về phía phòng học đó. còn cách mười mấy bước chân nữa. geunji đứng lại, cả người bất động, chỉ có miệng là hoạt động.
"jaeyun, sim jaeyun đến đây!"
"sao? không đến!"
"gì? anh phải bảo vệ tụi em mà, đã thề rồi!"
"thề? hồi nào??"
"đừng nói nhiều nữa, mau đến cứu em đi!!"
geunji nói mà chẳng dám quay mặt lại. trong phim ma hay có mấy tình tiết nhân vật quay mặt lại hay đụng mặt ma mà, nên nó sợ.
jaeyun đút tay vào túi quần, thong thả bước đến bên cạnh nó.
"lúc nãy sung lắm mà?!"
"teo!!"
nó đáp gọn lọn, rồi nấp sau lưng jaeyun, đẩy đẩy cậu bước về phía trước. hyeonju từ lúc nào cũng chạy nhanh lại, nấp sau lưng nó.
jaeyun tuy bình thản là thế nhưng thật ra cậu cũng sợ chết đi được, jaeyun là chúa giả điên mà. jaeyun nhích từng bước nhỏ xíu, chậm chạp...
"nhanh đi!!"
nó cứ liên tục thúc người cậu. đến rồi, đến chỗ trái bóng rồi. tụi nó chẳng ai dám đụng vào, đi vòng qua, lúc đi ngang cửa lớp học đó, cũng chẳng dám nhìn vào.
"vào đây chơi. vào đây chơi."
một tiếng trẻ con lanh lảnh vang lên. chân tụi nó bỗng nặng trịch, người đơ ra cứng ngắc. mồ hôi chảy đầm đìa. hyeonju bấu geunji, nó bấu jaeyun. cậu đau quá, gắt khẽ...
"đau, bỏ tay ra coi!!"
"nhưng teo quá..."
"tiếng em bị gì vậy?"
"đang nín thở..."
jaeyun đảo mắt, hét lên.
"bị điên à, có phải cương thi đâu mà nín thở, nó là ma mà."
jaeyun khua tay loạn xạ, chỉ đại về một phía. nó thấy thế cũng gân cổ gào lên.
"tự nhiên hét lên thế làm gì, sao biết nó là..."
theo phản xạ, nó nhìn theo hướng chỉ của jaeyun, thì thấy..."
"đứa... đứa... bé... kìaaaaaa"
"nghe giọng cũng biết là trẻ....hả, vừa....nói..gì??????"
jaeyun lao láo lên giọng, rồi đột nhiên cũng liếc nhìn theo hướng nhìn của nó. mặt cắt không còn giọt máu.
"nó kìa nó kìa nó kìa...."
"áaaaaaaaaaaa."
"nó đến kìa."
"cứu tôi với."
"chồng ơi!!!!"
ba đứa thay nhau hét tán loạn cả lên, chạy trốn chết.
chạy được một đoạn khá xa. jaeyun ôm lấy ngực thở hồng hộc, quay sang hyeonju.
"em chạy cũng nhanh phết."
"bị ma rượt sao không chạy nhanh được?"
cậu cười. quay lại phía sau không thấy ai đuổi theo, cả hai thở phào. đột nhiên, như nhớ ra gì đó, cả hai cùng nhìn nhau đồng thanh.
"geunji đâu???"
jeon geunji hiện giờ đang chui rúc ở một xó xỉnh khác. chạy điên cuồng một lúc mới nhận ra mình bị lạc, sợ quá nó đành phải trốn. được một lúc rồi thấy không ổn, không lẽ cứ ngồi chờ chết, nó ghét nhất là như vậy, nên liều mình đi tiếp. nói đi tiếp chứ thật ra nó đang đi về phía cổng trường.teo quá rồi còn tiếp gì nữa, cứ phóng đại ra khỏi cái trường quái quỷ này rồi tính tiếp, còn hai đứa kia, bức quá 24h sau báo cảnh sát đến hốt xác tụi nó thôi. nó....ấn thang máy đi xuống, phần vì mỏi chân phần vì sợ phải đi cầu thang lộp bộp.
cửa thang máy mở. nó nhìn quanh, rồi miễn cưỡng bước vào.
thang máy đóng.
trở lại với hai người kia. hyeonju mắt hoe đỏ, lo lắng cho nó. còn jaeyun thì mò đường đi ra cổng trường, mảy may chẳng chút lo lắng.
"à, đơn giản thế mà không biết."
jaeyun thốt lên, rồi kéo hyeonju đến...nhà vệ sinh.
"đến... đây làm gì?"
nhỏ rụt rè hỏi. jaeyun ngồi thong dong trên bồn rửa mặt, nói.
"đợi!!"
một bàn tay xô cửa nhà vệ sinh thô bạo. khuôn mặt lo lắng xuất hiện.
"cô ta đâu??"
"không biết. lạc rồi!"
"sao lúc nãy trong điện thoại không nói?"
"không thích..."
sunghoon chỉ muốn đấm chết tên jaeyun này. kệ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, lần sau lôi thằng này đến nhà làm mồi cho gaeul.
vừa chạy đi tìm geunji, sunghoon không ngừng lo lắng: "con quỷ đó sợ ma như thế, chắc chắn đang rất sợ."
khi thang máy đi được nửa phút thì chợt khựng lại, không đi nữa. nó biết thang máy đã bị mất điện, nhấn nút khẩn cấp chẳng thấy ai trả lời. cứ ở đây chờ thì có chết vì thiếu không khí thôi. nó ra sức mở cánh cửa thang máy ra. đến khi bàn tay tứa máu thì cuối cùng cũng mở được. nó lách người chui ra. nhìn đi nhìn lại. chết tiệt, vẫn là tầng lúc nãy!
nó bực bội đá chân vào tường thì có tiếng rơi vỡ. nó giật bắn người. là những dụng cụ thể dục. geunji từ từ tiến lại, rồi chợt mắt nó sáng lên, miệng hét.
"được cứu rồi!!"
một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chẳng thấy tâm hơi nó đâu. sunghoon đứng chống tay vào tường, thở hổn hển. trường này không to, nhưng lại có nhiều ngách. "con quỷ đó rốt cuộc chết rú ở đâu chứ?"
tiếng động trong đêm tĩnh mịch truyền đến, rõ ràng, sống động. anh nín thở, trường này âm u thật, jaeyun ngồi bệt xuống sàn.
"không ngờ chỉ vì chùm chìa khóa mà geunji dám nửa đêm vào trường. biết nơi đây âm khí thế thì ở nhà quách cho xong."
sunghoon cũng dựa người vào tường
"ai biểu ham... khoan... mày nói cô ta để quên chìa khóa nhà?"
"ừ, theo lời của "ấy" thì là thế!!"
"cô ta... làm gì có chìa khóa nhà?"
"gì cơ?"
"con quỷ ấy toàn trèo tường leo cửa sổ vào thôi."
"vậy..."
cả hai chàng trai dừng lại, mắt nhìn sang... hyeonju.
"ơ...chuyện là..."
nhỏ đành cúi đầu, lí nhí kể.
...
"nghe nói linh nghiệm lắm."
"con hyerin thử qua rồi, quen đến giờ luôn ấy."
"mấy con bạn tao cũng làm thử rồi, tuy không lâu nhưng quen được thời gian cũng xếp vào hàng kỉ lục rồi."
"nghe đâu đi vào đêm khuya mới linh."
"ừ, bên nhau suốt đời luôn ấy."
"nhưng eo ơi ai dám đi vào giờ đó chứ?"
"này?!"
geunji từ bàn bên cạnh lao vào, làm mấy nhỏ kia giật bắn người.
"à chị hai, có chuyện gì thế ạ?"
mấy nhỏ đó sợ sệt hỏi.
"đang nói chuyện gì vậy?"
"à... chuyện đồn đại ấy mà..."
nó cắm phập chiếc nĩa dính chặt xuống bàn. một nhỏ run bắn, lắp bắp nói.
"là chuyện về "bức tường hạnh phúc" của trường mình. nghe nói ai ghi tên mình và người mình yêu lên đó thì sẽ được ở bên nhau..."
"nếu ghi vào ban ngày thì chỉ hiệu lực nhiều lắm là sáu tháng, càng về đêm thì thời gian bên nhau càng tăng, và đến 12 giờ đêm thì là suốt đời."
một nhỏ khác chen vào nói tiếp.
nó nghe, nhai nuốt từng từ một. đôi mắt ánh chút hào hứng khó hiểu. nó quay sang hyeonju, xoa xoa tay nói.
"hyeonju, tối nay chúng ta có chuyện đại sự phải làm."
...
"chuyện là vậy đó..."
hyeonju nhẹ giọng kết thúc. sunghoon im lặng, trong lòng dấy lên một thứ cảm giác rất lạ.
"trường này hay có cái tiếng đó nhỉ?"
jaeyun vừa nói vừa xoa xoa hai vai. sunghoon cũng dỏng tai nghe, anh chợt cảm thấy gai người. hình như, cái tiếng đó....ngay trên đầu anh.
sunghoon ngước lên, giật cả mình. geunji đang nhìn xuống, vẫy anh liên tục, miệng kêu lớn.
"chồng ơi..."
rồi nó còn nói gì nữa, nhưng anh không nghe.
"nói cái gì???"
"...."
"hả???"
nó đã rút mặt vào. anh đứng ngớ ra, trong đầu sắp xếp lại những gì lúc nãy nó hét.
"hình như là.....đỡ em nhé. cái gì??"
anh giật bắn người, ngước lại lên thì đã thấy một bóng người lao ra ngoài, nhảy xuống...
geunji ngã nhào vào vòng tay của sunghoon. anh vã cả mồ hôi, còn nó thì thích thú ôm lấy cổ anh.
"chồng đến rồi?!"
nó ôm chặt quá, anh không tài nào gỡ ra được. hai người cứ nằm ra đất như vậy. nhưng rồi anh dùng hết sức gỡ tay nó ra.
"cô điên à? có biết nguy hiểm lắm không?"
"có sao đâu, có dây thừng mà, lại còn... có chồng nữa!!"
nó lè lưỡi đáp. anh bỗng chốc thấy tim đập nhanh. hắng giọng lại.
"lần sau cô còn kiếm mấy chuyện nhảm nhí để làm thì chết với tôi."
nghe đến đó thì nó xụ mặt xuống. đúng rồi. chưa ghi tên vào bức tường được nữa. chuyến này coi như công cốc.
"này tay bị quái gì thế?"
"không gì, xước nhẹ thôi!!"
nó lúc này mới chú ý đến bàn tay, đau lắm, nhưng vẫn nhe răng ra cười với anh. sunghoon nhìn nó, xót xa. anh bất giác đưa tay lên lau vài vết bẩn trên mặt geunji, rồi xé tay áo ra băng tạm bàn tay cho nó. sau đó cầm tay nó kéo đi.
geunji nhìn sunghoon, mỉm cười vui sướng. chuyến đi này, cũng không hẳn là không có thu hoạch.
bốn đứa với bốn tâm trạng thất thiểu lê về.
"không biết đứa bé đó... là ai?"
"ma chứ ai nữa!"
"em không tin là có ma?!"
"thế lúc nãy đứa nào la toáng lên là ma??"
"tại anh làm em hoảng!!"
"nhát chết mà nói gì?!"
vừa đi vừa cãi nhau ỏm tỏm. bất chợt chúng nó nhìn thấy mấy bóng người thụp thùi nấp sau bụi rậm.
vốn bản tính nhiều chuyện, geunji và jaeyun chạy đến lôi chúng ra.
"dám theo dõi bà à?"
"chị hai, xin tha mạng."
"hử? à há đây chẳng phải là mấy bóng ma của câu lạc bộ kinh dị hay sao?!"
"vâng....vâng.... xin chị tha cho chúng em."
nó giật phắt cái bảng trong tay bọn đó.
"đây là cái gì? à, thì ra là tụi mày, dám hù dọa chị hả mấy thằng nhãi kia?!"
nó hét lên, đập nát bảng điều khiển.
"dạ dạ tụi em đâu dám, chẳng là tối nay hội họp, vừa hay thấy bóng dáng thiên thần của chị thấp thoáng trong trường nên... tụi em muốn... say hello thôi..."
"câm đi. lẻo mép này."
vừa nói nó vừa lấy sợi dây thừng lúc nãy trối gôm bọn kia lại, cột vào cây.
"kĩ xảo cũng ghê đấy, đứa bé kia đâu, kêu nó ra đây?!!"
"ơ dạ, đứa bé nào ạ?"
"thằng bé đứng cuối hành lang ấy!"
"sao ạ, haha chị cứ thích đùa, tụi em làm gì có thuê mướn thằng bé nào?!"
cả 3 đứa không tính sunghoon, như đứng tim. vậy chứ đứa bé đó... không dám nghĩ tiếp nữa. tụi nó nhanh chóng bước ra khỏi trường.
đương nhiên trước khi đi, nó không quên cho mỗi thằng một viên thuốc.
thuốc tiêu chảy thôi mà!!
"này sao cô có thứ thuốc đó trong người vậy?"
"đề phòng bảo vệ thôi!"
thật may cho tay bảo vệ.
"chị hai, thả chúng em ra đi."
"chị hai à..."
"chúng em không dám nữa đâu."
"... không dám nữa đâu mà chị..."
"ai cứu chúng tôi với!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com