;13
lại mưa. cơn mưa rào quét qua thành phố nhộn nhịp, nhấn chìm những ngọn đèn lấp lánh dưới làn nước trắng xóa. park sunghoon nằm dưới đất, hơi thở yếu ớt bị đè nén dưới mưa, trên cơ thể hắn khắp nơi đều chằng chịt vết thương, máu loang đỏ cả vũng nước bên dưới. một người bước đến, theo sau còn vài tên nữa, tay lăm lăm gậy, vây chặt lấy anh. sunghoon bật ra nụ cười khinh bỉ.
"hôm nay nhiều chó hoang hơn bình thường?!"
một giọng cười đáp lại.
"cứ nói cho đã đi, vì hôm nay chắc chắn là ngày chết của mày rồi!"
tức thì một cây gậy gỗ phang xuống, rồi những cú đánh liên tiếp rơi xuống, cơn mưa vô tình đã át đi những âm thanh chết chóc nhưng hoàn toàn không có tiếng rên la.
"nào, mau nói từ bỏ kang hyejin đi, tao sẽ tha cho mày."
không một tiếng đáp lại.
"được, tùy mày thôi."
...
jaeyun ngừng kể, cậu liếc sang geunji, thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt nó.
"... sau đó, nhờ được cấp cứu kịp thời mà sunghoon không chết, nhưng phần tay trái thì bị thương nặng, gần như là phế. và rồi vài ngày sau, kang hyejin đã nhận học bổng và đến anh, trước khi đi, cô ta còn gửi cho nó một bức thư, nội dung đại khái là vì cô ta nên nó mới trở nên như vậy, cô ta rất đau khổ hối hận này nọ nên mới quyết định ra đi, rồi không biết sao bây giờ lại trở về..."
jaeyun nặng nề kết thúc câu chuyện. geunji vẫn còn sững sờ. không ngờ quá khứ của sunghoon lại thấm đẫm máu đến vậy, nó có thể tưởng tượng được anh đã đau đớn thế nào sau khi tỉnh dậy ở bệnh viện và nhận được tin người con gái mà mình yêu thương nhất ấy đã lựa chọn ra đi chỉ vì cái lý do hết sức giả dối kia. trong lòng geunji dậy lên biết bao cảm xúc, ganh tỵ trước tình cảm anh dành cho kang hyejin, đau lòng vì sự ngốc nghếch mù quáng kia, và nhiều hơn hết là sợ hãi. sợ vì thiếu chút nữa nó đã mất người con trai đó rồi, sợ lưỡi hái tử thần lần sau sẽ không dễ dàng sượt qua anh thế nữa, sợ vì cái chết có thể đến rất ngẫu nhiên và vô tình. thật buồn cười khi bản thân nó lại chưa hề nếm trải cảm giác sợ như vậy khi chính mình mới là người luôn đứng dưới lưỡi dao tử thần.
"làm trò gì vậy?"
sunghoon bước vào nhà, nhìn vào phòng khách mà giật mình, ba người đang chụm lại một góc, với cây nến đã gần tàn trong khi cả căn nhà chìm trong bóng tối tĩnh mịch, rất dễ liên tường đến những hình ảnh kinh dị. anh lắc đầu, hai tên kia lại bày trò điên rồi. với tay bật công tắt điện, anh giật cả mình khi một thân người đang lao đến, ôm chầm lấy anh, và do bất ngờ không có thế, cả hai đều ngã xuống sàn nhà.
"này làm cái gì thế?"
mặc cho sunghoon kêu la, geunji cầm vạt áo học sinh xé toạt một đường, rồi nó nhìn chăm chăm vào cơ thể của anh.
"tôi... tôi có mang đồ ăn về đây này,...đừng...đừng làm gì tôi?!"
sunghoon nhìn nó, mặt hơi tái, giọng nài nỉ, trái với dự đoán, nó vẫn giữ nguyên tư thế và ánh mắt, không dời đi. và rồi, một giọt nước mắt rơi xuống bờ ngực săn chắc.
"geunji, có chuyện gì vậy?"
sunghoon chống khuỷu tay xuống sàn, cố kề sát vào mặt geunji, giọng lo lắng. nó đưa tay chạm nhẹ vào những vết sẹo đã mờ, rồi bỗng lao đến ôm chặt anh, khiến anh lại bị đè nằm xuống sàn.
"không sao, không sao đâu, có em ở đây rồi."
geunji nén tiếng nấc, cố nói thật rõ ràng. sunghoon bất ngờ, không hiểu gì cả, cố gỡ nó ra nhưng không được. anh thở dài đành để yên.
hyeonju đã xuống bếp rửa nốt đống bếp đĩa, ý tứ để khoảng không gian riêng cho hai người, nhưng jaeyun thì không, cậu vẫn ngồi lì ở ghế sofa, chăm chú nhìn như đang xem phim hay. vẫn trong tình trạng bị geunji ôm chặt, sunghoon liếc nhìn jaeyun, cậu nhún vai.
"tao chỉ nói những gì cần nói, nothing more."
sunghoon biết cái "nothing more" của jaeyun, chỉ khi nào không còn gì để nói để chém để thêm thắt vào nữa thì cậu mới "nothing more" thôi. anh chẳng dư hơi mà hậm hực với jaeyun, lấy tay đỡ lấy cổ geunji, một tay luồn xuống chân, anh bế bổng nó lên, cũng may thể lực anh tốt, không thì chẳng thể nào đỡ nỗi con heo có thể ngủ say chỉ trong vai phút kia từ tư thế nằm được. để mặc jaeyun với bộ phim hành động, sunghoon bế geunji lên phòng, đỡ nó nằm xuống giường, anh toan đứng dậy thì nhận ra cánh tay của nó vẫn lì lợm ôm chặt cổ anh, khó khăn lắm anh mới gỡ xuống được, rồi không biết nghĩ gì, sunghoon ngồi xuống bên giường, nhìn nó đang say sưa trong giấc ngủ, vài sợi tóc nâu xòa xuống đôi mắt bướng bỉnh, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt lại. một cơn gió mát rượi tràn vào phòng, vài mảnh giấy do không được giữ lại nên bay tứ tung, và một tờ giấy với cái tip to đùng bằng mực đỏ khiến sunghoon chú ý 'chiến lược đánh đuổi tình địch'. anh nheo mắt, rồi không nén được một nụ cười, anh quay sang nhìn nó, cúi người xuống hôn lên vầng trán ương bướng.
"chúc ngủ ngon, geunji."
dù rất phiền phức nhưng sunghoon cũng rất muốn xem nó sẽ đối phó thế nào với "tình địch", đó chắc chắn sẽ là một màn kịch hay, còn bây giờ, anh phải xuống nhà cho tên lắm mồm kia một trận đã mới thấy nhẹ nhõm mà chờ xem kịch được.
...
căn tin trường anh.
"sao em không chuyển qua đây học luôn đi?"
jaeyun khuấy ly sữa nóng nói, lập tức chiếc muỗng nhắm trúng ngay đầu cậu. sunghoon hậm hực liếc nhìn thằng "bạn thân", rồi lại nhìn sang geunji, nhưng anh bất ngờ, trái với khuôn mặt sung sướng vì nhận được lời gợi ý rất hay thì nó chỉ trầm ngâm. nhận thấy phản ứng không bình thường của mình, geunji cười, vuốt vuốt lại mái tóc, cúi đầu lý nhí.
"à...vì...tôi đang..làm trùm mà, qua bên đây cho thành osin của các anh chắc?!"
nó cố tìm một lý do nào nghe hợp lý nhất, nhưng sao nghe vẫn chẳng ra làm sao, vậy mà cả jaeyun và sunghoon đều gật gù vẻ như tin.
"cô nghĩ thế là phải, vậy thì về trường cô mà làm trùm mỗi ngày đi, đừng có lảng vảng ở đây nữa được không?"
geunji thở phào, không đáp lại lời khích bác của sunghoon, nó vẫn ngồi lỳ bên cạch anh, ý chẳng để tâm. sunghoon ghét cay ghét đắng cái tính lì lợm của nó, mỗi lần như vậy anh đều chẳng thể làm gì.
đột nhiên cả nhà ăn nhao nhao lên, mọi ánh mắt đều hướng về phía cửa.
"chà đúng là cảnh hiếm hoi đây."
jaeyun vẫn tiếp tục nguậy nguậy cốc sữa, tay chống cằm nhìn con người vừa bước vào căn tin, cũng là người gây ra tình trạng xào xáo kia. vừa nhìn thấy wonwoo, geunji đã run khắp người, vụ việc lần trước nó vẫn chưa quên nên giờ nó thật chẳng dám nhìn mặt anh. đẩy ghế đứng dậy, geunji nói gấp.
"được rồi tôi về trường đây, học vui vẻ nhé chồng."
bỏ lại nụ cười méo xệ, nó nhanh chóng lủi mất. sunghoon nhíu mày nhìn theo, mọi lần đuổi khản giọng nó cũng chẳng chịu nhích mông lên, vậy mà sao hôm nay lại ngoan ngoãn một cách kì lạ như vậy. thực ra geunji không chuyển qua trường này học đơn giản vì wonwoo cũng học ở đây, từ nhỏ anh đã luôn bảo không muốn dính líu gì đến nó, nên muốn nó tránh xa anh càng xa càng tốt.
"chỉ có bấy nhiêu đây thôi à?"
con nhỏ nom như giang hồ hất hàm hỏi, hyeonju bậm môi khẽ gật.
"tiểu thư con nhà giàu mà chỉ có vài xu lẻ thế này, không đủ cho tao mua cái quai của túi xách nữa?!"
xung quanh có vài cái miệng nhếch lên khinh bỉ, hyeonju vẫn cúi gằm mặt xuống.
"lột hết đồ của nó đem bán chắc cũng được kha khá đấy."
con ban nãy xoa xoa cằm nhìn nhỏ từ đầu đến cuối, rồi hùa mấy con kia lao vào "xâu xé" hyeonju. nhỏ kinh hãi, miệng lí nhí cầu xin, đôi tay yếu ớt bất lực trong sự cấu xé tàn bạo.
"này?!"
một tiếng gọi cất lên, nhẹ như gió nhưng khiến mặt ai cũng xanh xao không còn giọt máu. chúng quay lại nhìn và thất kinh vì nhìn thấy người mà chúng đã nghĩ. geunji khoanh tay trước ngực, đôi lông mày nhíu lại, rõ ràng nó đang không vui.
"tụi bây có biết mình đang làm gì không?"
"...xin...lỗi chị hai, lần sau...tụi em sẽ không đụng đ..."
"lần sau? nếu hôm nay tao không được ăn cơm thì có lẽ không sống nổi đến 'lần sau' đâu."
chúng nhìn nhau vẻ không hiểu. geunji từng bước chậm rãi tiến về phía hyeonju. quan sát từ đầu đến cuối rồi hỏi.
"tối nay còn làm cơm được không?"
nếu như hyeonju lắc đầu, thì tụi kia chết chắc rồi, nhưng nhỏ vốn không phải là kiểu người như vậy, nên lẽ đương nhiên, hyeonju luôn gật đầu.
kì lạ là geunji lại càng chau mày hơn.
"lột đồ ra?!"
nó quay sang quát con lớn nhất, "nhẹ nhàng yêu cầu". con nhỏ mặt tái xanh, chân tay bủn rủn cứ nắm chặt vào nhau, geunji như mất bình tĩnh, nó sấn tới, dùng hai tay xé toạt chiếc áo khoác ngoài của nhỏ đó ra. mọi người xung quanh ngoài há mồm ra xem thì chằng biết phải làm gì, nói đúng hơn là không dám. geunji tiếp tục tiến tới toan xé luôn chiếc áo sơ mi, nhưng được vài ba nút thì nó dừng lại, áp sát vào mặt nhỏ đó.
"sao? thấy có vui không?"
"...kh..không..không..."
con nhỏ run rẩy lắc đầu nguần nguậy. nó hừ một tiếng, bỏ tay ra, rồi cầm tay kéo hyeonju đi.
phòng y tế.
"a."
hyeonju rên khẽ một tiếng, geunji ngước lên chau mày.
"giờ biết đau rồi sao?"
hyeonju mím môi nhìn bàn tay rướm máu của mình, nhỏ rất xấu hổ vì lần nào cũng để geunji cứu mình, nhỏ cũng chẳng muốn mình yếu đuối thế này đâu.
"sao lúc nào cậu cũng nhẫn nhịn vậy hả? bị chúng nó đánh thì đánh bừa lại cũng được mà, không thì 36 kế chạy là thượng sách."
"..."
"cậu nên nhớ cậu đã hứa làm osin của tớ, mà trong trường này vai vế của tớ thế nào cậu cũng biết mà, cậu như vậy khiến tớ mất mặt đấy."
hyeonju cắn chặt môi, cố không rơi nước mắt, khó khăn lắm nhỏ mới cất tiếng.
"tớ...biết rồi, xin..lỗi..."
geunji thở dài, nó đứng dậy, bước ra khỏi phòng y tế, trước khi đóng một phát muốn sập cửa, nó lạnh nhạt nói.
"tối nay không cần đến nấu cơm, bọn tớ đi ăn nhà hàng."
...
geunji sốt ruột nhìn đồng hồ, đã quá năm phút rồi mà vẫn chưa thấy sunghoon ra, với tính kiên nhẫn vô cùng hạn hẹp của mình, nó chạy thẳng lên lớp tìm anh. trống không, lớp học chẳng còn ai. nó chống hông vừa nhìn quanh vừa suy nghĩ. 'không phải lại đi với mụ hồ li tinh kia chứ?'. geunji bấm vội số điện thoại của jaeyun.
"hello babe!!"
"park sunghoon đâu rồi?"
"không biết!"
"này không đùa nhé, điện thoại anh ta không gọi được?!"
"chắc loanh quanh trong trường!!"
"chắc???"
"ừa hôm nay anh về sớm!"
"vậy sao không nói sớm. tốn tiền điện thoại."
"ơ chẳng phải anh đã nói không b...."
'tút..tút...tút tút...'
jaeyun bật cười gập điện thoại lại. vợ chồng nhà này rõ buồn cười. chỉnh lại mũ bảo hiểm, jaeyun toan rồ ga phóng đi thì thấy bên đường một dáng người rất quen.
"này, có muốn quá giang không?"
hyeonju ngẩng đầu lên nhìn và bất ngờ khi thấy nụ cười rạng rỡ của jaeyun, nhỏ lúng túng.
"ơ không cần đâu, em..chỉ đang tản bộ thôi, cảm ơn anh."
nhìn bộ dạng thê thảm trong bộ đồ học sinh của hyeonju, jaeyun lại không nỡ bỏ đi.
"lên đi, đường đông xe như vậy sao tản bộ được?"
hyeonju vốn là người không bao giờ biết từ chối ai, nên nhỏ miễn cưỡng ngồi đằng sau jaeyun, mặc cậu chở mình đến đâu thì đến...
bờ sông, ánh sáng ấm áp từ vài nhà hàng ven sông nhẹ nhàng hắt ra khiến cho cả bờ sông ngập trong sắc vàng như hoàng hôn. rất nhiều cặp tình nhân ngồi tựa vai nói chuyện, hyeonju thoáng đỏ mặt khi bắt gặp một cặp đang khóa môi, theo phản xạ nhỏ nhìn sang người kế bên, khẽ thu người lại hơn. tên kế bên thì phỡn, không một chút ngại mà còn nhìn người ta chằm chằm, đến khi cặp kia cảm thấy có người nhìn thì mặt đỏ bừng bỏ đi chỗ khác, jaeyun cười thích thú.
"haha trò này chưa bao giờ chán."
hyeonju cố cười cười.
"à, sao hôm nay em không đi cùng geunji?"
"...cậu ấy...đang giận em lắm!"
"xảy ra chuyện gì?"
hyeonju nhìn ra con sông với những sóng nước đặc quánh đen ngòm, nở nụ cười nhạt thếch.
"vì sự nhu nhược của em đã khiến cho cậu ấy phải xấu hổ!"
jaeyun nhìn hyeonju, để ý mới thấy có khá nhiều vết trầy xước, cậu đã lờ mờ hiểu được.
đôi mắt hyeonju trở nên xa xăm, nhỏ nhớ vài tuần qua chơi với geunji, rất vui, nhỏ không còn cảm thấy cô đơn nữa, dù là osin nhưng geunji chưa bao giờ đối xử tệ với nhỏ cả, cho đến hôm nay, nhỏ mới nhận ra, thì ra người ta chẳng hề coi nhỏ là bạn, chỉ có nhỏ tưởng bở thôi...
"cậu nên nhớ cậu đã hứa làm osin của tớ?!"
"cậu như vậy khiến tớ mất mặt đấy!!"
hyeonju bật khóc. rốt cuộc, nhỏ vẫn chỉ có một mình.
jaeyun giật mình khi nghe tiếng nấc, quay sang thì thấy hyeonju đang vội vàng đưa tay quệt nước mắt, cậu nheo mắt, đột nhiên chộp lấy tay hyeonju, làm nhỏ giật cả mình.
"tay...bị sao vậy?"
"ơ..ơ chỉ trầy xước chút thôi!"
jaeyun có vẻ không hài lòng, cậu nắm chặt bàn tay dán chằng chịt băng cá nhân.
"em phải cẩn thận chứ..."
hyeonju nghe vậy thì hơi đỏ mặt, trở nên bối rối.
"...vì bàn tay này còn phải nấu thật nhiều đồ ăn ngon cho anh ăn nữa."
jaeyun mếu máo, khuôn mặt trông rõ đau khổ. hyeonju bật cười, dù biết cậu quan tâm vì không ăn được đồ ăn ngon nhưng nhỏ vẫn thấy trong lòng rất ấm áp.
"vâng..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com