Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

;19

"sao chẳng có ai đi tìm chúng ta hết vậy?"

geunji mệt mỏi ngồi bịch xuống đất.

"anh không thấy rất lạ sao?"

"chẳng có quái gì lạ hết!"

nó nheo mắt nhìn anh, thắc mắc to đùng trên mặt.

"cô nghĩ ai có khả năng đi báo cảnh sát nhất?!"

"hyeonju...."

"cô bạn nhút nhát của cô?"

"vậy thì là....jaey..."

"hiểu rồi chứ?!"

geunji ngơ một chút rồi dậm chân giãy nãy.

"trời ơi vậy là tiêu rồi, chúng ta sẽ bỏ mạng ở đây mất thôi!"

cơn nhức nhối ở chân lại ập đến, giữa chốn rừng sâu như vậy, chân đau không lết nổi, cảm giác như mọi hi vọng đều tan biến. Nó chợt nhỏ giọng lại, đầu cúi thấp xuống.

"tôi... không muốn chết đâu?!"

sunghoon thở dài, anh ngồi xuống cạnh nó.

"nói gì vậy, chẳng ai chết cả, đi nào!"

anh cười trấn an nó, đồng thời ngồi xuống hướng lưng về phía nó. geunji thấy vậy thì liền lấy tay quệt đi nước mắt, cười đáp lại. sunghoon hơi sững người, người con gái có khuôn mặt lấm lem bùn đất đang nhìn anh cười toe toét khiến cho trái tim anh đập thật mạnh, anh hắng giọng lấy lại bình tĩnh rồi cúi người cõng nó lên.

"này, mệt không?"

"mệt!"

"ừ, cố gắng đi, tôi không xuống đâu!"

"..."

"khát nước không?"

"..."

"dù anh trả lời có tôi cũng chẳng có nước cho anh."

"..."

"chồng?!"

"..."

"đói quá!"

"... có muốn tôi quẳng cô xuống không??"

"ăn bánh không?"

không để ý đến thái độ khó chịu của sunghoon, geunji chìa ra một cái bánh đưa đến miệng anh.

"ở đâu có?"

"để trong túi!"

"vậy sao không lấy ra sớm hả?"

anh vừa tức giận nói vừa ngoạm lấy một miếng to.

"này anh ăn hết của tôi rồi?!"

"cô có cần dùng sức không?"

"nhưng....nếu tôi đói quá ngất đi thì sao?"

"lúc đó đã có tôi cõng rồi còn gì!"

sunghoon bực mình gắt lên rồi lầm lũi bước tiếp. geunji mở to mắt, thôi không nói nữa. người con trai này bình thường rất xấu tính, nhưng khi nó đau hay gặp khó khăn nguy hiểm, anh đều giúp nó. geunji cười, yêu anh là một quyết định đúng đắn.

bác sĩ đẩy đẩy gọng kính, nhìn vào tờ giấy kết quả, ông nhíu mày rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"geunji, dạo này con thấy thế nào?"

đây là vị bác sĩ đã theo điều trị từ khi nó còn nhỏ, ông là người nắm rõ tình trạng sức khỏe của nó. geunji nghịch nghịch xấp giấy trên bàn của ông, rồi lắc đầu...

"dạ vẫn bình thường!"

ông nhìn nó, tháo kính ra rồi thở dài.

"con biết đó, chân của con..bị thương nặng, nhưng...việc con bị ngất, không phải do vết thương đó."

geunji lập tức ngẩng mặt lên, nhìn chăm chăm vào vị bác sĩ già, ông từ tốn nói tiếp, từng lời nói như kim đâm vào tim nó.

"đó chính là dấu hiệu đầu tiên!"

geunji áp sát hơn vào lưng của sunghoon, vòng tay ôm chặt lấy anh.

"chồng ơi..."

"..."

"hôm nay nói yêu chồng chưa nhỉ?"

"cái..gì???"

sunghoon giật mình khựng lại, geunji vẫn bình thản lặp lại câu hỏi.

"hôm nay đã nói yêu chồng chưa?"

"chưa..."

"vậy xem như giờ nói rồi!"

"cô điên à?"

sunghoon chẳng hiểu gì cả, cô vợ này vừa thất thường vừa kì lạ, anh không tài nào nắm bắt được. geunji gục đầu trên lưng anh.

"phải chi cứ thế này mãi!"

"cô không phải người cõng nên đương nhiên là muốn vậy rồi."

không có câu đáp lại, hơi xoay người lại thì thấy geunji đã ngủ rồi, anh thở dài, lắc đầu đi tiếp.

người con trai này có một bờ vai thật rộng, nhưng liệu có đủ làm một điểm tựa vững chắc cho nó để cùng nó vượt qua vận mệnh.

geunji cảm thấy mình đang đi với một tốc độ rất nhanh, gió cứ từng đợt táp vào mặt, nó hơi hé mắt thì quá đỗi bất ngờ, bầu trời đang lướt vù vù, hai hàng cây hai bên lần lượt tuột lại phía sau. Nó đang ở phía sau của một xe chở hàng. geunji hoảng hốt nhìn quanh, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy chồng nó đang ngủ ngon lành cạnh bên. nó xoa xoa chân, thấy đỡ hơn rất nhiều, đứng lên làm vài động tác giãn gân cốt xong, nó thích thú nhìn ngắm bầu trời, hôm nay trời trong xanh không gợn mây, vậy là sunghoon đã cõng nó suốt một ngày một đêm rồi. geunji ngồi xuống cạnh anh, nhẹ kéo anh tựa lên vai mình.

"vất vả cho chồng rồi!"

được một lúc, ngắm cảnh đủ rồi thì nó chợt để ý đến vật cồng kềnh được đặt ngay giữa xe. nó lấy chân cố hết sức lật tấm bạt lên nhưng chỉ làm bật được một góc, nhưng như thế là đủ rồi, geunji mắt sáng rỡ, nó quên hết mọi thứ chạy đến bên cái vật kia. sunghoon đang dựa vào người nó mặc nhiên ngã lăn xuống đất.

"cái quái gì thế?"

anh vừa xoa đầu vừa rủa. geunji thấy anh dậy rồi càng vui mừng, kéo anh đi.

"chồng chồng, xem này?!"

sunghoon đang định quát nó thì im bặt. chiếc đàn dương cầm nằm sừng sững, màu đen bóng loáng như tỏa ra hào quang chói mắt. geunji khoái chí kéo ghế ngồi xuống, tiện tay nghịch nghịch vài phím đàn. rồi nó chợt hắng giọng, làm ra vẻ nghiêm trang, đưa tay lên cổ vờ chỉnh lại cái nơ vô hình nào đấy.

"ừm hưm, hôm nay, ta sẽ đàn một bản dành tặng cho đấng phu quân yêu quý đã không màng gian khổ cứu ta ra khỏi chốn hoang dã đầy hiểm nguy."

sunghoon mỉm cười, khoanh tay chờ đợi. geunji cũng cười, rồi bắt đầu chạm nhẹ vào phím đàn, nhưng chỉ được vài nốt đã lạc nhịp, nó nhíu mày đàn lại, cũng chỉ thêm được hai ba nốt. sunghoon lắc đầu, chịu không nổi đành ngồi kế nó, và đàn...

tiếng đàn hòa trong nắng, trầm ấm và sâu lắng, tựa như giọng hát của gió, thổi đến tận sâu trong tâm hồn người nghe. geunji say sưa nhìn anh đàn, cái nhìn như đang bị thôi miên. lát sau, anh cũng nhận ra, và dừng chơi.

"sao không đàn tiếp?"

geunji cụt hứng hỏi.

"không thích!"

sunghoon lạnh nhạt trả lời.

"có phải vì tai nạn đó nên..."

"làm sao cô biết?"

"là... mẹ nói!"

"..."

"ước mơ...có thể từ bỏ dễ dàng vậy sao?"

"ước mơ?"

sunghoon cười nhạt, nụ cười lạnh nhất mà geunji từng thấy.

"cô biết gì về ước mơ của tôi chứ?"

"không biết gì cả!"

"vậy cô có quyền gì mà phán xét tôi?"

"ít nhất tôi cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy."

"cô nghĩ tôi bỏ cuộc sao?"

"không cố gắng nghĩa là bỏ cuộc!"

sunghoon gác hai tay lên đầu, ngước mắt nhìn lên trời, thở dài.

"vì chán!"

"chán? ước mơ sao...'

"đó là mơ ước của bố mẹ, chưa từng là của tôi!"

"..."

"tôi chán việc suốt ngày nghe những câu tung hô về "tiếng đàn mê hoặc", "tiếng đàn ma quái", nghe những lời phê bình chuyên môn sâu sắc đến nỗi tôi chẳng hiểu được gì, chán việc mỗi lần ngồi vào cây piano lại bị mọi người vây quanh, chán cái mác "thiên tài dương cầm"."

"nếu anh đánh đàn, tôi cũng sẽ bu lại xem đấy?!"

"..."

"nhưng không phải vì tiếng đàn hay!"

geunji ấn đại vào một phía, nốt nhạc vang lên đột ngột đánh thức không gian tĩnh lặng.

"mà vì dáng vẻ đánh đàn của anh!"

sunghoon ngạc nhiên quay sang nhìn nó, nó nhích đến gần anh.

"vẻ mặt say mê của anh, thực sự...rất bảnh!"

geunji nhìn anh cười, đồng thời giơ ngón cái lên.

"tôi thích hình ảnh của anh lúc đó, đôi mắt mơ màng không để ý đến xung quanh, dáng vẻ say sưa không phiền muộn, lúc đó dường như anh đã tách ra khỏi một thế giới khác, thế giới của riêng anh. rất đẹp!"

sunghoon không rời mắt khỏi geunji, nó có biết rằng lúc này trông nó cũng rất đẹp hay không. tiếng đàn bất chợt vang lên cắt đứt sự tập trung của anh. bàn tay geunji đang lướt trên phím đàn, nói đúng hơn là đàn bừa vài nốt.

"ước mơ nghe thật nặng nề. tôi thấy, chỉ cần mình thích thì làm thôi, chẳng cần để ý nhiều, phải không?"

nó mỉm cười và đàn bừa thêm vài nốt nữa, sunghoon cũng cười, và anh cũng đàn, tiếng đàn nghe tự do, phóng khoáng hơn rất nhiều, lâu lâu còn thêm vào vài nốt của geunji nữa, tạo nên một bản nhạc không hoàn chỉnh nhưng hoàn hảo tuyệt đối.

chẳng biết jeon geunji có nhận ra hay không, đó là cái "thế giới riêng" của park sunghoon, giờ đã không hoàn toàn của riêng anh nữa rồi.

...

"chạy nhanh lên!"

tiết trời thu mát mẻ dễ chịu, những cơn gió lạnh thổi tung vài chiếc lá vàng rơi rụng dưới sân, hất tung cả mái tóc đuôi gà cột cao của cô gái đang đỏ bừng mặt vì vừa lấy hết hơi ra thổi vào còi.

geunji hất mặt về phía hai con người đang khổ sở lê lết trên sân chạy, rồi quệt mồ hôi ngồi xuống.

"có cần phải luyện tập khắc nghiệt như vậy không?"

jaeyun chống tay thương cảm nhìn về phía hyeonju đang thở hồng hộc trong sân.

"tôi còn chưa hỏi tội anh vụ bỏ mặc chúng tôi trong rừng nữa đấy!"

"sao lại nói khó nghe vậy chứ? anh đang tạo điều kiện cho hai người đấy thôi!"

"cho xin đi! anh mà tốt lành đến vậy sao?"

"đương nhiên. thế nào, giờ chẳng phải hai người đang tiến triển rất tốt hay sao?!"

vừa hỏi jaeyun vừa đá mắt gian tà, geunji mỉm cười, ghé môi sát tai cậu.

'huýt' - rồi ra sức thổi vào cái còi, jaeyun giật bắn người, nhăn mặt ôm lấy tai.

"cấm anh nhắc đến tên khốn ấy nữa!"

"hả... gì cơ?? nghe không rõ. trời ơi tôi điếc rồi!"

geunji tức tối co chân lên đạp jaeyun thêm mấy phát nữa, miệng liên tục gào lên.

"không được nhắc đến tên ấy, không được nhắc đến tên ấy!"

cảnh tượng thật thê thảm, người con trai đang nằm bò dưới đất đang cố sức lết đi kêu cứu, còn người con gái hăng say đạp không biết mệt, miệng không ngừng lảm nhảm, nếu không nhờ hyeonju và riki chạy lại kịp thì chắc jaeyun đã bỏ mạng rồi.

nguồn cơn sự giận dữ của geunji cũng chỉ có thể bắt nguồn từ... tên kia.

"hắt xì?!"

sunghoon xoa xoa mũi, nhăn mặt rồi chỉnh lại chiếc áo khoác, chắc geunji đang chửi rủa anh đây mà.

sáng sớm.

"chồng ơi!"

lúc geunji dùng giọng ngọt sớt nghĩa là chẳng có gì hay ho, sunghoon nhanh chóng chuẩn bị phóng lên lầu, nhưng đến lưng chừng cầu thang thì bỗng bị ai nắm chân lại, xém té dập họng.

"đi đâu đấy?"

geunji nhỏ nhẹ hỏi, nhưng đôi mắt đầy "gian ác".

"vệ sinh!"

sunghoon đáp cụt lủn, rồi quay người định đi tiếp nhưng nó vẫn không buông tha anh.

"từ từ, tôi có chuyện muốn nói!"

"nói sau đi!"

"không, phải bây giờ!"

"tôi đang vội!"

"không muốn bị bệnh thận thì nghe lời đi!"

sunghoon nuốt nước miếng, quay người lại, ngoan ngoãn ngồi xuống bậc cầu thang. geunji cười tít mắt, nhéo má anh.

"sunghoon ngoan!"

anh hất mặt qua một bên, chống cằm ra vẻ thiếu kiên nhẫn, geunji hắng giọng.

"được rồi, tối nay chúng ta đi chơi nhé?"

"không."

"tại sao?"

"không phải không muốn, mà là không thể!"

"thứ nhất, không có xe. thứ hai, rớt mất bóp tiền. thứ ba, người tôi vẫn còn đau. thứ tư, chân cô vẫn còn bị thương. nên dẹp!"

geunji ngớ người, sao lại có nhiều lý do vậy chứ, như thế thì làm sao nó cự lại đây.

"nhưng chỉ đi một ngày hôm nay thôi mà!"

"một tuần nữa!"

"không được, vì hôm nay là..."

"là gì?"

"... là ngày giỗ của anh đồ chết tiệt!!"

geunji bực bội hét lên rồi bỏ đi, sunghoon ngỡ ngàng.

"ý cô là gì hả?"

nó đã bước ra khỏi nhà, nhưng vẫn cố hét lại.

"tôi trù anh chết đấy!"

sunghoon mỉm cười nghĩ lại cảnh lúc sáng, lắc lắc đầu, bỗng một vòng tay chợt ôm lấy anh từ phía sau.

"chào, chờ lâu không?"

nụ cười của anh lập tức vụt tắt, trở lại vẻ cao ngạo thường ngày, anh gỡ tay của hyejin ra.

"chú ý hành động của mình đi, tôi đã có vợ rồi."

"vợ? anh xem cô ta là vợ từ lúc nào chứ?"

"từ khi tuyên thề trong nhà thờ!"

hyejin phì cười.

"nói dối. nếu thực sự như vậy thì sao anh còn đi chơi với em?"

"..."

cô ta vòng tay qua cổ sunghoon, nhìn sâu vào mắt anh, đôi môi quyến rũ khẽ nói.

"thú nhận đi, anh vẫn còn yêu em phải không?"

lần này đến sunghoon cười, anh cúi xuống, nhìn sát cô ta.

"liệu tôi có đủ lòng vị tha để yêu người từng đem mình ra làm trò đùa không?"

hyejin mở to mắt, rồi mặt chuyển xanh, cô ta buông tay, lùi ra xa.

"anh..."

"tôi nghĩ là không, để cô còn đứng đây được, đã là giới hạn của tôi rồi!"

"vậy còn những lần đi chơi?"

"để cô không đụng đến vợ tôi thôi. nhưng giờ suy nghĩ lại, cô cứ tự do làm gì tùy thích, vì bây giờ, tôi sẽ bảo vệ cô ấy!"

hyejin nhếch mép cười.

"liệu có bảo vệ nổi không? hay sẽ lại như cánh tay trái của anh?"

sunghoon mặt đanh lại, tiến đến gần và siết chặt cổ của hyejin.

"cứ thử xem?!"
...

"thật quá đáng, hai người cãi nhau thì liên quan gì đến anh chứ?"

jaeyun vừa xoa vết thương vừa bức xúc nói, geunji không hừ một tiếng rồi quay đi không thèm đáp. hyeonju huých nhẹ ra hiệu cậu đừng nói nữa rồi tiếp tục bôi thuốc cho cậu.

"anh bảo này geunji, nếu thực sự muốn đi chơi thì sunghoon sẽ không viện nhiều lý do vậy đâu, nên chuyện này, chung quy đều do nó thôi..."

jaeyun lì lợm nói tiếp, cố gắng đổ mọi tội lỗi lên đầu người bạn "yêu quý" của mình mà không nhận thấy khuôn mặt đang dần tối sầm đi của geunji, và ngay khi nó vừa định lao vào cho cậu một trận nữa, thì jaeyun chợt la lên.

"ê đó chẳng phải chồng em sao?"

geunji theo phản xạ nhìn theo thì thấy đúng là anh thật, và đang đi với... kang hyejin. trong lúc nó hướng chú ý vào hai người kia, thì jaeyun đã nhanh chân chạy xa khỏi tầm với của nó.

geunji nhìn chăm chăm về phía sunghoon, bàn tay nắm chặt lại, rồi, nó quay lưng bước đi.

"ủa đâu rồi?"

jaeyun từ cái cây gần đó thò đầu ra, lấm lét hỏi hyeonju, nhỏ nhíu mày khó hiểu.

"về rồi!"

jaeyun bước ra, rồi cũng chau mày xoa xoa cằm.

"chà, phản ứng lạ thật?!"

geunji bước trên đường, từng bước nhẹ như gió thoảng nhưng xung quanh tỏa ra bầu không khí vô cùng nóng bức u tối. viện đủ lý do không đi với nó để rồi tung tăng bên con nhỏ kia, lúc ấy nó chỉ muốn bay vào xé xác anh, nhưng rồi chẳng biết cơ não hoạt động thế nào, mà nó lại quay bước đi.

"ta không chấp!"

suốt đoạn đường về nhà nó đã liên tục lảm nhảm tự lòe mình như vậy, nhưng thực sự, tim nó rất đau.

tối đến, có tiếng mở cửa, sunghoon đã về, geunji nghe rõ từng tiếng động nhỏ nhất, tiếng anh bước vào nhà, dừng trước ghế sa lông chỗ nó đang "ngủ" rồi tiếng thở dài thật khẽ, sau đó anh đột nhiên bỏ ra ngoài. geunji cảm thấy hụt hẫng thất vọng vô cùng, nó cố nén cơn đau và tự dỗ mình vào giấc ngủ.

"này geunji, dậy!"

một lúc sau khi nó đang mơ màng thì đột nhiên bị một bàn tay lay dậy, bực bội, nó tung chân đạp thẳng, nhưng sunghoon đã quá quen với tính của nó rồi, nên mặc nhiên đỡ ngon lành, nắm chân nó giật tiếp. điên tiết, geunji ngồi dậy toan lao vào giết anh thì một vật chắn ngay trước mặt nó, anh thò mặt ra từ phía sau cái đĩa, cười cười.

"coi phim ma đi."

chỉ sau vài phút vào phim, geunji đã ôm chặt cứng sunghoon, tất cả mền gối được chuẩn bị cho buổi xem phim ma này đều bị geunji hất văng hết. sunghoon nhăn mặt sau tiếng hét của nó, rồi anh chợt chồm người về phía nó, khiến chú ý của nó dời từ màn hình tivi sang anh, tim thì đập còn nhanh hơn là bị hù.

nhưng trái với những điều geunji đang tưởng tượng, sunghoon với tay ra sau lưng nó lấy tấm chăn mỏng. geunji vừa thở phào lại vừa bực mình vì mừng hụt!

bất chợt sunghoon choàng tấm chăn mỏng lên người nó, choàng cả lên đầu.

"làm gì vậy?"

anh nắm chặt lấy hai vạt chăn, nhẹ nhàng bao lấy khuôn mặt của nó.

"bảo vệ cô, không cần sợ nữa!"

geunji mở to mắt ngạc nhiên, trong lúc nó ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì, sunghoon đã đứng dậy, cúi người tủm tỉm cười.

"cho phép ta được mời cô dâu của ta nhảy một bản chứ?"

geunji đần mặt ra, nhưng rồi nó nhanh chóng nở nụ cười thật tươi, rồi lao đến nhảy lên người chồng nó mà ôm chặt.

"tôi cứ nghĩ anh không nhớ..."

sunghoon mỉm cười, vòng tay xốc nó ngồi ngay ngắn lại trên người của anh, rồi bắt đầu nhịp chân nhảy.

"sao mà quên được chứ, ngày tôi mất hết tự do mà."

"ừ, tôi sẽ khóa chặt anh lại!"

geunji nói xong là lấy chân kẹp chặt vào hông anh hơn, rồi tựa đầu vào vai anh, cười hạnh phúc.

"mừng kỉ niệm một tháng ngày cưới nhé chồng!"

bốn tiếng trước.

"cô đến làm gì?"

geunji bất ngờ khi trước cổng nhà mình là kang hyejin.

"đến tìm cô!"

nó khoanh tay trước ngực, vẫn đứng chắn trước cửa ý chẳng hoan nghênh, nhưng hyejin đâu dễ tác động, cô ả vẫn thản nhiên, lấy trong giỏ sách ra tập hồ sơ màu vàng. geunji vừa nhìn qua đã ngờ ngợ.

"không sai đâu, đây chính là hồ sơ bệnh án của cô đấy!"

"sao cô có được nó?"

"chẳng có chuyện gì mà kang hyejin tôi lại không làm được!"

"..."

"theo trong này ghi thì cô sắp chết rồi phải không?"

"...."

"biết rõ vậy mà vẫn dụ dỗ sunghoon là sao? nếu cô thực sự yêu anh ấy thì cô cũng đủ nhẫn tâm đấy!"

"ý cô là gì?"

"cô để cho anh ấy yêu cô, rồi đùng một cái, cô chết, cô mang theo tình yêu vĩ đại của cô chôn sâu dưới ba tấc đất, còn anh ấy phải chung sống với nỗi nhớ đến suốt đời, như vậy chẳng phải rất đáng thương hay sao?"

geunji im lặng không nói gì, vì những lời cô ta nói, nó đều đã suy xét từ lâu. hyejin mỉm cười, rồi vất tập hồ sơ vào người geunji.

"khôn hồn thì hãy biến ra khỏi cuộc đời anh ấy đi, đồ bệnh hoạn!"

sunghoon vuốt vuốt mái tóc của nó, khẽ hôn nhẹ lên, rồi xoa lưng cho nó ngủ. geunji mím chặt môi, cố tập trung vào mùi hương trên người anh để lờ đi những giọt nước mắt chực rơi.

"cháu có biết khi chàng trai tặng cô gái khăn voan có nghĩa là gì không?"

"dạ không ạ!"

"nghĩa là họ muốn bảo bọc che chở cho người con gái đó suốt đời!"

"là suốt đời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com