Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19.

"mẹ ?"

chủ tịch kim âu âu yếm yếm với omega nhà mình một hồi thì phải ra ngoài nghe điện thoại, wonwoo còn chút mệt sau khi hồi sức nên đã ngủ lại từ lâu. vừa ra khỏi cửa liền thấy mẹ kim ngồi trên hàng ghế dọc hành lang, bên cạnh bà là túi to túi nhỏ chẳng biết có gì bên trong.

"sao mẹ không vào trong ?"

mingyu đi đến bên cạnh bà, lơ đãng ngó vào bên trong mấy cái túi vải, thì ra toàn là đồ ăn ngon mà dì giúp việc ở nhà làm cho. cậu xem đây như một lời chấp nhận từ mẹ, trong lòng ngọt ngào như đứa trẻ vừa được thưởng kẹo sữa mình luôn muốn ăn.

"mẹ sợ làm phiền hai đứa."

mẹ kim tủm tỉm cười hại mingyu ngượng đến đỏ cả mặt. bình thường ở cạnh wonwoo da mặt cậu dày thế thôi, chứ một hai câu trêu chọc từ mẹ là đã ngại lắm rồi.

"con phụ mẹ đem đồ vào trong, mẹ ở lại với ảnh nha, giờ con phải lên công ty giải quyết cho xong công chuyện."

ban nãy nghe điện thoại từ mẹ liền thục mạng mà chạy về nhà, quẳng cả việc công ra sau đầu nên giờ cậu phải tranh thủ quay lại mà thu xếp chúng đâu vào đấy. mingyu giúp mẹ đem chỗ túi vào bên trong, đặt ngay ngắn trên cái bàn ở góc phòng, thanh thủ mở hộp lấy ra một miếng bỏ vào miệng nhâm nhi.

"nè nè, cái đó không phải của con."

mẹ kim nhanh tay lẹ mắt vỗ bôm bốp vào bàn tay cậu, tiện thể đóng luôn hộp đồ ăn lại kéo sang chỗ khác.

"chưa gì mà mẹ đã thương wonwoo hơn con rồi."

mingyu bày ra một bộ dạng hờn dỗi, đúng là chỉ khi ở cạnh mẹ chúng ta mới có thể thoải mái không cần che giấu mà để lộ những cảm xúc như thế này thôi.

"cái thằng này, đã gần ba chục, sắp làm ba đến nơi mà cứ như con nít vậy."

chủ tịch kim bị mẹ mắng chỉ biết cười hì hì rồi cong đuôi chạy đi mất, không quên ở trước mặt mẹ mình hôn một cái nhẹ lên trán wonwoo đang say sưa ngủ. mẹ kim nghĩ mình phải dần làm quen với cảnh này thôi, thằng con trời đánh xem wonwoo như bảo bối ở trong lòng, không cưng chiều thế này cũng lạ.

wonwoo bị cơn đói bụng làm cho tỉnh giấc, anh chỉ chợp mắt tầm một tiếng đồng hồ rồi tỉnh dậy. vừa mở mắt ra liền dáo dác tìm bóng dáng của ai kia ngay nhưng chẳng thấy đâu cả, thay vào đó lại nhìn thấy mẹ kim ngồi đọc báo trên cái sofa kê giữa phòng.

anh còn đang rối ren chẳng biết nên mở lời như thế nào thì mẹ kim đã quay sang, biết wonwoo đã tỉnh dậy bèn vội vàng dẹp tờ báo sang một bên đi về phía giường bệnh.

"cháu dậy rồi sao, có đói không bác lấy đồ ăn cho nhé ?"

giống như vừa nhớ đến chuyện đã xảy ra ban trưa, bà liền bổ sung thêm.

"cái này cháu yên tâm, bác đã dặn dì giúp việc làm toàn những món tẩm bổ cho omega đang mang thai thôi."

wonwoo nghe bà nhắc đến cụm từ omega đang mang thai trong lòng liền nhói lên một cái, e dè nhìn mẹ kim.

"bác-bác biết chuyện rồi ạ ?"

mẹ kim mỉm cười dịu dàng, gật đầu.

"mingyu đã nói cho bác nghe khi nãy, nó đã kể hết mọi chuyện cho bác nghe."

anh nghe đến đây càng gục đầu thấp hơn nữa, cảm giác như mình làm ra chuyện tày trời nên chẳng dám nhìn thẳng vào mắt mẹ kim.

"cháu xin lỗi."

có lẽ younghee cũng rất bất ngờ trước lời xin lỗi này của wonwoo, bà còn chẳng tường tận lý do của lời xin lỗi.

"gì chứ, người xin lỗi cháu phải là bác đây này. đáng lý ra bác nên cẩn thận hơn một chút thì không khiến cháu phải nhập viện như bây giờ."

mẹ kim vuốt ve đỉnh đầu anh, kéo gương mặt kia ngẩng dậy. người này lúc nào cũng im lặng mà cam chịu, ngay cả việc từ chối một món ăn mình không thể ăn cũng chẳng dám thốt thành lời. sau này bà phải canh me tên họ kim kia mới được, lỡ mà nó có làm wonwoo buồn phiền chắc có lẽ anh cũng chẳng nỡ nói ra.

"cháu cũng không nên giấu bác chuyện này, cháu xin lỗi ạ."

wonwoo nhìn bà, đôi môi mỏng mím lại.

"không sao cả, bác nghĩ cháu cũng có lý do của riêng mình mà. đều là chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, bây giờ phải tập trung vào chăm sóc bé con ở trong bụng đây này."

wonwoo từng vẽ nên hàng trăm câu chuyện ở trong đầu, về việc sự ra đời của bé con liệu có được mọi người chào đón. anh luôn lo sợ thân phận tầm thường của mình chẳng thể nào mà sánh bước bên cạnh mingyu. cho đến giây phút mà cậu bộc bạch lòng mình, wonwoo vẫn canh cánh mãi ở trong lòng e ngại ba mẹ cậu sẽ không tài nào chấp nhận mình đâu.

wonwoo không ngại bản thân anh bị khi dễ, anh chỉ lo lắng cho đứa nhỏ của mình mà thôi. vì anh là người hiểu rõ nhất cảm giác bị khinh miệt từ những người tưởng chừng là ruột thịt, nó như một vết sẹo lồi ghê rợn dù cố quên cũng chẳng thể nào xoá đi.

anh biết rõ ba mẹ kim vẫn luôn quý mình, nhưng đó là với tư cách một người làm công cho công ty của mingyu, một đứa học trò lâu năm từng thân thiết. nếu đổi sang một thân phận mới, là omega của đứa con trai duy nhất của họ, liệu ba mẹ kim có còn giữ được sự yêu quý như thế này ?

ấy vậy mà bao lo lắng suy tư của anh đều trở thành vô ích, mẹ kim không những tiếp tục dành cho anh sự quý mến mà bà còn săn sóc cho đứa nhỏ trong bụng mình. nghĩ đến đây liền không thể ngăn được nước mắt của mình muốn trào ra, wonwoo xấu hổ quay mặt sang nơi khác gạt nước mắt đi.

"sao lại khóc, cháu khó chịu ở đâu sao ?"

anh vội vã lắc đầu, nước mắt làm sao cũng không ngưng được.

"vậy mingyu bắt nạt cháu à, nó làm gì cháu, nói bác nghe xem."

wonwoo lại tiếp tục lắc đầu, thút tha thút thít mà trả lời.

"cháu nghĩ bác sẽ không chấp nhận cháu."

nói ra câu này liền thấy tủi thân gấp bội, người ta nói omega đang mang thai thường nhạy cảm hơn rất nhiều. wonwoo như được dịp mà khóc dữ dằn hơn làm mẹ kim cuống cả lên. bà ôm chầm lấy anh nước mắt đầm đìa, vỗ vỗ lưng trấn an cho anh bình tĩnh lại.

"ơ kìa, bác quý wonwoo nhất trên đời, thích cháu nhất trên đời, sao lại không chấp nhận cháu chứ ?"

"cháu đừng khóc, bé con mà biết ba của mình đang khóc cũng sẽ không vui đâu."

wonwoo rời khỏi vòng tay bà, giọng run rẩy đến đáng thương.

"ba mẹ cháu không cần cháu, nên đến tận bây giờ cháu đều lo sợ rằng tất cả mọi người đều không cần cháu."

"cháu luôn nghĩ mình sẽ là gánh nặng của mọi người."

"bác kim giúp đỡ cháu rất nhiều, nhờ bác mà cháu mới có được ngày hôm nay. khi còn ở trường đại học cháu biết bác kim vẫn luôn âm thầm trợ cấp học phí cho cháu, sau khi tốt nghiệp còn giới thiệu cháu vào một vị trí cao trong công ty."

"cháu biết mình phải đền đáp công ơn đó của bác, vì bác đối đãi với cháu như người nhà. nhưng cháu lại có mối quan hệ thế này với mingyu, cháu rất sợ."

younghee thở dài một hơi ở trong lòng, đứa trẻ hiểu chuyện luôn là đứa trẻ đáng thương mà.

"ai lại bảo cháu như vậy chứ ? cả nhà bác đều cần cháu, mingyu cũng cần đến cháu, mọi người đều yêu quý cháu mà."

bà vuốt ve gương mặt khóc đến đỏ bừng của wonwoo, ôn tồn mà trò chuyện.

"mọi nguồn cơn của cậu chuyện ắt hẳn đều có lí do của nó, cuộc gặp gỡ giữa cháu cùng mingyu e cũng là do duyên phận."

nói đến đây bà bỗng bật cười, đưa ngón tay chạm nhẹ vào chóp mũi của wonwoo.

"biết đâu được vì ba kim đã giúp đỡ cháu nên nhờ vậy mà ông ấy tích đức cho đời sau. lấy được wonwoo đây là phước phần của mingyu cả đấy."

wonwoo oà vào lòng bà mà khóc như đứa con lạc mẹ, bà cũng hết lòng vỗ về an ủi anh. đứa nhỏ này, từ nay về sau cả gia đình họ kim phải bù đắp cho wonwoo thật nhiều mới phải.

"đồ ăn nguội mất rồi, cháu đợi bác đi hâm đã nhé ?"

wonwoo khóc rất lợi hại, đồ ăn nghi ngút khói cũng gần hết nóng tự bao giờ.

"không cần đâu ạ, vẫn còn âm ấm mà bác, cháu thích ăn như thế này hơn."

anh rời giường, cùng mẹ kim ngồi cạnh nhau ở cái bàn nhỏ, lần lượt bày ra từng món ăn. đồ ăn của dì giúp việc làm khác hẳn dì park, cũng khác hẳn với mấy món của mingyu. nhưng nói chung món nào trông cũng hấp dẫn cả, wonwoo ăn đến no căng cả bụng không thể dịch chuyển đi đâu.

sau khi dùng bữa mẹ kim liền gọt trái cây cho cả hai, wonwoo vừa ăn vừa cùng bà trò chuyện. mẹ kim hỏi về cuộc sống của anh cùng mingyu, anh hỏi bà về mấy tật xấu của cậu.

"thằng nhóc ấy cái gì cũng tốt, chỉ là có chút cứng đầu thôi, cháu ở cùng với nó ắt hẳn rất phiền lòng về điều này đúng chứ ?"

wonwoo bỏ trái nho xanh vào miệng, thầm nghĩ có khi nào mingyu cứng đầu với mình không ta ? rồi trong đầu bất giác hiện lên khung cảnh hôm nọ, khi anh đuối đến mức nói không ra hơi, nài nỉ cậu dừng lại nhưng mingyu vẫn không chịu buông tha.

"cũng có chút cứng đầu ạ."

anh tranh thủ méc thêm vài chuyện với mẹ kim, để khi nào cậu về bà xử anh luôn một thể. quả nhiên, có mẹ kim bảo kê thì sau này mingyu không có cửa bắt nạt anh nữa.

đến gần tối mingyu về đến bệnh viện thì wonwoo đã ngủ vì đã mất cả một buổi chiều kể tội cậu với mẹ kim. younghee ngồi trên cái ghế đặt cạnh giường xem tạp chí, thi thoảng lại ngó sang nhìn gương mặt say ngủ của wonwoo.

cậu nhẹ nhàng đóng cửa, tránh tạo tiếng động mà đánh thức anh, rón rén bước đến chỗ giường bệnh.

"wonwoo khóc hả mẹ ?"

mingyu nhìn một phát là biết ngay, khẽ giọng hỏi mẹ mình.

"mẹ không có bắt nạt omega của con đâu, là do con ăn hiếp người ta dữ quá nên mới tủi thân mà khóc với mẹ đó."

mẹ kim trả lời, ánh mắt lườm con trai mình đến rách cả da.

"mẹ cũng về nghỉ ngơi đi, cả một ngày như vậy chắc mẹ đã mệt rồi."

mẹ kim gật gật đầu, cầm cuốn tạp chí hướng về chỗ thức ăn ở trên bàn.

"biết là tối con sẽ ghé đây nên dì park đem chút đồ ăn đến cho con, ăn xong rồi nhớ dọn dẹp đó, đừng có làm phiền wonwoo của mẹ."

mingyu ngớ người đứng nhìn mẹ mình rời đi, lúc ra đến cửa còn cảnh cáo cậu thêm vài câu nữa. nhìn người đang ngủ đến ngon lành ở trên giường, mingyu chẳng biết lúc bản thân mình không có ở đây đã bị wonwoo kể gì với mẹ.

thôi dù là gì cũng được, nhưng nhìn mẹ kim rất vui vẻ, có lẽ cả buổi chiều đã trò chuyện rất hoà hợp với wonwoo. mingyu hài lòng hôn lên trán anh, cậu vẫn luôn thích hôn ở vị trí này.

có người nói nếu nụ hôn ở môi là thay cho lời bày tỏ yêu thương nồng cháy. thì nụ hôn ở trán ngụ ý rằng, đừng lo lắng gì cả anh sẽ luôn ở bên cạnh em mỗi khi cần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com