Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14. Lật giở những điều chưa nói

Một ngày thật đẹp, xanh trong đến mức người ta có thể đánh rơi suy tư của mình ở đâu đó tận chín tầng mây trên kia. Có cậu trai nọ đi lang thang quẩn quanh cũng chẳng biết là đi đâu sau buổi học, lẩn thẩn lòng vòng mấy con đường nhỏ quen thuộc.

Cậu ta vẫn còn buồn lắm vì mới chia tay người yêu cũ. Quả là thứ tình cảm thuần khiết của lũ trẻ mới lớn, lỡ thích đó, rồi gọi cái thích thú đó là yêu mà chẳng hiểu rằng cái yêu nó thực sự là gì. Và cũng sớm phai tàn vì mấy chuyện nho nhỏ cỏn con. Nhưng mà cậu ta đã khóc rất nhiều. Tính ra cũng trưởng thành, cũng nghiêm túc lắm ấy chứ. Khóc, còn chẳng ăn uống gì nữa cơ, trốn miết trong phòng suốt cả tuần lễ thôi. Vì cậu nghĩ cậu trao đi hết tình cảm của mình cho người ta rồi mà người ta nỡ lòng quên mình đi, chẳng đoái hoài gì tới mình nữa hết. Tính ra cũng thấy thương. 

Rồi một ngày đội có thêm người đi rừng mới, nhìn thoạt vào cũng cao to, đẹp trai mỗi tội hơi ngố. Sao nhỉ, cậu chưa từng tưởng tượng có ai lại đẹp trai đến như thế, ít nhất là đẹp hơn cậu rất nhiều. Cậu nghĩ thế. Chỉ có hơi chán tí nha, hẹn đi xem phim cả đám mà lại hết cười rồi lại ngủ trong rạp là sao? 

Nhưng mà cậu ấy cười đẹp quá, còn dễ thương nữa... nên được tha thứ lỗi lầm trước đó:))

Ngồi trên chiếc băng ghế quen thuộc trước cửa bệnh viện nơi cậu vẫn yêu thích, bao kỉ niệm về những điều đã diễn ra trong suốt ngần ấy năm lại quay trở lại. Đã là tròn trịa 7 năm kể từ cái thời cậu bé Minseok gặp gỡ lần đầu tiên người con trai tên Hyeonjun. Cậu nhận ra thứ cảm xúc ngày ấy khi ở bên cạnh người ta lúc đó cậu chẳng thể lí giải được cuối cùng là gì. Có lẽ từ ngày đó cậu đã thích anh lắm lắm rồi. Song, cậu lại chẳng biết. Cậu cứ ngỡ đó là mối quan hệ anh em gắn bó. Thật chẳng có anh em nào lại áp cả bàn tay to lớn của mình nâng chiếc má của người kia rồi nhìn ngắm lâu thật là lâu như cách mà Hyeonjun đã làm năm đó khi cậu chuẩn bị thi đại học. Cậu nhớ mình đã khóc. Khóc nhiều đến mức giảm cả vài cân do quá lo lắng, nên anh bảo cái nâng má đó là một lời chúc thôi, phải làm lâu lâu như thế cho nó may. Vậy mà cậu cũng tin. Có phải là cậu đã quá ngờ nghệch rồi không?

Cô gái duy nhất thấu được nỗi lòng của Minseok lúc này, Emma, nhẹ nhàng đến đứng đằng sau băng ghế vỗ nhẹ lên vai của cậu:

"Ừ thì vẫn bình thường thôi!"

"Bình thường là bình thường như nào?" - Emma nóng lòng hỏi dồn Minseok xem cậu có chân thành khai hết ra thông tin hay không, sẵn tiện ngồi xuống kế bên luôn.

"Thì cũng hơi bất ngờ, nhờ cậu hết đó, bao công sức mình trốn đến nơi này bây giờ đã tan thành mây khói rồi. Mà sao cậu với Hyeonjun biết nhau được vậy?"

Emma thực ra cũng sợ cậu bạn sẽ giận dỗi mình vì những quyết định không báo trước của cô. Cũng may là Minseok hiểu chuyện nên không giận, hoặc có thể là không hiểu nhưng vì nể mặt nên không bơ đẹp cô. Thôi kiểu gì cũng được, chuyện đó không quan trọng, quan trọng là Minseok chịu nói chuyện với cô thì cô đã vui trong lòng lắm rồi. 

"Hyeonjun chủ động tìm kiếm mình. Chắc có vẻ ai đó đã tìm ra được tấm ảnh mình chụp cùng cậu mấy tháng trước lúc ở buổi tiệc mùa Xuân ấy, rồi đưa cho anh ta. Rồi anh ta còn mò ra được cả website của Petshop Hospital nữa, tuy cậu không để ảnh trên trang đội ngũ bác sĩ của Petshop Hospital nhưng cậu để tên thật, còn lướt sang thì thấy ảnh của mình với tên Emma nên anh ta đoán khả năng cao cậu ở đây. Anh ta nhắn trực tiếp vào Instagram của mình hỏi về cậu, còn gửi một tấm ảnh cậu cười tươi ơi là tươi nữa. Rồi..."

"Rồi cậu biết chuyện của mình và anh ta thông qua lá thư mình định gửi cho anh Sanghyeok ở chỗ làm của Hyeonjun trước đó nên cậu chỉ ảnh tới đây gặp mình luôn chứ gì."

"Chính xác là như vậy! Ủa mà sao cậu lại biết anh ta đi làm ở đó, còn biết đúng tên anh chủ tịch nữa?"

"Hồi đó mình có quen biết anh ấy."

"Cậu quen quỷ vương á? Đừng nói với mình cậu từng là tuyển thủ nha!"

"Đã từng"

Emma xứng đáng nhận giải nữ diễn viên xuất sắc của năm. Nhìn điệu bộ đang trừng mắt, tỏ ra ngạc nhiên đó thì ai mà nghĩ rằng cô ấy đã biết hết thân thế của Minseok từ trước rồi? Từng bước, từng bước một đưa Hyeonjun tìm đến Minseok đều là cô sắp xếp bày ra cả. Hoseok thực chất là thám tử mà Emma thuê để giúp điều tra thông tin của Hyeonjun trong lúc anh ấy đang ở ẩn, đồng thời tìm ra manh mối về những chuyện đã xảy ra nhiều năm trước, về mối quan hệ của Hyeonjun - Minseok và cung cấp những thông tin quan trọng khác cô cần biết. Tất cả đều nằm trong dự tính của Emma hết. Ngay cả việc tên thám tử dỏm đưa thông tin cho anh đến luồng thông tin nặc danh nổi lên về việc Minseok xuất hiện tại Gwangju đều là do Emma nhờ Hoseok làm. Thế nên, cô chụp hình cùng Minseok rồi tải lên Instagram thực ra cũng chỉ là một phát pháo báo hiệu bắt đầu hành động mà cô gửi đến Hoseok thôi. Sở dĩ, Emma bày ra nhiều mưu lược như vậy, vì cô biết Minseok không phải là kiểu người dễ dàng chịu nghĩ cho mình, cậu chỉ chịu nghĩ cho người khác rồi làm chính mình mệt mỏi mà thôi. Nếu không dựng lên một cuộc hội ngộ mang tính bất ngờ, ngỡ là trời xui đất khiến như thế, thì chắc họ sẽ chia cắt đến hết đời mất. Phải công nhận là Minseok trốn kĩ thật. Hơn nữa trong lúc điều tra, Hoseok cũng cho cô biết thêm một điều khác quan trọng không kém.

"Emma này, sẽ như thế nào nếu người ta không phải gặp bất kì mối tình dở dang nào trong đời cậu nhỉ?"

Một chút ngỡ ngàng, Emma chưa bao giờ nghĩ Minseok sẽ chịu thổ lộ, bộc bạch những tâm tư thẳng thắn như thế này với cô cả. Trong một vài giây cô không kịp phản ứng lại với câu hỏi trên, còn Minseok vẫn tìm kiếm thứ gì đó ở xa xăm mà chẳng màng đến người con gái kề cạnh lúc này.

Một khoảng lặng xuất hiện, đủ dài để ngắm những con chim trên cao đang hát khúc hát tự do của riêng chúng.

"Cậu có còn nhớ câu chuyện đầu tiên mình kể với cậu về mẹ mình không Minseok?"

"Cậu hỏi như vậy để làm gì?"

Chính lúc này, sự sắc sảo thường có của một người con gái có vẻ đã đem đến cho Emma khả năng đảo ngược tình thế chỉ trong phút chốc. Giờ đây, Minseok từ kẻ tư lự với núi suy nghĩ của mình lại ngạc nhiên quay sang nhìn Emma bấy giờ đã treo những tâm tư của mình vào không trung, đối ngược hoàn toàn với ban nãy.

"Cậu trả lời mình đi chứ Minseok?"  - Cô bất giác quay sang nhìn vào sâu trong mắt của cậu, khóa chặt suy nghĩ của cậu, ép buộc từ cậu một sự thành thực. Đúng là đoạn hội thoại của những kẻ rất biết nắm lấy tư tưởng đối phương. Minseok lúc này thu người lại, thở một hơi dài. 

"Minseok, mình sống đã hơn hai mươi năm với một người mẹ đơn thân rồi. Ngày còn 8 tuổi mình chẳng hiểu gì về cái ngang trái của cuộc đời này cả. Khi người yêu đầu tiên quyết định bước ra khỏi cuộc sống của mình thì mình mới định hình được cái sự khổ sở của mẹ mình là gì. Bởi bà si tình. Bà rất rất si tình. Tuy bọn trẻ chúng mình ngại khi nói về người lớn kiểu như thế, hoặc đại loại là không được dùng từ "si tình" với họ, nhưng thực ra người nào cũng là người thôi. Bà còn si mê bố mình ghê lắm lúc ông về an nghỉ trong lòng đất mẹ. Chỉ là bà giấu nó đi để yêu thương mình và nuôi mình lớn. Vì si mê bóng hình người xưa mà bà chẳng để cho một ai bước thêm vào đời mình nữa. Cậu hiểu ý mình không?"

Minseok im lặng. Cách nói ẩn dụ này là kiểu nói chuyện quen thuộc của Emma khi mà cô muốn Minseok hiểu điều gì đó, không chỉ trên bề mặt của vấn đề. Trong thoáng chốc, trí tưởng tượng của cậu vẽ ra cái cảnh đợi chờ của một người. Và đương nhiên là đợi chờ vô vọng. Emma lại chậm rãi tiếp:

"Đừng để cho cuộc đời cậu vì những cảm giác vô hình ngăn cách đến với hạnh phúc. Cậu luôn xứng đáng được bên người mình thương. Đừng như mình..."

Những cung đường đêm ở một nơi vắng vẻ như vùng ngoại ô này thực ra cũng chẳng có mấy đáng sợ như trên phim ảnh. Người và xe cứ như thế bon bon, với chiếc đèn pha ngạo mạn soi lối, rẽ ra con đường phía trước với những bụi cỏ, cao ngang tầm người trưởng thành, vung vẩy ngả nghiêng trong gió đêm lạnh ngắt. Xe dừng trước căn nhà nhỏ của Emma. 

Bước ra khỏi xe, cô không quên nán lại để dặn dò kẻ khờ khạo kia vài điều. Khoanh hai tay chống lên ô cửa xe, cô cười, hất hàm về phía con đường trước mặt người đang ngồi tại vị trí lái xe.

"Tớ biết rồi. Cậu vào nhà nghỉ ngơi đi." - Minseok hiểu ra ý của Emma, nhẹ nhàng đáp lại.

Emma lại tiếp tục nhướn mắt, tỏ ý răn đe lần cuối cùng trước khi quay hẳn lưng lại bước đi vào nhà.

"Phải chi lúc chụp ảnh cũng lanh lợi như này thì tốt biết bao nhiêu"

Nói rồi, cậu lại đạp ga tiếp tục đi vào màn đêm phía trước, để lại một làn bụi hòa với khói xe đằng sau. 

Emma vẫn chưa vào nhà. Cô ngoảnh đầu, bước ra nhìn khi biết chắc chiếc xe kia đã khuất bóng. Ánh trăng đêm nay đẹp lạ lùng, bù lại cho cái ui ui khó chịu ban sáng. Cô đứng đó như tắm mình trong ánh trăng rồi bật màn hình điện thoại lên. Nụ cười của cô nở ra như một đóa hoa đêm, dịu dàng âm thầm. Cô nhìn thật lâu vào màn hình, rồi ngước lên nhìn con đường phía bên kia nơi chiếc xe đã mất hút cũng chẳng còn nghe được tiếng động cơ như ban nãy, khẽ thì thào:

"Mong rằng cậu sẽ may mắn hơn mình ..."

-*-*-*-*-*-*-

Phải làm gì với sự xênh ẹp này đây?? 👀👀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com