Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ngàn lời yêu

📍williamest | ngàn lời yêu


______

Năm William mười sáu tuổi, thằng bé nói sẽ tỏ tình với tôi một ngàn lần. Nghe vậy, tôi thầm nghĩ: cái thằng nhóc này có phải bị mấy cuốn tiểu thuyết của Cố Mạn tẩy não rồi không? Thế mà, cho đến tận bây giờ, khi William đã là một người đàn ông hai mươi lăm tuổi, em ấy vẫn nghiêm túc đứng trước mặt tôi, thốt ra năm chữ: "Est, em thích anh." Đối với tôi, đó không chỉ là một lời tỏ tình, mà còn là lời thề hẹn với quãng thanh xuân đẹp đẽ nhất đời mình.

Khi ấy, chúng tôi vẫn còn là học sinh cấp ba. Tôi nghĩ mình chẳng có gì nổi trội, thành tích làng nhàng, nhan sắc cũng không xuất chúng. Trong hơn một ngàn con người ở trường, tôi chỉ là một nam sinh hết sức bình thường.

Hôm ấy là chiều thứ Năm, tan học. Một thằng nhóc chặn đường tôi, dáng vẻ y hệt mấy tên lưu manh chuyên trấn tiền công dân lương thiện trong phim học đường Hàn Quốc. Nó hất cằm.

"Anh là Est Supha lớp 11A phải không?"

Tôi gật đầu trả lời.

"Đúng thế."

Thằng bé lưu manh giật lấy điện thoại trong tay tôi, hí hoáy gì đó hơn mười giây thì trả lại, rồi nghiêm túc hỏi.

"Này, anh có người yêu chưa?"

Tôi ngơ ngác đáp.

"Chưa có."

Em ấy ra vẻ hài lòng, đút tay vào túi quần, lôi ra một bông hoa quấn bằng vải lụa, dáng vẻ tà mị y hệt cách Kaito Kid tán gái trong Conan.

"Cầm lấy này."

Tôi ngoan ngoãn làm theo chẳng hề nghĩ ngợi.

"Chưa có đúng không? Thế thì từ bây giờ anh có rồi."

"Cái gì?"

Em ấy liền cố gắng nói thật chậm, đầu hơi cúi thấp xuống một chút.

"Est, em thích anh."

Tôi chẳng nhớ rõ khi đó mình đã bị dọa cho tụt huyết áp hay chấn động tâm lý thế nào. Thằng bé lưu manh ấy, không ai khác, chính là William Jakrapatr.

Em ấy xuất hiện một cách đường đột và bá đạo như thế, công khai tỏ tình với tôi chẳng một chút e dè. Đuổi không được, đánh chẳng xong. Và cái tên đầu tiên William dùng trong danh bạ điện thoại của tôi chính là: "Phải nghe, nếu không thì anh chết chắc."

Sở dĩ tôi gọi nó là cái tên đầu tiên, vì sau này, em ấy đã tự tiện đổi lại biệt danh rất, rất nhiều lần.

Ví dụ như là.

"Nghe máy, nếu không em sẽ buồn."

"Nhận điện thoại để nghe giọng anh đẹp trai."

"Chào anh, em là William đây."

"Trả lời đi, em nhớ anh."

_________

William là học sinh lớp 10A, cùng tầng với tôi, ngay lối đầu hành lang. Trước đó, tôi không hề biết William là ai. Nếu tình cờ đụng trúng, có lẽ tôi cũng chỉ có thể mơ hồ miêu tả bằng một câu cảm thán.

"Rất năng động!"

Tôi từng hỏi William vì sao lại thích mình. Em ấy trả lời.

"Anh còn nhớ có lần hồi lớp bảy, anh cho một thằng bé mập mập một hộp sữa ở căn tin không?"

Tôi mơ mơ màng màng "ừ" cho có lệ.

William cực kỳ hưng phấn đáp.

"Thằng nhóc đó chính là em!"

Sau khi kiên nhẫn nghe em ấy giãi bày tâm tư, tôi phẫn nộ đến mức có thể dùng nội công chẻ đôi cái bảng treo tường.

"Đm, vì một hộp sữa mà em thích anh đến tận giờ này?!"

William tràn đầy thành ý, ánh mắt mở to long lanh, gật lấy gật để. Giọng em ấy vô cùng thổn thức.

"Anh không biết hộp sữa ấy có giá trị thiêng liêng thế nào đâu."

_______

Như đã kể, em ấy tỏ tình với tôi rất nhiều lần. Nhiều đến mức, nếu làm phim, có thể biên kịch phải đo với "Cô dâu tám ngàn tuổi."

Lần đầu tiên khi nghe tôi từ chối, William cũng chẳng buồn bã chút nào. Em ấy đơ người một lúc rồi lại cười toe toét.

"Không sao. Em đã chuẩn bị tâm lý rồi."

Tôi không biết phải nói tiếp thế nào cho phải phép. William ra vẻ ngậm ngùi, bảo tôi.

"Est, em vừa thất tình. Anh có thể ôm em một cái không?"

Tôi là con trai, trai thẳng, năm lớp bốn cũng đã biết tương tư bạn nữ xinh xinh trong khối, viết được một bức thư hồng phấn dài tới mười dòng mà không dám gửi. Tôi chưa từng nghĩ, cuộc đời mình sẽ dính líu tình cảm với một đứa con trai khác, hơn thế lại còn dai dẳng hơn gắn keo dán chuột.

William hùng hồn tuyên bố.

"Em sẽ tỏ tình với anh một ngàn lần."

Tôi còn nghĩ đó là trò đùa, không ngờ sự kiên trì của William lớn hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều.

Tôi nói với William.

"Chúng ta không có điểm chung nào. Hơn nữa anh lại là con trai."

William thành thật đáp.

"Trùng hợp ghê. Em cũng là con trai nè. Vậy chúng ta có điểm chung là giới tính rồi."
_________

Từ ngày công khai theo đuổi tôi, William không ngày nào không có mặt. Tưởng như mọi nẻo đường đều thấy sự xuất hiện của em ấy. Mỗi sáng, em ấy đứng ở cửa lớp 10A chờ tôi đi qua, lúc nào cũng trưng ra hàm răng chói sáng có thể phản quang cả thế giới. William cao giọng.

"Anh Est. Chào buổi sáng."

Tôi xấu hổ muốn kiếm xẻng đào ngay một đường hầm.

Có hôm, tôi đi thật sớm, kéo sụp mũ len xuống, che lấp hết cả mặt mũi, lò dò tìm đường về lớp học. Ai ngờ, được một đoạn, nhìn xuống đất đã thấy giày của William đứng ngay trước mắt. Tôi không còn cách nào khác chậm rãi ngẩng lên.

Em ấy nghiêng đầu hỏi.

"Anh Est à?"

Tôi vội vã lắc đầu. William chắc thấy hài hước lắm, liền bật cười thành tiếng.

"Thấy đường không?"

Tôi lại vội vã gật gật, không dám mở miệng, bộ dạng không khác gì hải cẩu diễn xiếc trong thủy cung.

William nhoẻn miệng, cũng không vén mũ len lật tẩy, thình lình chộp lấy cổ tay tôi, ngang ngược bảo.

"Đi thôi. Em dẫn anh."

Đm, tôi mới chính là người không muốn kịch bản này diễn ra chút nào!

Vào đến chỗ ngồi, tôi mở balo, phát hiện có một hộp sữa dâu đã được nhét vào tự lúc nào, kèm theo giấy nhắn.

"Nhớ uống thật ngon nhé."

Kèm theo đó là một sticker mặt cười, chẳng nói thì cũng biết là của ai.

_________

William không biết học đâu ra rất nhiều bí kíp tỏ tình. Từ việc thả bóng bay, viết lồng đèn, thả hoa đăng, in slogan lên áo... Cách thức lần nào cũng rất mới mẻ và sáng tạo.

Có hôm đầu tuần, tôi vừa dắt xe ra khỏi nhà thì đã thấy William đứng ngay trước cửa. Tôi ngọng cả lưỡi, thảng thốt hỏi.

"Tại sao em lại ở đây?"

William mặc đồng phục, cười đến sáng lạn.

"Thần kỳ không? Đến hộ tống anh đi học nè."

Tôi làm lơ em ấy, William liền í ới đuổi theo. Trên suốt đường đi, nếu tôi đi chậm, em ấy cũng sẽ đi chậm, nếu tôi phóng nhanh em ấy cũng phóng nhanh, nếu tôi thắng gấp, kiểu gì cũng nghe từ phía em ấy một tiếng phanh kít đầy chát chúa.

William líu lo.

"Anh Est, hôm qua em xem thời sự, thấy tình hình thế giới diễn ra căng thẳng lắm. Mọi thứ quanh chúng ta đang biến động không ngừng."

Tôi hờ hững.

"Ừ. Thì sao."

Em ấy vui vẻ trả lời.

"Chỉ có em là vẫn thích anh như vậy thôi."

________

William rất thích nhắn tin, càng thích hơn chính là gọi điện quấy rối. Có lúc em ấy viết rất dài, có lúc lại chỉ đơn thuần là nhắc tôi mặc thêm một chiếc áo, quấn thêm một lớp khăn, hay đơn giản chỉ là chúc ngủ ngon.

Tôi nạt.

"Em đừng nhắn tin nữa. Anh sẽ không trả lời đâu."

William hồ hởi đáp.

"Không phải đã trả lời rồi đây sao? Em muốn nghe giọng anh."

Có hôm, đi học thêm, trời mưa lớn, tôi hối hận vô cùng vì đã không chịu nghe lời của William. Từ buổi sáng, em ấy đã nhắn tin dặn dò.

"Này cục cưng, nhớ mang ô nhé."

Quan trọng là tôi lại chỉ để ý đến chữ cục cưng đáng ghét kia, liền muốn cho em ấy một chưởng.

Khi mọi người trong lớp về hết, tôi còn tưởng sẽ phải đội mưa về, bỗng thấy William hấp tấp cầm dù từ xa chạy đến, vẻ mặt lại vô cùng đắc ý.

"Biết ngay mà."

Cứ như là em ấy đã đọc được tình huống này từ lúc gửi tin nhắn kia rồi.

Tôi dù có chút cảm động thế nhưng vẫn cố chấp bảo.

"Không cần đâu."

William cũng không ép, liền ngồi xuống ghế cạnh tôi, cụp chiếc dù sũng nước xuống dựng một bên, tay đặt ngay ngắn ở đầu gối.

"Vậy được. Em ngồi đây, đợi tạnh mưa cùng anh."

Cả hai đứa im lặng hồi lâu. Tiếng mưa vẫn đều đều dội xuống mái tôn hối hả. William bỗng nhiên giơ tay lên cho tôi xem, trên đó có dán một miếng urgo nhỏ.

"Anh nhìn này."

"Gì đấy?"

Em ấy tủi thân nói.

"Em vì vội vã đến đây với anh mà bị thương. Anh còn chẳng chịu nhận thành ý."

Trong lòng tôi áy náy không ít, liền bảo.

"Bị thương thế nào?"

William có chút làm nũng, xị mặt đáp.

"Không nặng lắm, thế nhưng bị mưa ướt mất rồi. Anh thay miếng urgo khác cho em được không?"

Tất nhiên tôi không phải kẻ máu lạnh đến độ sẽ cự tuyệt em ấy trong lúc đó. Có điều, sau khi cố gắng hết sức, nhẹ nhàng tháo lớp dính của urgo ra, trong ấy không hề có một vết xước nhỏ nào. Trên da của William chỉ có ghi một dòng chữ bé xíu bằng bút bi.

"Anh Est à, em thích anh."

CMN.

Tiếp theo thì các bạn cũng có thể đoán ra. William la ó thất thanh cầu tha mạng.

"Đừng. Đừng mà."

"Tôi đánh chết em!"

Giọng William oai oái.

"Anh đánh vậy, cả một hộp urgo cũng chẳng đủ dùng đâu!"

_______

Không phải là tôi chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ cự tuyệt hoặc đối thoại rõ ràng với em ấy, chỉ là chủ đề như vậy thường sẽ chẳng đi được đến đâu.

Tôi từng hỏi William.

"Em thích anh vì cái gì, anh sẽ cố gắng sửa."

William suy nghĩ một lát rồi trả lời.

"Vì anh không thích em đấy. Anh sửa ngay bây giờ đi."

Thế là cứng miệng. William thò tay véo má tôi.

"Dễ thương ghê."

Em mới dễ thương. Cả nhà em mới là đồ dễ thương!

______

Ngày Valentine, mấy đôi yêu đương trong lớp diễn một màn ân ân ái ái. William học theo trên mạng, mua socola đặt xuống gầm bàn tôi.

Lũ bạn cùng tổ phát hiện ra, dù không biết chủ nhân của nó là ai, vẫn trêu tôi suốt buổi. Trong đầu tôi liền đem William ra chửi bới một trận xối xả từ đầu đến chân.

Cuối giờ học, tôi mang đến trả lại cho em ấy, William lại nhất định không chịu nhận.

Tôi bảo.

"Anh không lấy socola đâu."

Em ấy gật đầu, mặt buồn thiu thiu. Tôi không biết mình có làm gì quá đáng không. Chỉ là sau đó William chậm rãi nói, cứ như thể ngày mai trái đất sẽ thật sự bị hủy diệt.

"Vậy đưa tay anh đây."

Tôi thấy William khá đáng thương, ngoan ngoãn chìa tay ra. Em ấy liền nắm chặt lấy, sắc thái lật nhanh hơn bánh tráng, gian xảo bảo.

"Thế thì anh lấy em là được rồi."

Đm, em thật sự chán sống rồi đúng không?!

_______

William cứ từng chút, từng chút len lỏi vào cuộc sống của tôi như vậy. Mở cửa ra là thấy em ấy, đi căn tin là thấy em ấy, xuống nhà xe là thấy em ấy, thậm chí nhắm mắt lại... cũng chỉ thấy em ấy.

William thật ra lớn lên rất dễ nhìn, nếu không muốn nói là đẹp trai. Mỗi khi tôi cáu kỉnh nói nhìn lại bản thân mình đi, em ấy thường tự hào đáp.

"Thật ra, lớn lên dáng vẻ động lòng người thế này cũng không phải là việc em có thể tự quyết định."

Có lần, em ấy nhận được thư tình của bạn học nữ, chạy đi khoe với tôi, tôi liền nhận ra em ấy vốn được mọi người xung quanh hâm mộ đến nhường nào. Tôi liền thành thật hỏi.

"Này, William, em không thích có người yêu xinh đẹp à?"

Em ấy thẳng thắn gật đầu.

"Thích chứ."

"Vậy sao còn tìm anh làm cái gì?"

William cười tươi như hoa.

"Vì anh đẹp hơn tất cả bọn họ chứ sao."

Tôi nghĩ với độ dẻo miệng đó, em ấy có thể tán đổ tất cả phụ nữ trên hành tinh này.

________

Tôi nhận ra, sự tồn tại của William chi phối đến cảm xúc của tôi nhiều đến mức nào, và sức ảnh hưởng của nó đáng sợ ra sao. Tôi bắt đầu trông ngóng em ấy. Chờ đợi em ấy. Thậm chí khi chuẩn bị mở một cánh cửa, tôi cũng hy vọng có thể thấy được nụ cười của William đằng sau đó đợi mình.

Trước đây, tôi mặc kệ cho William tỏ tình, vì tôi tự tin mình có thể từ chối không cần nghĩ ngợi. Thế nhưng, bây giờ mỗi khi William nói thích tôi, trái tim tôi lại tự giác rung động thêm một lần.

Cảm xúc lớn dần, lớn đến độ, tôi nghĩ, giới hạn của nó chỉ nằm trong một lời tỏ tình nữa thôi, tôi thật sự sẽ yêu em ấy chẳng thể dừng lại được.

Nhưng tôi không thể... Rào cản vô hình của nó tựa như những sợi kẽm gai. Vừa sắc vừa đau.

Vì thế, tôi lựa chọn một phép thử ngu ngốc, bằng cách hôn một cô gái khác.

Hôm ấy tôi còn nhớ rất rõ là Giáng sinh lớp 12, William từ phía xa trông thấy toàn bộ khung cảnh ấy. Trong tay em ấy còn đang ôm một hộp quà, và trên mình là bộ đồ của ông già Noel. Em ấy đã hớn hở khoe với tôi từ tuần trước. Khuôn miệng vốn luôn rạng rỡ bỗng trở nên cứng ngắc.

Em ấy không giận dữ, chỉ hỏi tôi.

"Anh có gì để giải thích cho em nghe không?"

Tôi hoảng sợ, rồi bối rối, hoặc là tự sâu trong góc nào đó đang bắt đầu hối hận. Sau đó, tôi đáp lại William rằng.

"Em đã thấy rồi. Ngay từ đầu anh đã nói, anh không thích đàn ông."

Ánh mắt William hoàn toàn trống rỗng.

Em ấy muốn cười nhưng không cười được. Tôi bóp chặt vạt áo. Cuối cùng em ấy bước tới, đặt hộp quà vào trong tay tôi, chầm chậm bảo.

"Giáng sinh vui vẻ nhé."

Nói xong liền rời đi, một giây cũng không hề quay đầu lại. Bóng lưng phủ lên hết thảy nặng nề, giống như ánh mặt trời trên vai cũng tắt. Em ấy biến mất. Khung cảnh ồn ã xung quanh cũng trở nên lặng thinh. Khi run rẩy mở hộp quà ra, dòng đầu tiên trên tấm thiệp vẫn là.

"Anh Est. Em thích anh."

William bỏ đi rồi. Đi thật rồi. Tôi có cảm giác mình vừa đánh mất một thứ gì đó. Một thứ vô cùng quan trọng mà có thể không bao giờ lấy lại được nữa.

Cuối cùng khi bước về đến nhà, tôi ngồi dựa xuống cánh cửa phòng vừa đóng sập, khóc rưng rức.

________

Những ngày sau đó, William gần như biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của tôi. Không còn thằng nhóc ngốc nghếch nào vẫn suốt ngày bám theo tôi. Không còn ai nhắn tin quấy rầy. Cũng không còn bất kỳ lời tỏ tình nào nữa.

Tôi tự nhủ với lòng mình.

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Nhưng thật ra lại không ổn một chút nào.

Tôi thừa nhận bản thân mình nhớ William. Nhớ em ấy đến phát điên.

Một tuần sau, tôi tình cờ gặp William ở căng tin, thế nhưng, em ấy hờ hững lướt qua tôi như không khí. Bên cạnh là Nut cùng đám bạn mới cả nam cả nữ của em ấy. Chưa bao giờ tôi nghĩ, một hành động nhỏ lại có thể khiến trái tim tổn thương sâu sắc đến vậy.

Là tôi gây ra trước. Bây giờ, em ấy từng chút, từng chút trả lại nó cho tôi.

______

Tiệc tất niên, cả lớp tổ chức liên hoan, tôi mượn cớ uống không ít rượu, rốt cuộc không khác gì rửa dạ dày.

Tôi định gọi điện để gọi taxi về, không hiểu sao lại gọi cho em ấy. Có lẽ trong đầu tôi chỉ nghĩ được mỗi mình những con số đó thôi. Thế nhưng William cũng nghe máy.

Tiếng em ấy khàn khàn.

"Alo."

Tôi buột miệng.

"Đồ tồi!"

Tôi chẳng biết mình lấy tư cách gì để trách móc em ấy, chỉ là khi âm thanh ấy một lần nữa vang lên bên tai, tất cả những uất ức trong lòng bỗng nhiên trỗi dậy.

William vẫn im lặng. Tôi nói vào điện thoại, giọng giống như sắp vỡ, tưởng say mà hóa ra lại không hề say.

"Anh ghét em."

"Ừ."

Em ấy đáp.

"William. Em nói là sẽ tỏ tình với anh một ngàn lần cơ mà!"

William lặng im. Tôi cho rằng đó là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất. Thời gian chùng xuống thật nặng nề. Tôi hoảng sợ, rồi không hiểu tại sao lại nghẹn ngào đến rơi nước mắt.

"William. Là anh sai rồi. Anh sai rồi. Em không thể bao dung anh một lần này nữa thôi sao?"

"..."

"Anh nhớ em."

"Ừ."

Vẫn chỉ là câu trả lời vô cảm ấy. Tôi hoàn toàn suy sụp.

"Anh thích em."

_______

Tôi vẫn nhớ rất rõ ngày hôm đó.

Khi William đến đón tôi, tôi vẫn ngồi như một khối bê tông u ám bên vệ đường, mùi rượu vẫn tỏa ra nồng đậm. Em ấy bước đến thật chậm, cúi đầu hỏi.

"Này, rời xa em anh liền trở nên bê tha như vậy phải không?"

Tôi sửng sốt ngẩng đầu lên. Trước mặt là dáng vẻ rạng rỡ của em ấy. William nhoẻn miệng cười. Tôi xấu hổ, luống cuống nói.

"Em... em đến đây làm cái gì?"

William cởi áo khoác trùm lên người tôi, hít một hơi. Thật ra sau khi cúp điện thoại, tôi đã thấy ngượng muốn đâm đầu vào cửa kính, muốn trốn ngay khỏi hành tinh này.

William chậm rãi đáp.

"Hỏi em đến đây để làm gì à?"

"..."

"Đến đón anh. Đến gặp anh. Đến để hỏi tội anh. Đến để trừng phạt anh..."

Tôi ngây ngốc nhìn William, hai mắt trở nên thật mơ màng. Em ấy chạm khẽ lên viền má tôi, nói tiếp. Thanh âm đẹp giống như một tiếng chuông đồng.

"Đến để tỏ tình với anh. Đến để tiếp tục theo đuổi anh. Đến để làm phiền anh đến hết đời. Đến để hôn Est của em."

Tôi vẫn còn ngơ ngác.

Tức thì môi lập tức cảm nhận được một luồng ấm nóng khẽ khàng như ngọn lửa. Em ấy dùng hai tay cúi xuống bưng má tôi, tỉ mỉ hôn lên. Thật chậm. Thật sâu.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả những sợ hãi đều chìm sâu vào vực thẳm. Chỉ còn sự thổn thức ngây ngô lên đến tận thiên đường.

"Est. Em yêu anh."

Tôi cảm thấy những lời đó khảm sâu đến tận từng tế bào trong cơ thể, theo mạch máu, chạy sâu đến tận tim.

_______

Rất nhiều năm sau, khi trở thành một đôi, William vẫn tỏ tình với tôi. Tôi nghĩ đó là một cách khiến cuộc sống trở nên thi vị.

Em ấy bảo.

"Em từng muốn nói với anh những lời đẹp đẽ nhất trên thế giới này."

Tôi mỉm cười, nhìn khuôn mặt thật gần bên gối.

"Rồi sao?"

Em ấy thật dịu dàng hôn tôi.

"Sau đó em nhận ra, đối với em, ngôn từ đẹp đẽ nhất chính là khi nói lời yêu anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com