5_NEVER NOT
Hôm sau, trời Hat Yai đổ mưa nhẹ. Những hạt mưa tí tách rơi trên mái tôn, tạo nên một giai điệu trầm buồn, lẫn trong âm thanh mơ hồ của một bản nhạc chậm rãi đang phát ra từ đâu đó. Est ngồi ở quầy, tay khẽ xoay ly cocktail gần cạn, mắt nhìn ra phố nhưng không thực sự thấy gì. Mưa làm đường phố mờ ảo, giống như những suy nghĩ trong đầu anh lúc này—hình ảnh của những ngày qua, những cuộc trò chuyện ngẫu hứng, tiếng guitar của William, ánh đèn ấm áp trong quán mỗi đêm... Tất cả như một thước phim đẹp, nhưng cũng chỉ là một quãng nghỉ ngắn trong hành trình của anh.
Sáng mai, anh sẽ rời Hat Yai.
William kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, đẩy một túi giấy nhỏ về phía anh. "Bánh nướng vị dứa ở chợ hôm bữa nè. Em biết anh thích". Giọng cậu rất nhẹ, thoải mái vô cùng.
Est chớp mắt, rồi bật cười khẽ. "Cảm ơn. Nhưng chắc anh không có dịp ăn nhiều đâu. Ngày mai anh rời Hat Yai rồi".
William thoáng ngẩn ra. Cậu nhìn xuống ly nước của mình, ngón tay lướt nhẹ trên miệng cốc như đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, cậu ngẩng lên. "Anh... có thể ở lại thêm hai ngày nữa không?"
Est hơi nhíu mày, quay sang nhìn cậu. "Sao thế?"
William mím môi, như thể đang chọn lựa từ ngữ. "Bọn em muốn làm một video ngắn để quảng bá cho quán. Cũng muốn chụp lại vài bộ ảnh mới, gửi cho một nhóm truyền thông bên Bangkok họ định viết bài. Em nghĩ... nếu có anh giúp thì sẽ tốt hơn rất nhiều. Anh chuyên nghiệp hơn tụi em".
Lời đề nghị khiến Est thoáng bối rối. Anh đã quen với việc bám sát kế hoạch của mình—mỗi điểm đến đều có thời gian cụ thể, mỗi nơi đi qua đều chỉ là một dấu chân tạm thời. Nhưng rồi, ánh mắt William—chân thành, đầy hi vọng—lại khiến anh do dự.
Một phần trong anh muốn từ chối. Nhưng một phần khác, dù rất nhỏ, lại thôi thúc anh ở lại.
Est khẽ thở ra, đặt ly nước xuống bàn. "Chỉ hai ngày thôi đấy".
William nhoẻn miệng cười, ánh mắt sáng lên như vừa giữ lại được một điều gì đó quý giá. "Chỉ hai ngày".
...
Khi Est đến quán pub vào sáng sớm, cả không gian chìm trong thứ ánh sáng mờ nhạt của bình minh ngày mới. Những cánh cửa gỗ sẫm màu khẽ rung lên trong làn gió nhẹ, phản chiếu chút ánh vàng còn sót lại từ đèn đường. Không khí tĩnh lặng đến mức Est có thể nghe thấy cả âm thanh vải áo cọ vào nhau khi anh cử động.
William đã ở đó từ trước, đứng trên sân khấu nhỏ với tay điều chỉnh ánh sáng. Khi nhìn thấy Est, cậu hơi nhướn mày, như thể không nghĩ rằng anh sẽ đến sớm như vậy.
"Anh đến sớm thế?" Giọng William có chút ngạc nhiên, cũng không giấu nổi sự hào hứng.
Est tựa người vào quầy bar, chậm rãi quan sát. Dưới ánh sáng ban mai, William trông khác với hình ảnh quen thuộc trên sân khấu mỗi tối. Không có tiếng đàn, không có đám đông náo nhiệt, chỉ có một cậu thanh niên với đôi mắt sáng lấp lánh, mái tóc hơi rối vì chưa kịp chải chuốt.
"Chẳng phải em nói bắt đầu từ sáng sao?" Est trả lời, giọng điềm tĩnh như thường lệ.
William bật cười, giơ tay phủi lớp bụi vô hình trên áo. "Vậy thì, bắt tay vào việc thôi", cậu vừa nói xong thì các thành viên trong ban nhạc cũng lục tục đến.
Hai ngày sau đó trôi qua nhanh đến mức Est gần như quên mất thời gian. Họ cùng nhau quay video, chụp ảnh, ghi lại những góc nhỏ nhất của quán: chiếc bàn gỗ ở góc tường mà Est vẫn thích ngồi, những chai rượu phản chiếu ánh đèn lấp lánh, sân khấu gỗ nơi William vẫn đứng hát mỗi tối. Những chi tiết ấy, thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng khi được đặt dưới góc máy của Est, chúng bỗng trở nên sống động theo một cách rất riêng.
William không chỉ là người hỗ trợ quay phim – cậu là linh hồn của nơi này. Khi cậu đứng trên sân khấu, thử một đoạn nhạc và quay sang Est hỏi: "Anh thấy sao?", thú thực Est không thể rời mắt đi.
Anh giơ máy quay lên, khẽ mỉm cười. "Tuyệt đấy. Làm lại lần nữa đi".
Có những khoảnh khắc Est bất giác nhận ra mình đang quan sát William nhiều hơn mức cần thiết. Chẳng hạn như khi cậu cúi xuống chỉnh lại micro, ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào đường nét nghiêng nghiêng trên khuôn mặt cậu, tạo thành những vệt sáng nhạt màu khe khẽ nhảy múa. Hay khi William đẩy cửa ra ngoài ban công vào buổi tối, gió đêm thổi tung mái tóc cậu, còn cậu thì chỉ cười, hất đầu một cách đầy vô tư.
Họ đứng cạnh nhau trên lan can tầng 2, khoảnh cách gần ngỡ như khuỷu tay có thể chạm đến nhau, phía dưới là những ánh đèn đường xa xa nhấp nháy. Không gian xung quanh yên ắng đến mức Est có thể nghe rõ tiếng hơi thở của mình.
"Anh có từng nghĩ đến chuyện dừng lại ở một nơi nào đó không?" William đột nhiên hỏi, giọng trầm lặng hơn thường ngày.
Est quay sang nhìn cậu. "Anh vẫn chưa tìm thấy nơi đó".
William im lặng một lúc, rồi nhoẻn miệng cười. Nụ cười ấy có gì đó vừa nhẹ tênh, vừa sâu xa. "Vậy thì anh cứ đi tiếp đi. Đến khi nào tìm thấy thì dừng lại".
Lời nói ấy như một cơn gió thoảng qua, nhưng lại để lại một cảm giác khó diễn tả trong lòng Est.
Anh nhìn William thêm một lúc. Một cảm giác xa lạ len lỏi trong lồng ngực. Một chút bối rối. Một chút bất an.
"Mình chỉ đang bị cuốn vào sự tự do của cậu ấy thôi".
Anh tự nhủ, như một lời trấn an bản thân. Nhưng sự rung động đầu tiên trong đời luôn là thứ rất khó kiểm soát.
Buổi tối, quán pub lại trở về với sự huyên náo thường ngày. Những ngọn đèn ấm áp hắt xuống quầy bar, phản chiếu ánh sáng mờ ảo lên những ly cocktail đang sóng sánh dưới tay người pha chế. Tiếng đàn guitar vang lên chậm rãi, hòa cùng những giọng cười râm ran của khách quen.
Est ngồi ở một góc, quan sát không khí nhộn nhịp xung quanh. Cả ngày nay, anh và William đã quay được khá nhiều cảnh, nhưng có vẻ cậu nhóc vẫn chưa muốn dừng lại. William đứng trên sân khấu, tay xoay nhẹ cây guitar, ánh mắt hướng về phía dàn âm thanh như đang cân nhắc một điều gì đó.
Rồi cậu cất giọng. "Hôm nay có khách quý nên mình sẽ chơi một bài đặc biệt".
Tiếng vỗ tay vang lên, nhưng Est không để tâm. Anh chỉ chăm chú nhìn William—vẻ mặt cậu không có vẻ gì là đang đùa.
William gảy nhẹ từng nốt đàn, giọng hát cất lên trong không gian mờ tối, trầm ấm và có chút gì đó phóng khoáng. Bài hát không quá cầu kỳ, nhưng lại khiến người nghe có cảm giác lạc vào hành trình xa xôi của một lữ khách nào đó.
Và đó là lúc Est nhận ra—mình không phải người duy nhất đang lắng nghe William một cách đặc biệt.
Mei đứng phía bên kia quầy bar, đôi mắt dõi theo William, nhưng lại mang một cảm xúc hoàn toàn khác. Cô không cười, không hào hứng như những vị khách còn lại. Cái cách cô nắm chặt chiếc ly trên tay, hay ánh nhìn lặng lẽ mà cô dành cho William, đều nói lên rằng cô hiểu cậu ấy nhiều hơn những gì Est có thể biết.
Khi bài hát kết thúc, William cười rạng rỡ, đưa mắt tìm kiếm Est trong đám đông. Nhưng trước khi ánh mắt họ kịp giao nhau, Mei đã tiến lên trước, đặt tay lên vai cậu.
"Này, cậu còn một đống việc chưa xong đấy," cô nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ. "Tớ nghĩ cậu nên tập trung vào những thứ thực tế hơn".
Est không biết tại sao mình lại cảm thấy khó chịu với câu nói ấy. Đó là một lời nhắc nhở đơn thuần, không có gì đáng bận tâm. Nhưng khi Mei cúi xuống, khẽ thì thầm thêm gì đó vào tai William—khiến cậu hơi sững lại một giây—Est bất giác siết chặt ngón tay quanh cốc rượu của mình.
Anh không nghe được cô nói gì.
Nhưng anh nhận ra, có một khoảng cách vô hình mà Mei đang cố tình đặt ra giữa anh và William.
Một lời nhắc nhở, không chỉ dành cho William. Mà còn dành cho cả anh.
"Cậu ấy thuộc về nơi này, không phải anh".
...
William ngồi bên quầy bar, đôi tay vô thức lướt trên mặt gỗ nhẵn bóng, chậm rãi xoay xoay ly nước trong tay. Tiếng nhạc vẫn vang vọng đâu đó trong quán, nhưng có lẽ cậu không còn nghe thấy rõ nữa.
Chỉ còn những hình ảnh rời rạc trong đầu—Est ngồi một góc, ánh mắt bình thản như mặt nước mùa thu, nhưng lại có chút gì đó xa xôi. Mei, một trong những người bạn đã cùng cậu xây dựng mọi thứ từ những ngày đầu, vừa kéo cậu về thực tại bằng một câu nói rất đỗi quen thuộc.
"Cậu có chắc mình không đang bị cuốn theo thứ gì đó phi thực tế không?"
Cậu biết Mei muốn nói gì.
Nhưng vấn đề là—bản thân William cũng không chắc nữa. Cậu có chút mờ mịt.
Cậu chỉ biết rằng, trong hai ngày vừa qua, cậu luôn vô thức tìm kiếm Est.
Khi bắt đầu một cuộc trò chuyện, khi bấm máy quay một cảnh mới, thậm chí khi chơi nhạc trên sân khấu, cậu đều có cảm giác muốn quay sang nhìn anh. Như thể cậu đang chờ đợi một điều gì đó—một phản ứng, một câu nói, hay chỉ đơn giản là một ánh mắt.
William chống khuỷu tay lên bàn, khẽ thở dài. Cảm giác này là gì?
Một sự tò mò, một chút ngưỡng mộ, hay chỉ đơn giản là một sự kết nối vô tình giữa hai con người đến từ hai thế giới khác nhau?
Có một điều cậu vẫn chưa thể hiểu được—làm sao Est có thể một mình giỏi đến thế?
Anh đi qua bao nhiêu nơi, gặp bao nhiêu con người, ghi lại biết bao nhiêu khoảnh khắc đẹp. Nhưng rồi cũng chỉ có một mình. Không ai đồng hành. Không ai ở lại. Liệu anh ấy có bao giờ cảm thấy cô đơn không?
Cậu không biết.
Nhưng điều cậu biết, là khi Est đứng dậy, rời khỏi quán pub mà không nhìn lại—cậu đã muốn giữ anh lại.
Mà không hiểu tại sao.
William nhíu mày. Cậu không hay để tâm quá nhiều về những thứ như thế này. Nhưng đêm nay, có thứ gì đó đã len lỏi vào tâm trí cậu, một cách thật lặng lẽ.
Mà hình như, còn rất mơ hồ, chính cậu cũng chưa nhận ra.
Cậu ngồi lại quầy bar thêm một lúc lâu, mắt nhìn chăm chăm vào ly nước đã tan đá, không uống. Âm nhạc vẫn tiếp tục vang lên, lặng lẽ như hơi thở của đêm, nhưng với William, mọi âm thanh đều như chìm xuống dưới một lớp kính dày – mờ đục và xa vắng.
Cảm giác ấy không hẳn là buồn, nhưng có gì đó đọng lại, như dư âm của một bài hát cũ – da diết nhưng không thể hát thành lời.
Một lúc sau, cậu đứng dậy, bước chậm rãi lên sân khấu. Không có ai trên đó. Đèn sân khấu cũng đã tắt. William ngồi xuống, tay chạm nhẹ vào cây đàn, những ngón tay quen thuộc vuốt dọc theo cần đàn như thể đang dò lại nhịp đập của chính mình.
Cậu bắt đầu chơi một giai điệu đơn giản, không lời, chỉ là những hợp âm rời rạc.
Nhưng mỗi nốt nhạc như mang theo một điều chưa kịp nói – cảm giác của một người trẻ chưa hiểu hết chính mình, lại đang cố níu lấy một điều gì đó đang trôi đi quá nhanh.
"Est...", Cậu thầm gọi tên ấy trong đầu. Ngắn ngủi. Nhẹ như gió.
Đêm đó, William về nhà muộn. Cậu ngồi thụp xuống nền gạch mát lạnh, tựa lưng vào mép giường, mở điện thoại và lướt lại những đoạn video vừa quay ban ngày.
Có một cảnh Est đang căn chỉnh lại máy quay, tóc rối, áo sơ mi sắn tay, cổ tay nổi gân vì tập trung và nâng máy ảnh trong thời gian dài. Không ai quay Est, nhưng cậu đã vô thức bấm máy khi thấy cảnh ấy. Cái cách anh hơi nghiêng đầu, ánh sáng xuyên qua rèm cửa chiếu lên khóe mắt, trông vừa lặng lẽ vừa cuốn hút.
William xem đi xem lại rồi lưu riêng video đó vào một thư mục, đặt tên là, Chưa biết gọi tên gì.
Chắc cũng giống cảm xúc của cậu bây giờ thôi, nhỉ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com