Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chúng ta

Trong căn hộ tầng cao nơi Est sống một mình nhiều năm, từng góc đều được sắp đặt như một bản kế hoạch im lặng, gọn gàng, ngăn nắp, thiếu dấu chân của ai khác. Nhưng giờ đây có một ngăn kéo nhỏ, giữa tủ quần áo gỗ mun, đã âm thầm đổi tên.

Trong căn hộ của Est, có một ngăn kéo giờ đã thuộc về William.

Bên trong là vài chiếc áo phông cũ, phần lớn là màu xám hoặc trắng, cổ hơi giãn, có cái còn vương mùi nắng nơi studio. Một bàn chải đánh răng màu xanh lá, màu mà William từng lẩm bẩm "Em ghét màu này" rồi vẫn dùng, chỉ vì "cho dễ phân biệt với anh".

Có một cuộn film chưa rửa. William nói sẽ giữ lại để chụp nốt bức cuối cùng khi họ đi đâu đó xa. Nhưng chưa bao giờ chụp. Cuộn film vẫn ở đó, như một lời hẹn bị bỏ quên, hoặc cố tình giữ lại.

Và có hai tấm vé xem phim đã hơi cong mép vì mưa đêm đó. Họ đã cùng nhau trốn khỏi một bữa tiệc mà Est được mời danh dự, vòng xe qua những con đường tối ẩm, ghé vào một rạp chiếu nhỏ ở thành phố, ngồi hàng ghế cuối, vai chạm vai.

Phim gì thì Est không nhớ. Chỉ nhớ khi ánh sáng màn hình lướt ngang qua, William nghiêng đầu nhìn anh, thì thầm bằng giọng rất khẽ.

"Ước gì em được làm điều này nhiều lần nữa."

Không có câu trả lời. Chỉ là sau khi cậu ngủ quên trong xe lúc về, Est đã cẩn thận giữ lại hai tấm vé. Gập ngay ngắn, đặt cạnh cuộn film.

Est không bao giờ hỏi William có định chuyển đến không. Anh chưa từng đề cập. Thậm chí còn không mở lời khi lần đầu thấy cậu để lại bàn chải.

William cũng chưa từng đòi hỏi một danh phận. Chưa từng gợi ý về cái gọi là "chúng ta". Nhưng mọi dấu vết cậu để lại, từ sợi tóc trên gối đến mùi cafe còn vương trong cốc, Est chưa từng dọn đi.

Giống như ngăn kéo ấy, không cần khoá nhưng là bí mật riêng.

Những buổi sáng hiếm hoi họ cùng thức dậy sau những đêm dài không tên, không hứa hẹn. Căn phòng ngủ vẫn luôn chìm trong thứ ánh sáng mờ vàng dịu dàng hắt từ cửa sổ cao, len qua lớp rèm mỏng màu kem.

William thường tỉnh trước. Cậu ngồi trên thành giường, tay chống nhẹ sau lưng, để nhìn Est thắt cà vạt trước gương. Est không mặc áo vest, chỉ là sơ mi trắng còn chưa cài hết nút, để lộ bờ vai gầy rắn rỏi và đường xương quai xanh sắc nét.

William chẳng bao giờ nói gì nhiều vào những lúc thế này. Cậu vươn người tới, giúp Est chỉnh lại vạt áo hơi lệch, ngón tay lạnh khẽ lướt qua cúc áo, rồi dừng lại ở cổ áo vừa bung ra một chút khi Est nghiêng đầu.

Cúi nhẹ xuống, cậu đặt một nụ hôn rất khẽ lên xương quai xanh lộ ra ấy. Một nụ hôn như thói quen, như cách đánh dấu lặng lẽ lên một phần Est chưa bao giờ cho người khác chạm tới.

Est không phản ứng. Anh chỉ nhìn cậu qua gương, ánh nhìn không hề ngạc nhiên cũng không phòng bị. Khóe môi khẽ giãn ra, rất nhẹ như thể đã quen với sự hiện diện của William ở khoảng cách gần đến thế. Như thể sáng nay, sự lặng im đó chính là câu trả lời.

Không ai nói lời yêu nhưng mỗi hành động đều cẩn thận đến mức chỉ có thể là yêu.

Có đêm, Est tỉnh giấc lúc ba giờ sáng, trán ướt mồ hôi lạnh. Ánh đèn ngủ vàng mờ không đủ xua đi dư âm từ cơn mơ khiến lòng anh chao đảo. Một giấc mơ về những mất mát không rõ hình thù nhưng cảm giác cô độc thì thật đến nhói.

Anh quay sang.

William vẫn còn ở đó, nằm nghiêng về phía anh, một cánh tay vắt hờ trên eo như thể vô thức giữ lấy. Hơi thở cậu đều và ấm, bờ mi khép nhẹ, chẳng hề hay biết rằng giấc mơ vừa rồi đã kéo Est trôi tuột xuống một khoảng rỗng lạnh lẽo đến thế nào.

Est đưa tay ôm lấy cậu thật chặt.

Không một lời, không một tiếng động. Chỉ là siết chặt như thể điều duy nhất còn có thể bám víu vào giữa đêm đen ấy là sự hiện diện lặng lẽ nhưng vững chãi của William, người luôn ở đó, không đòi hỏi, không hứa hẹn, chỉ ở bên đúng lúc cần nhất.

Tình yêu của họ không ồn ào.

Nó hiện diện trong từng cái nhìn né tránh ở sự kiện công ty, nơi Est luôn mang gương mặt chỉn chu còn William thì lặng lẽ đứng khuất sau ống kính, ánh mắt không rời khỏi người mình yêu.

Nó sống trong từng ánh nhìn lấp lửng, trong cái chạm vai thoáng qua ở hành lang, trong khoảng lặng mà họ giả vờ không nhận ra nhau khi đi ngang qua giữa hàng chục nhân viên.

William từng nhiều lần đứng ngoài hành lang phòng họp, nghe tiếng Est cười vọng ra từ bên trong. Dù tiếng cười đó không dành cho mình nhưng William vẫn mỉm cười theo.

Họ chưa từng nói sẽ giữ nhau đến bao giờ. Nhưng trong những khoảnh khắc ấy, không ai nghĩ đến chuyện rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com