lập trình sẵn
Mỗi buổi sáng của Est đều bắt đầu giống nhau.
Mở mắt. Đặt chân xuống sàn. Mặc áo sơ mi rồi đứng trước gương chỉnh cà vạt.
Anh biết cách gài kín những cảm xúc không nên lộ ra từ ánh mắt, từ sống lưng, từ cách bước qua hành lang dài của văn phòng điều hành.
Nhân viên gập người chào anh hai chữ "Giám đốc".
Những cái cúi đầu vừa phải, những lời chào có tính toán, cả những nụ cười đúng chuẩn mực, anh quen rồi. Quen với việc mình là hình mẫu của một cuộc đời đúng hướng, một con đường sạch sẽ, không để lại dấu vết nào ngoài thành công.
Est không than thở. Không lộ sơ hở. Không để lộ cả việc những đêm gần đây giấc ngủ đến ngày một chậm hơn.
Buổi họp kết thúc lúc 11 giờ trưa.
Bên ngoài nắng hắt dài trên kính. Est đứng một mình trong phòng, tay đút túi quần, mắt nhìn xuống thành phố phía dưới.
Mấy hôm nay, William không tới công ty. Anh nghĩ mình thấy nhẹ nhõm.
Nhẹ nhõm vì không phải vô thức quay đầu tìm bóng người đó khi bước ra khỏi phòng họp. Không phải tự nhiên dừng lại ở hành lang, nơi ánh sáng thường vẽ nên một hình dáng quen thuộc mà anh không muốn chạm mắt.
Cho đến khi tiếng gõ cửa văn phòng vang lên và trợ lý nói có bản in mấy ảnh nghệ sĩ mới do William gửi.
Est không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu.
Vài phút sau, khi cánh cửa khép lại và bản in nằm ngay ngắn trên bàn làm việc, anh mở ra.
Tiếng giấy sột soạt vang lên rất khẽ giữa căn phòng yên tĩnh như thể từng tấm ảnh đang thở.
Est lật từng tấm ảnh, ánh mắt lướt qua gương mặt trẻ đang chờ được giới thiệu ra ánh sáng.
Điều khiến anh dừng lại không phải là nhân vật chính, mà là cách William nhìn họ. Những khung hình mang theo một cảm giác rất riêng như thể con người trong ảnh vừa bị nhìn thấu, vừa được giữ lại phần bí mật cuối cùng.
Est rời tay khỏi tấm ảnh, không lật tiếp nữa.
Anh ngồi xuống ghế, tựa lưng. Nhìn vào khoảng không trước mặt nhưng trong đầu lại hiện ra một hình ảnh khác.
Một buổi chiều mấy năm trước. Một cậu trai trẻ luôn mang theo chút nắng trên tóc, mùi cà phê nguội trên tay áo và một ánh nhìn khiến người khác khó rời mắt, từng ngồi đối diện anh, hỏi.
"Anh có thể sống như vậy thật à?"
Est đã không trả lời câu hỏi đó. Hoặc đúng hơn, anh đã trả lời bằng sự im lặng.
Nhưng giờ đây khi William không ở đây, khi mọi thứ chỉ còn là vài bản in nằm lặng lẽ trên bàn. Est lại nghe câu hỏi ấy vang lên trong đầu như thể chính mình đang hỏi lại bản thân.
"Thật sự có thể sống như vậy sao?"
Chính khoảnh khắc ấy, Est biết sự vắng mặt của William không khiến mọi thứ dễ thở hơn.
Nó chỉ khiến mọi lớp phòng vệ trong anh lặng lẽ rạn ra, từng chút một, theo cách chậm và tàn nhẫn nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com