xác nhận
Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày tràn vào qua rèm cửa mỏng, vàng nhạt và dịu nhẹ nhưng không đủ làm dịu đi cơn nhức nơi thái dương Est.
Anh chưa mở mắt ngay. Cảm giác đầu tiên là mùi hương quen thuộc của rượu, vải sofa cũ và thứ gì đó rất riêng, ấm áp vây lấy mình.
Một vòng tay. Một bờ vai. Nhịp thở đều đặn sát bên tai.
William.
Est khẽ cử động. Không phải để tránh đi cũng không hẳn để níu giữ lại. Chỉ là một chút nhắc nhở chuyện này có thật.
Cơn choáng từ cồn còn sót lại khiến anh không nhớ nổi mình đã thiếp đi từ khi nào. Chỉ nhớ rõ khoảnh khắc bàn tay ấy chạm vào má, môi ấy tìm đến môi anh, bất ngờ nhưng không cưỡng ép.
Như thể mọi điều chưa từng được phép rốt cuộc cũng phải xảy ra một lần và anh đã không đẩy ra.
Est mở mắt nhìn quanh. Ánh sáng mờ nhòe cắt qua hàng mi, soi rõ từng lớp bụi lửng lơ trong không gian. Căn phòng khách của Nut vẫn yên tĩnh.
Ngoài kia là âm thanh nhè nhẹ của nước chảy, tiếng ai đó lục đục nơi bếp. Một buổi sáng bình thường như mọi buổi sáng khác nếu không có trái tim anh đang đập từng nhịp nặng nề.
Anh ngồi dậy rất chậm, tự tách mình ra khỏi hơi ấm ấy. William không tỉnh dậy, hay có lẽ chỉ giả vờ không tỉnh. Cậu vẫn giữ nguyên tư thế ngồi nghiêng đầu dựa vào sofa, một tay rũ xuống, tay kia vẫn đặt hờ trên khoảng trống anh vừa để lại.
William không ngủ nữa cũng không chắc mình đã thực sự ngủ suốt đêm hay chỉ nhắm mắt để giữ lấy cảm giác còn sót lại từ làn da kề bên, từ hơi thở nhè nhẹ mà cậu đã lắng nghe gần như cả đêm
Chỉ một đêm. Nhưng với William, nó như một mùa mưa dài.
Est nhìn cậu một lúc. Lặng lẽ và rất lâu.
Anh không biết thứ đang bóp chặt nơi ngực mình là ân hận hay là luyến tiếc. Chỉ biết có gì đó đã vỡ âm thầm từ rất lâu rồi và hôm qua là lần đầu tiên anh nhìn vào nó, chạm vào nó, không còn trốn nữa.
Dù vậy, vẫn không có nghĩa là anh có thể giữ lấy.
Est sửa lại áo, mắt anh khẽ đảo nhìn xung quanh lần nữa. Anh chậm rãi dịch người ra một chút, ngồi thẳng dậy.
William vẫn chưa mở mắt khi cảm nhận cơ thể Est khẽ động, từng chuyển động chậm và nhẹ như thể sợ đánh thức một điều gì đó mong manh. Hơi ấm rút khỏi tay, khỏi vai, khỏi quãng im lặng mà cậu đã tưởng mình có thể giữ mãi.
William vẫn ngồi yên. Thở rất chậm. Chỉ có nỗi sợ chạy dài như một sợi chỉ mảnh xuyên qua lồng ngực.
Sợ rằng nếu Est quay đi mà không nói gì thì mọi thứ đêm qua sẽ lại trở thành một giấc mơ mà chỉ mình cậu tỉnh dậy nhớ rõ.
Và rồi họ nhìn nhau. Một cái chạm mắt ngắn, nhưng đầy tiếng vọng. Ánh nhìn mơ hồ như thể cùng lúc cả hai đều đang cố che đi câu hỏi thừa ra giữa khoảng lặng.
Tối qua là gì? Và hôm nay sẽ ra sao?
William không cần hỏi. Ánh mắt Est đã nói thay tất cả.
Câu trả lời cũ. Quyết định cũ. Con đường Est chọn vẫn chưa bao giờ có cậu.
William nhìn anh một lúc lâu rồi ngồi thẳng dậy. Đầu còn váng nhẹ nhưng lòng thì rõ hơn bao giờ hết.
"Em không say đâu."
Một lời thú nhận cũng là lời khẳng định. Không thể viện cớ. Không thể giả như đó là lỗi của men rượu, của khoảnh khắc mềm lòng.
Est gật gật đầu.
"Anh biết."
"Và anh thì vẫn sẽ đi đúng con đường anh đã chọn. Đúng không?"
William nói tiếp, lần này ngước lên, giọng trầm và đều.
Est không trả lời ngay. Anh quay đi, nhìn ra ô cửa sổ ánh sáng đang dần lên cao.
Anh đáp khẽ.
"Ừm"
William im lặng. Một khoảng im lặng rất dài. Dù đã biết trước câu trả lời, vậy mà khi nghe từ môi Est, cậu vẫn cảm thấy gì đó rơi xuống trong ngực mình.
Cuối cùng, Est quay lại nhìn cậu, mắt không tránh né.
"Tối qua, ..."
William cười nhẹ, thoáng buồn.
"Lại là một tối em không thể quên. Nhưng có lẽ vẫn sẽ phải để anh quên nó."
Est siết chặt tay nhưng vẫn không nói gì thêm.
Lúc đứng dậy, bóng họ lướt qua nhau trong ánh sáng mới. Không còn hơi rượu, không còn tiếng nhạc, chỉ còn một thực tại rõ ràng và lạnh lẽo. Họ vẫn là hai người thuộc về hai phía, dù đã từng ngồi thật gần như đêm qua.
Buổi sáng Est bước ra khỏi nhà Nut, mang theo trong lòng cảm giác nửa day dứt, nửa an tâm kỳ lạ như thể một phần mình vừa được giữ lại trong cái ôm ấy, còn phần khác thì vẫn đang đi tiếp, về phía cuộc đời đã định.
Cánh cửa đóng lại sau lưng anh không vang tiếng mạnh. Nhưng với William, âm thanh ấy rõ ràng hơn mọi thứ.
William ngồi lại thật lâu. Cậu ngả người về sau, gối đầu lên phần lưng ghế còn in hơi ấm của Est. Đêm qua là thực và đó chính là lý do khiến sáng nay trở nên quá thật, đến mức không thể chịu nổi.
William vẫn ở lại nhà Nut tới tận chiều.
Cậu ngồi tựa vào ghế sofa, chiếc điện thoại trượt khỏi tay từ lâu, nằm im lìm trên gối, màn hình đã tắt.
Nhưng trong đầu cậu, những dòng chữ kia vẫn cứ hiện lên một cách rõ ràng như thể ai đó khắc vào da thịt.
"Est Supha xác nhận sẽ đính hôn với Fern Patthanavanich."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com