#28. World Cycling
Cao ngáp dài ngáp ngắn bắt máy cuộc điện thoại, bên kia nhanh chóng truyền đến chất giọng đáng ghét của tên đội trưởng Ezio.
"Mày định hủy giao kèo đó à? Có xách bản mặt của mày đến đây ngay không thì bảo?"
"Sợ thua à?" Cao ngáp "Tôi không cần luyện tập, đưa địa điểm tổ chức mùa giải năm nay đi, phiền vừa thôi."
"Mày bớt cái thái độ đó đi! Tới đây!"
"Vậy thì hủy giao kèo, nói nhiều vãi."
"Mày—!"
Cao tắt máy, bởi vì không thể ngủ nữa nên cô đã mặc áo khoác ra ngoài tìm đồ ăn, trời khi nào cũng còn sớm nên cô ăn vội hộp mì rồi đi dạo xung quanh đó. Không khí buổi sáng mọi ngày vẫn như thế chẳng có gì thay đổi, thứ duy nhất thay đổi là chính cô, những gì từng luôn bên cạnh cô đã dần biến mất và bây giờ bản thân bị bao phủ bởi nỗi cô đơn không mô tả được bằng lời. Cao đi vòng quanh trong khu phố ấy, trên những con đường vừa lạ vừa quen và cuối cùng là dừng lại tại một nơi trông có vẻ là ưng mắt với mình nhất - một công viên. Cao ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng đu đưa và nhìn về bầu trời sớm ban mai, cô luôn thích ngắm nhìn bầu trời vì dường như ẩn đằng sau những lớp mây có nhiều điều tâm sự hệt như cô vậy.
Một chàng trai từ đằng sau tiến đến, hắn nhìn vào đôi chân đầy những vết băng bó lộ ra khi Cao mặc quần ngắn, lại nhìn vào bóng dáng cô đơn lạnh lẽo khi cô lựa chọn ở một mình mà rời bỏ hắn. Ngày Chung kết hôm đó chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra nên Cao mới không xuất hiện, hắn biết cô luôn để cho người khác nhìn vào mình với một tâm trạng rất ổn và tỉnh táo trước mọi chuyện, dường như sẽ không có bất cứ chuyện gì có thể tìm đến Cao được vậy. Nhưng hắn thì khác, hắn chán cái cảnh Cao luôn tỏ ra bản thân rất ổn sau đó trên cơ thể lại xuất hiện càng nhiều vết thương hơn, chán cái cảnh tự mình gánh lấy mọi sự tẻ nhạt trong lòng mà sống trong vô nghĩa.
Wooin nhìn Cao thật lâu từ phía sau, hắn không hiểu vì sao mình lại có thể đứng đây lâu đến thế, nhưng hắn biết hắn chỉ muốn nhìn Cao lâu thêm chút nữa vì sợ rằng chỉ cần dời tầm mắt đi một chút thôi thì cô sẽ biến mất. Nếu một ngày nào đó cô thực sự biến mất có lẽ hắn nghĩ mình sẽ khôn g chịu được đâu.
"Mày lại bị thương à?"
Wooin ngồi xuống chiếc xích đu còn lại bên cạnh Cao, Cao thậm chí còn không liếc nhìn lấy một cái.
"Tao không biết mày đang làm cái trò gì đấy? Rời đội rồi lại tìm một đội khác cũng chỉ để thi đấu quốc tế à?"
"Cứ mặc kệ tôi đi."
"Đùa tao chắc? Mày nghĩ tao mặc kệ mày được à?" Tao yêu mày đến vậy mà mày thậm chí còn chẳng để tao vào mắt.
Cao nhắm mắt, rồi lại chầm chậm mở ra, bầu trời bắt đầu lên nắng và chói chang vào đôi mắt cô, Kizuma bảo cô là một cục đá dù có ném vào núi lửa cũng không tan ra nổi, và bằng một cách thần kì nào đó thì cô đã có thể dễ dàng ép bản thân mình không để tâm đến Wooin nữa. Hoặc đó chỉ là một lời biện hộ để qua mắt trái tim mà thôi.
"Anh cứ mặc kệ đi và nó cũng sẽ sớm biến mất thôi. Xin đừng cố gắng chứng minh anh yêu tôi nữa, tôi đã biết điều đó rồi, và làm ơn hãy nhớ rằng tôi cũng đã cho anh câu trả lời rồi."
Câu trả lời cũng đã có rồi và cô cũng đã thôi bận tâm, nếu Wooin cứ xuất hiện xung quanh cuộc sống thì đúng là bài toán khó giải quyết. Cô nghĩ là Kizuma đã lầm rồi, cô có thể là viên đá lạnh lẽo, nhưng nó đã tan dần từ bên trong rồi và tất cả những gì cô làm bây giờ là giữ cho lớp nước vẫn còn đông cứng bên ngoài không tan chảy mà thôi, và để giữ lại thì cô phải tránh xa Wooin, càng xa càng tốt.
"Sao cũng được, mày đã nghe tin tức về địa điểm tổ chức World Cycling chưa? Năm nay sẽ tổ chức ở Hàn Quốc."
Hàn quốc à? Vừa hay, cô không cần phải di chuyển xa xôi.
"Chưa, giờ thì nghe rồi."
Wooin cau mày, không thích đội mới thì cứ về lại đội cũ, hắn cũng đây xua đuổi gì cơ chứ? Chỉ vì câu tỏ tình đó của hắn mà rời đội à? Mày hèn nhát đến thế nào cơ chứ Yoo Cao?
Nếu World Cycling tổ chức ở Hàn Quốc vậy thì cô cần phải cẩn thận để tránh việc bị mấy tên sát thủ kia làm phiền, với cả tốt nhất cũng nên tránh xa Wooin và những người khác vì cô không muốn ai bị liên lụy, nếu có ai đó bị ảnh hưởng bởi cô thì thật là phiền phức, hậu quả cô chỉ lường trước được cho bản thân chứ không có đủ thời gian đi lường cho mấy người khác. Trên hết, Wooin không được gặp nguy hiểm.
Khi Mặt trời đã lên trên đỉnh đầu, Cao không thích cảm giác chói chang này nên đã nhanh chóng rời đi, Wooin muốn đưa tay kéo cô lại nhưng không hiểu vì sao đến nửa chừng lại hạ xuống, nhìn theo bóng Cao, Wooin bóp chặt tay thành nắm đấm sau đó vô thức đấm mạnh vào khung sắt của xích đu. Đau, nhưng không bằng giây phút khi Cao ngoảnh mặt rời đi và quay lại với một con người khác hoàn toàn xem hắn là người xa lạ. Hắn muốn tìm cách thoát ra khỏi cái cảm giác này nhưng những gì hắn nhận lại được chỉ là khuôn mặt Cao hiện lên trong cơn say mơ hồ, Cao đã đưa hắn vào một cái bẫy vĩnh cữu không có lối thoát và bỏ mặc hắn mắc kẹt tại đây.
Cao mua hoa ghé sang thăm Kazuma và Mahon Jo, cứ mỗi lần nhìn Mahon cô lại không thể ngừng nhớ đến cháu trai Jay Jo của ổng, cả hai người đều là những tay đua xuất sắc hơn cô rất nhiều vậy nên nếu cô chiến thắng World Cycling có lẽ lại quá bất công với những tay đua đáng lẽ ra phải được xuất chúng hơn một kẻ đi lên vinh quanh nhờ dopping như cô. Dopping trong cơ thể không thể lấy ra, cô chỉ có thể làm những chuyện nằm trong khả năng của mình.
"Lại suy tư nữa à?" Kizuma mở cửa đi từ bên ngoài vào hỏi khi nhìn thấy Cao ngồi trên ghế giương mắt nhìn về phía hai người nằm trên giường kia.
Cao chẳng buồn trả lời, và cũng chẳng buồn quay sang Kizuma.
Thái độ này của cô Kizuma đã quen đến mức không chờ cô lên tiếng ngay sau đó mà tiếp tục nói "Lo đấu cho xong World Cycling đi."
World Cycling tất nhiên phải xong, đó là việc cuối cùng cô sẽ hoàn thành trước khi kết thúc nghiệp đua xe ngắn ngủi của mình mà. Chỉ có điều cô không thích đội hiện tại của mình cho lắm và tất nhiên cũng chẳng muốn đi luyện tập với bọn họ, cô nhớ cảm giác mỗi lần bước chân vào ký túc xá chung của Sabbath, nhớ cái giây phút trông ai cũng lơ đễnh nhưng thực ra đều đã lên kế hoạch rõ ràng. Đội mới chỉ xem cô là phương án tối ưu để chiến thắng chứ cũng đâu có mấy quan tâm đến cô? Nhìn xem, chỉ một cuộc gọi duy nhất trong ngày mà thôi.
Thật chán nản, cô không muốn đua xe nữa, cô ghét cái cảm giác chỉ cần bước chân ra đường liền trở thành mục tiêu để thử đạn, cô ghét giây phút phải cố tỏ ra không quan tâm đến Wooin nhưng cố gắng tránh xa hắn để tim không lung lay. Cô ghét mọi thứ, thà chết đi còn hơn.
Nếu Kazuma và Mahon Jo tỉnh lại, chắc chắn ngay ngày mai cô sẽ biến mất, có thể chết hoặc không nhưng chắc chắn cô sẽ thoát khỏi cuộc sống nằm trên biển lửa này, World Cycling từ bỏ lại càng tốt, cô chỉ cần thế thôi, hai ông chú này hãy mau tỉnh đi, về với gia đình của hai người đi và đừng biết gì đến cô cả.
💟💟💟
Time: 3h03'
Date: 18.3.2024
[W.a.t.t only]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com