Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#49. Red Scar (18+)

Cao vẫn bình tĩnh nhìn họ nhưng không phải ai cũng còn dũng cảm để đáp lại ánh mắt của cô. Cô đã bảo rồi mà, không khó để nói chuyện, giải thích hay cái gì cũng có thể nói được cả. Chỉ cần cô không mất bình tĩnh là được.

"Vậy bây giờ cô làm gì đây?" Vinny lại hỏi.

"Sống như người bình thường." Cô nhún vai "Tôi sẽ làm những gì tôi muốn."

Sống như người bình thường… ừ nhỉ, trước đó Cao làm gì có cuộc sống bình thường, cô che giấu quá nhiều thứ đến nỗi một ngày bình thường thôi cũng không có. Ai mà biết được một cô gái nhìn bề ngoài không mấy ấn tượng lại có vô số bí mật lớn đến thế.

"Không tiếp tục đua xe đạp à?" Joker nhìn Cao.

Cao khẽ thở dài, đặt điện thoại trên tay xuống, nghiêm túc nhìn bọn họ "Tôi mà tham gia thì không phải là gian lận à? Bây giờ giới đua xe đạp ai cũng biết tôi có dopping trong người."

Vinny: "Cô ta không có đam mê với bộ môn này, mấy người quên rồi à? Cô ta tham gia chỉ để kiếm tiền thôi."

Cao: "Giỏi đấy."

Lại là tiền à, đúng nhỉ? Rất ít người đem đam mê để tham gia giải đua này, đôi lúc thứ họ cần cũng chỉ là phần thưởng cuối cùng chứ cũng chả có điều gì khác. Cao cũng thế, cô là người đem đến chiến thắng này, nhưng rốt cuộc cũng là người rời đi nhanh nhất, cô biết lợi thế cơ thể của chính mình nên tham gia, chứ không vì lý do gì khác. Vì có dopping, nên cho dù tham gia bất cứ bộ môn nào cũng được thôi.

Cao nhìn lại đồng hồ hiện lên trên màn hình điện thoại, mặc dù chiều này cô không còn môn gì trên trường nhưng cô càng không muốn ngồi trong bầu không khí này, Wooin ở đối diện khiến cô càng khó giữ sự bình tĩnh hơn, tưởng tượng chỉ cần lâu thêm chút nữa thôi thì chắc chắn cô sẽ rơi nước mắt vì được gặp lại Wooin mất.

Cuối cùng, Cao quyết định rời khỏi phòng, cô rời đi chậm rãi, cho đến khi bước chân kết thúc sau tiếng đóng cửa, Wooin đã không còn chịu đựng được nữa mà đuổi theo. Ai nhìn cũng biết, tên Wooin sắp phát điên đến nơi rồi.

Cao rảo bước chậm rãi, theo một con đường tránh xa nơi tập trung đông đúc mà đi, trong tâm trí hiện lên những ký ức của lúc trước, những ký ức khi cô và Wooin ở chung trong một căn nhà mà bây giờ bản thân mới nhận ra khi đó họ giống như một cặp vợ chồng. Đúng rồi, khi ấy cô vừa vô tâm lại vừa cứng đầu không chịu đối diện với tình cảm của chính mình. Mọi chuyện đã không còn cách nào quay lại rồi, cô cũng đã hết hi vọng để đáp lại tình cảm của Wooin năm đó. Bây giờ mỗi người đều đã đi một hướng khác, ai ai trong nhóm cũng đã thành đạt theo một cách tuyệt vời nhất, cô cũng sẽ phải rời đi thôi.

Vẫn còn trong vùng suy nghĩ của chính mình, Cao tiếp tục đi nhưng không để ý đến tiếng bước chân mạnh mẽ hơn ở phía sau.

Wooin đi đến, nắm lấy cánh tay Cao kéo đi khiến cô giật mình, cho đến khi nhận ra thì hai người đã ở trong một căn phòng xa lạ nào đó rồi. Wooin khoá cửa từ bên trong, đẩy Cao vào tường sau đó ngấu nghiến khoá chặt bờ môi khô của cô. Đôi môi ít khi mở, đôi môi nhàn nhạt màu đỏ có chút khô khan lại bị nước bọt ướt át làm cho căng mọng. Wooin giữ chặt lấy bờ vai nhỏ của Cao, nắm chặt đến khi làn da hằn lên vết đỏ cũng không buông, hắn đè hết nụ hôn này liên tiếp nụ hôn khác đến nỗi Cao thở không nổi, dù có cố gắng ra hiệu nhưng hắn vẫn chưa buông, đến khi Cao hết sức mà bấu víu lấy lưng áo, Wooin mới chịu dừng lại.

Cao thở gấp để lấy dưỡng khí, Wooin nhìn và không nói gì. Còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, Cao đã cảm nhận được sự đau nhói ở cần cổ. Wooin kéo lớp áo len cổ lọ xuống, chiếc áo đáng thương rách toạc một đường dài, để lộ ra vết bỏng màu đo đỏ trước mắt hắn. Vết sẹo này là một vết bỏng đã lành, nhưng dấu vết để lại thì không hề biến mất, đây là bằng chứng cho thấy Cao thực sự đã ở trong đám cháy đó và thoát được. Wooin mân mê bàn tay trên vết sẹo đó, Cao không ngăn cản mà cứ để hắn tiếp tục. Hắn lần theo vết sẹo, lại nhận ra đó là một vết sẹo lớn kéo dài xuống bắp chân.

"Má nó…"

Hắn cau mày, kéo rách và lột sạch áo của Cao, thân trên chỉ còn lại vỏn vẻn chiếc áo lót nâng bờ ngực đầy đặn. Và tất nhiên chiếc áo lót mỏng manh đó cũng không có cách nào sống sót được, Wooin đã có đủ kinh nghiệm được tích lũy từ trước để thuần thục về những chuyện này.

Cô gái ở thế yếu bắt đầu đấu tranh tư tưởng, cô muốn đẩy hắn ra nhưng lại cũng không muốn, cô không muốn chối bỏ rằng cô cũng thích cảm giác này.

Wooin xoa nắn bầu ngực đầy đặn của Cao, một bên mơn trớn ướt át đầu ti hồng hào, một bên bị nhào nắn như một cục bột mềm mại bông mềm, cho đến khi cả hai bên đều ửng đỏ và cương cứng, hắn mới chịu dừng lại. Bây giờ cả người Cao đều hiện sắc đỏ nhàn nhạt, cơ thể bị kích thích khiến cô khẽ run. Wooin chịu đựng cũng lâu rồi, và đây sẽ là lúc kết thúc sự chịu đựng đó của hắn.

"Wooin, không được!"

"Sao? Em định nói tao dừng lại à?" Wooin đặt tay trên thắt lưng quần của Cao, lại bị Cao cản lại, hắn ngẩng đầu nhìn cô bằng đôi mắt rạo rực đốm lửa và ân ẩn sự lạnh giá.

"Nào thử nói đi? Tao sẽ ngoan ngoãn nghe lời em sao? Thứ duy nhất tao sẽ nghe chính là tiếng rên của em!"

Quần áo đã bị cởi sạch, cơ thể có nhiều vết sẹo hiện ra toàn bộ dưới ánh nhìn của Wooin, Cao nghiêng đầu nhìn vô định vào một điểm, lại bị Wooin kéo quay trở về nhìn hắn. Hắn liếm mút mấy vết hôn đỏ gợi tình trên cổ, để lại dấu răng cắn thật sâu giữa khe ngực, bàn tay vuốt ve dọc theo vết sẹo dài, tay còn lại đã bận mở rộng âm đạo ướt át đầy nước dịch bên dưới.

Wooin chưa bao giờ và sẽ không bao giờ là người nhẹ nhàng, đặc biệt là trong vấn đề làm tình, hắn sẽ mạnh bạo mặc cho người bên dưới rên la đến mất lý trí, mạnh bạo đến khi tâm trí chỉ còn thèm khát dương vật của hắn mà thôi. Từ khi hắn yêu Cao, và đặc biệt từ khi Cao mất hắn cũng mất luôn cảm giác với mấy cô gái trong bar, hắn chỉ mang theo nỗi buồn suốt mấy năm qua, và bây giờ Cao xuất hiện thì cũng là lúc nhiệt của hắn trở lại.

Và người sẽ chịu là ai? Đương nhiên là Cao. Bộ hắn nhân từ đến mức sẽ bỏ qua cho cô lần nữa à? Đéo có chuyện ấy đâu!

Cao khẽ run theo những ngón tay của Cao mơn trớn trong cơ thể mình, cố gắng điều hoà hơi thở nhưng cũng bị ép phải theo kịp tốc độ của đối phương. Cô không sợ, nhưng dù có thế thì cũng không có cách nào chịu đựng được sự mạnh bạo của Wooin. Biết phải làm sao bây giờ, cô chẳng muốn làm gì ngoài việc chiều theo ý hắn cả.

"Nhẹ lại, Wooin."

"Đéo."

Cao thầm thở dài trong lòng, thôi đành chịu trận vậy.

Dù đã mơn trớn mở rộng bên dưới khá lâu nhưng đến khi bắt đầu Wooin cũng phải nhăn mặt vì quá khít, còn Cao thì cau mày vì đau. Cũng may, hắn còn để cho cô có thời gian thích ứng, nhưng không may là hắn ghét phải chờ đợi.

Những cú thúc đầu tiên của người ta là nhẹ nhàng, còn những cú thúc đầu tiên của Wooin giống như sấm chớp vậy, hắn giữ chặt Cao nằm bên dưới rồi lại đâm liên tục theo từng nhịp mạnh, Cao khó khăn lắm mới kiềm được tiếng rên của mình, lại bị Wooin phá tan nát. Hắn giữ hai tay cô trên đỉnh đầu, bên dưới đâm không ngừng, cúi đầu cắn lấy ti hồng. Cao muốn lấy tay che miệng lại, nhưng bất thành, hé miệng phát ra những tiếng rên vụn vặt. Vì những tiếng rên đó, Wooin nứng, và hắn đâm sâu, đâm mạnh hơn nữa.

"Sướng không, Cao?" Wooin liếm nhẹ vành tai Cao, phun ra từng lời.

"Rên to nữa đi để tao nghe nào."

Hắn nhả từng lời, bên dưới đâm mạnh từng cái.

"Ah… sướng quá…" Hắn rên rỉ vào tai Cao.

"Cao… em làm tao mất trí rồi."

Cao mím môi vì sự kích thích đến từ hai phía, bên tai và bên dưới.

Wooin lấy áo vest lót bên dưới lưng Cao để tránh ma sát, những cú thúc mạnh ấy Cao không có cách nào thoát khỏi, ánh mắt của hắn như một con rắn muốn ăn tươi nuốt sống lấy từng thớ thịt, từng hơi thờ của cô. Những vết cắn sâu như chiếc răng năng nhọn hoắt rót chất độc vào máu khiến cô mất trí và rên rỉ.

Từng giây từng phút trôi qua, Cao bị làm đến nỗi hai chân mất cảm giác, sự sung sướng lâng lâng xâm chiếm não bộ.

💟💟💟

Time: 15h25'
Date: 20.5.2024

[W.a.t.t only]












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com