Chap 5: Ngủ chung
.
.
.
Vừa nghe được tiếng "ông xã" ngọt ngây ngất lòng người. Winny quên luôn cơn đau đang tụ ở trên đầu mình, khuôn mặt cười đến nỗi ánh mắt tạo thành vòng trăng khuyết.
Dùng hai tay mình áp lên má của Satang nhào nặn, giọng nói vô tư cất lên.
"Vợ anh là nhất. Bà xã ngoan quá đi thôi. Hôn anh một cái nào!"
Khuôn mặt được cậu cho là "giả điên" kia đang ép sát đến đây, Satang biết rằng số kiếp của mình đã bị tên ngốc này nắm gọn trong vòng "ba năm" nên không thể làm gì hơn là bất lực thở dài, đưa môi mình chạm đến cái má vô lại kia hôn cái chóc.
Haizz
Nụ hôn đầu đời cũng bị anh vô tư lấy mất, thế thì cái hôn má này cũng chẳng ghê gớm là bao.
Winny cảm thấy bà xã của mình đã ngoan ngoãn hẳn ra, liền vui vẻ dùng hai tay rắn chắc nhấc cả người cậu lên không trung xoay hai vòng, miệng cười lớn nói.
"Hoan hô! Vợ ngoan quá đi thôi, bây giờ thì anh tin em thật sự thương anh rồi."
Bị anh ôm xoay vòng vòng, sau đó còn phải chứng kiến người này vừa cười rõ ngốc vừa vỗ tay bộp bộp như mình vừa làm được chuyện vĩ đại.
Trong lòng thầm khóc không ra nước mắt.
'Tại sao không thay thế thiếu gia ngốc bằng một tiểu thư xinh đẹp chứ? Số mình đúng là chó mực cũng không đen bằng.'
Anh đặt cậu xuống đất, sau đó dùng đầu mình cọ tới cọ lui trên bả vai, Satang cảm thấy có gì sai sai.
"Khoan hãy ôm, cậu chủ..."
Winny bĩu môi, đáp lại.
"Phải gọi là ông xã. Em gọi sai nên đầu anh lại đau rồi."
"..."
"Ông xã, anh tắm mà sao lại không có mùi dầu gội vậy?"
Thân là một nam nhân không 'cong', bây giờ phải dùng giọng điệu của một 'cô vợ nhỏ' gọi người khác là ông xã khiến Satang sởn gai óc, nhưng ai kia nghe được vậy thì khoái lắm, cười hì hì thành thật đáp.
"Gội cái đó làm gì? Nó làm anh cay mắt, không thích chút nào."
'Ôi trời ơi là trời, ở dơ thế hả?'
Ai đời đã xối nước ướt cả đầu mà không chịu dùng dầu gội không?
Cậu vuốt khuôn mặt của anh, bất đắt dĩ nói.
"Thôi được rồi... Anh ngồi im ở đây, em đi giặt khăn lau giúp anh lau sơ lại thân thể. Sau đó lại thay bộ đồ khác, mang đồ ướt như thế mọi người sẽ trách em chăm sóc anh không tốt mất."
Satang bước vào phòng tắm, dùng một chiếc khăn bông ngâm sơ qua nước ấm, trong đầu thầm nghĩ.
'Đầu bò là có thật, cứ nghĩ là mình vớ được công việc tốt đẹp. Mà giờ thì nhìn lại đi, mới một ngày thôi mà đã bị mất quá nhiều thứ rồi, nào là nụ hôn đầu đời, giấy "bán thân", ngay cả tiếng gọi "ông xã" đáng lẽ là do vợ tương lai gọi cho mình, cuối cùng cũng tan thành mây khói.'
Thử hỏi còn kẻ nào xui xẻo hơn không?
Vắt cho thật khô chiếc khăn, lại hì hụt chạy ra ngoài, đứng trước mặt anh miễn cưỡng nguyên nhủ.
"Ông xã à, anh mau cởi quần áo ra thay đồ khác nào."
Đạt được ý nguyện mong muốn, bây giờ cậu có nói gì thì nhị thiếu gia cũng sẽ răm rắp nghe theo.
Ví dụ điểm hình nhất là ngay tại lúc này đây.
Anh vừa nghe vợ mình sai bảo, liền nhanh nhẹn vài ba cái liền cởi sạch đồ, đến cả cái quần lót cũng cởi nốt.
Thân là đàn ông với nhau, nhưng thân hình của anh có phần rắn chắc hơn cậu gấp mấy lần, màu da trắng sáng cộng với những múi cơ săn chắc khiến Satang cảm thấy mình yếu kém đến nỗi cái gì cũng không bằng thiếu gia ngốc.
Lòng ghen tị tăng lên, Satang nhanh chóng giúp Winny lau sạch sẽ người, thay cho anh một bộ đồ ngủ khô ráo, thở hơi ra nói.
"Anh giỏi lắm, bây giờ ở đây tự chơi nhé. Em đi về phòng mình đây."
Ngủ với tên này không biết hắn sẽ náo loạn thành cái dạng gì đây.
Bây giờ trời cũng đã tối rồi, xem như mình lừa lọc con nít một chút cũng không sao.
Thiếu gia ngốc vậy chắc chắn sẽ không nhớ nhiều việc lắm đâu nhỉ?
Nhìn bà xã mình càng ngày càng đi gần đến cánh cửa, Winny bĩu bĩu môi hỏi.
"Vợ em đi đâu đâu vậy?"
"À à thì em về phòng mình tắm rửa một chút rồi đi ngủ ấy mà. Ông xã cũng lo ngủ đi nhé, tạm biệt..."
Satang nói dối không chớp mắt, chuẩn bị kế hoạch đào tẩu thì ai kia ôm đầu kêu rên.
"Ôi đầu lại đau nữa rồi... Hu hu... Đau quá đi."
Đồng tử chợt co rút, khuôn miệng cậu mếu máo thở dài đáp.
"Được rồi để tôi về phòng lấy đồ rồi sang đây tắm. Sau đó chúng ta cùng ngủ chung có được chưa?"
Ở trên đầu giường, một người con trai thu hồi nước mắt nhanh nhẹn khoa tay múa chân đáp.
"Hoan hô."
Nội tâm buồn bực của Satang gào thét cả lên.
'Trời ơi! Muốn giữ bí mật thì nhất định phải ngủ chung đây mà.'
Satang hết đường trốn thoát, chỉ đành nước mắt ngắn nước mắt dài đi về phòng lấy quần áo rồi về lại đây tắm sơ qua thân thể.
Cũng may Winny cũng không náo loạn gì nữa, anh ngoan ngoãn ngồi trên giường vừa hát vừa vẽ, ngây thơ ngồi chơi giết thời gian để chờ bà xã đi ra.
Tiếng nước chảy róc rách phát ra từ phòng tắm, thân thể nhỏ gầy được nước ấm tẩy rửa khiến Satang cảm thấy tĩnh táo hơn phần nào.
Tự chính bản thân cậu suy nghĩ về người ở ngoài kia một cách khách quan hơn.
'Cậu chủ là một người đáng thương, bây giờ xem như là mình vừa đi làm, vừa mở lòng bao dung chăm sóc cho con người này vậy.'
'Chỉ là một đứa trẻ to xác, có gì mà không làm được chứ? Gọi tiếng ông xã cũng đâu mất mát cái gì, thôi thì cũng chỉ là cách xưng hô, cậu ấy gọi thế nào cũng được.'
[ Nhưng mà sự thật thường phũ phàng hơn những gì chúng ta nghĩ, Satang nghĩ rằng Winny mang trong mình một tâm hồn ngây thơ, ấy vậy mà bởi vì sự chủ quan này, đâu ngờ tương lai một năm sau cậu liền mang thai con trai của anh. Cuộc đời thật trớ trêu mà...]
Dùng khăn bông lâu thật kĩ đầu tóc của mình, vừa bước đến bên giường ngủ thì bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Renin từ bên ngoài truyền vào.
"Winny, đã ngủ chưa nào."
"Mẹ! Con ở trong này, mẹ mau vào đi."
Cánh cửa vừa bật mở, Renin giật mình khi thấy người làm vẫn còn ở trong phòng anh. Người phụ nữ quý phái này khó hiểu hỏi.
"Satang, sao cháu vẫn còn ở trong này? Bây giờ cũng đã khuya rồi, cháu mau về phòng ngủ đi. Việc còn lại cứ để bác lo là được rồi."
Satang được sự cho phép về lại phòng liền mừng như bắt được vàng, trốn tránh ánh mắt đang vô cùng buồn tủi của ai kia, cậu vội vã cúi đầu chào bà, nào ngờ ngay tại khoảnh khắc vặn nắm cửa thì Winny lập rức phóng đến, nhất quyết ôm chặt cậu vào lòng khóc to.
"Quá đáng, vợ quá đáng lắm... Đã hứa là sẽ ngủ chung, thế mà bây giờ em lại muốn bỏ anh đi... Anh buồn, anh giận lắm đó."
Cậu bị anh sống chết ôm chặt thế này lại cảm thấy có lỗi, đúng là ban nãy mình đã hứa với người này.
Không những thế anh ấy còn giữ bí mật giúp mình.
Không lẽ một chuyện nhỏ này mà mình cũng thất hứa thì đúng là tồi tệ mà, cảm nhận được cái cằm của ai kia đang ở trên đầu mình cọ cọ khóc lóc, trái tim cũng mềm đi rất nhiều.
Nhẹ nhàng xoay người lại lau đi những giọt nước mắt kia, ôn nhu nói.
"Em chỉ đùa thôi mà, nào nào nín đi đừng khóc nữa, ông xã, em và anh sẽ ngủ chung đó nha."
Winny bĩu bĩu môi, ánh mắt tỏ vẻ nghi ngờ thút thút đáp lại.
"Thật sự là đùa? Em sẽ ngủ chung với anh chứ?"
"Đúng... Đúng, em đã nói thì sẽ làm mà."
Khuôn mặt anh thay đổi nhanh chóng, mới vừa rồi anh còn trào nước mắt vì cậu bỏ đi, ấy thế mà chỉ qua năm phút sau, nghe lời dỗ dành kia thì lập tức nín ngay, Winny dắt tay Satang đến trước mặt mẹ mình nói.
"Mẹ~ mẹ không được bảo em ấy rời xa con.. Đây chính là vợ của Winny, không phải người làm mà, cha đã từng nói vợ chồng là phải ngủ chung. Cho nên người không được tách hai chúng con ra, có phải không vợ?"
"Thật ra thì cháu cảm thấy mình và thiếu gia rất hợp nhau, lại thêm phần anh ấy sống chết đòi muốn cùng cháu ngủ chung, cho nên chỉ có thể thuận theo anh ấy thôi, dù sao thì ngủ chung vẫn vui hơn. Mong bà chủ thông cảm ạ."
Đây là lần đầu tiên bà cảm thấy con trai mình chịu hợp tác với người làm.
Đã thế còn rất nghe lời và bênh vực người ta nữa. Cho nên dại gì mà từ chối, nụ cười hiền hậu nở trên môi. Renin đồng ý ngay.
"Được rồi, Satang đến cuối tháng ta sẽ tăng lương thêm cho con. Thân là con trai mà phải cam chịu để người khác gọi vợ, ta biết bản thân cháu khó chịu. Nhưng con trai bác cũng đã chịu nhiều thiệt thòi, cho nên hy vọng cháu không để bụng đến việc này nhé."
"Vâng ạ. Cháu không sao cả, Winny rất tốt, cho nên mọi người cứ yên tâm. Bà chủ, chúc bà ngủ ngon."
Phải đi dự tiệc suốt hai tiếng đồng hồ, cơ thể đã bắt đầu thấm mệt. Mẹ Renin cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp gật đầu rồi đi ra khỏi phòng.
Satang nắm tay Winny đi đến bên giường, sau đó cả hai cùng nằm xuống, cậu ra lệnh.
"Trời khuya lắm rồi, anh mau ngủ đi, ngày mai em sẽ chơi với anh tiếp."
Winny bây giờ đang rất vui vẻ khi nằm cạnh vợ mình, anh cứ nhìn chằm chằm cậu mãi thôi, không những thế còn chủ động ôm eo cậu để cả hai áp sát vào nhau hơn, sau đó lại đưa đầu đến, đặt trên trán Satang một nụ hôn, cười ngô nghê đáp.
"Bà xã ngủ ngon!"
Nhìn con người ngốc ngốc này vừa tặng cho mình nụ hôn chúc ngủ ngon, không hiểu sao Satang không còn gay gắt như ban sáng nữa, ngược lại còn có chút ấm áp nữa.
Tuy là có buồn ngủ thật, nhưng cậu vẫn không tiếc một nụ cười với anh, nhẹ nhàng đáp lại.
"Ừ, ông xã cũng ngủ ngon nhé."
Cứ thế bầu trời về đêm thật yên tĩnh, tại phòng riêng của nhị thiếu gia họ Pholcharoenrat, ở trên chiếc giường to lớn đó, lại có hình ảnh của hai nam nhân ôm nhau ngủ một cách thật yên bình.
_____________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com