Chương 37: Dịu dàng của đối phương
Một tháng Tâm thường có một ngày phép, hôm qua quá đau nên cô xin nghỉ một ngày, hôm nay cho dù mặt mày bầm tím vẫn phải đi làm. Chú Lộc đúng thật cho người của mình chở cô đi làm, chở đi chở về nên cô cũng đỡ sợ hơn. Đến công ty là chấp nhận với sự dò xét tò mò của họ, Tâm lấy tinh thần, quyết tâm phải đi làm cho bằng được.
"Chị hỏi bà Linh đầu hẻm xem gần đây có chỗ nào cho mướn nhà không, dọn chị Tâm qua đó." Trí Mẫn vừa nói vừa múc sâm bổ lượng cho vào miệng, chị Tâm ở nhà cô mãi cũng không nên.
Nhưng cô không ngờ Mẫn Đình lại nói:
"Để chị Tâm lại có sao đâu. Cho chị ấy ổn định rồi hẵng đi."
"Em lạ lắm nhen..."
"Lạ cái gì cơ?"
"Nói mau, tối qua hai người làm gì sau lưng chị." Trí Mẫn để ly sâm bổ lượng lên bàn rồi lại gần Mẫn Đình chọt vào eo cho em cười nắc nẻ, cô bé liên tục tránh né khỏi bàn tay quỷ quái của cô, vừa luôn miệng nói.
"Đừng... haha... chị đừng coi..."
Trí Mẫn tiến lại định hôn lên môi Mẫn Đình một cái nhưng nghe tiếng xe chạy sắp tới nhà, tiếng xe quen thuộc như vậy chỉ có thể là bà Hường. Ở thời điểm này xe cộ cũng không nhiều, nghe tiếng xe liền biết người nào sắp đến. Cô buông Mẫn Đình ra, gương mặt do đang đùa giỡn nên đỏ ké như đít khỉ.
"Hai đứa bây giỡn tao đi từ đầu xóm còn nghe, con gái con lứa." Bà Hường mang một giỏ đồ vừa mới đi chợ xong đem vào nhà, để con gái bà ở đây ăn không ngồi rồi mãi cũng ngại, vậy nên lâu lâu bà hay tiếp thực bằng những giỏ đồ ăn thế này.
Bà cẩn thận chỉ cho Trí Mẫn biết thứ nào vài ngày ăn cũng được, thứ nào ngày mai ngày kia phải ăn liền kẻo hư. Trí Mẫn vâng vâng dạ dạ, bà chỉ xong mới móc trong lưng quần ra một xấp tiền cuộn tròn, đếm vài tờ hai ngàn đưa cho Mẫn Đình.
"Dì đừng cho Mẫn Đình nữa, em ấy ăn nhiều bị béo lên rồi." Vốn chỉ là câu đùa giỡn cho vui nhưng khi nhìn qua gương mặt thoáng chốc xám xịt của Mẫn Đình, Trí Mẫn biết lần này cô quay vào ô 'chết 100%' nữa rồi.
"Mẹ cũng thấy nó mập ra, dạo này béo hơn xưa rồi đó, liệu mà ăn ít lại." Bà đưa tiền cho Mẫn Đình, em phụng phịu cầm lấy rồi lườm Trí Mẫn một cái. Trí Mẫn thấy sống lưng của mình bị đá làm cho đông cứng, kì này lại lỡ mồm mà chết thật rồi.
Bà Hường cho tiền cho đồ ăn xong lại đi bán kem, dạo này không phục dịch chồng con nên đi bán xong về nhà chị mình hai chị em chơi tứ sắc giải trí. Bà Hường được một chuyện là chơi không bao giờ để mang nợ, thường chỉ toàn chơi cho vui. Mấy hôm nay Trí Mẫn ngửi thấy mùi gian tình của chú Lộc khi nhìn bà Hường, có vẻ như chú ấy có chút thinh thích bà, đối xử với Mẫn Đình cực kì tốt, phải nói như con gái ruột. Nếu hai người có thể rổ rá cạp nhau như vậy cũng tốt, Trí Mẫn thấy có người bầu bạn vẫn đỡ hơn đơn côi lẻ bóng.
"Bé Đình của chị..." Trí Mẫn chắp hai tay lại xoa xoa, cô biết lỗi thật rồi, biết mình sai thật rồi. Tự dưng đang yên đang lành lại chê vợ mình mập.
"Ăn nhiều bị béo ha."
"Không hề! Em càng lúc càng đáng yêu."
Mẫn Đình đứng lên phủi đít quần mình đi vào bếp đem đồ ăn phân loại ra rồi cất, mọi hôm chỉ hay nhéo má cô, cô còn cho qua, hôm nay còn dám bảo rằng cô béo lên rồi. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
"Bé Đình, để chị làm." Trí Mẫn giành lấy đồ từ tay Mẫn Đình không cho em đụng đến, Mẫn Đình hừ một tiếng rồi đi chỗ khác. Cả ngày hôm đó là vậy, Mẫn Đình xem tivi Trí Mẫn ngồi bóp vai cho, Mẫn Đình ho một tiếng Trí Mẫn liền đi lấy nước, ngay cả ánh mắt dáo dác của Mẫn Đình, Trí Mẫn cũng biết là đang kiếm remote tivi, cô nhanh chóng đi lấy. Làm chị khó đấy, phải đâu chuyện đùa.
"Mẫn Đình nhìn chị đi mà, chị yêu em lắm..."
Trí Mẫn năn nỉ Mẫn Đình thôi không giận mình, mất cả buổi trưa em ấy mới chịu nhìn cô một chút rồi mỉm cười với cô. Lòng Trí Mẫn đang đeo một tảng đá bỗng thấy được thả xuống, cuối cùng cũng chịu cười.
"Lần sau chê em béo nữa em nghỉ chơi chị ra."
Tối hậu thư của Mẫn Đình đã đề ra như thế, cả đời Trí Mẫn cũng không dám buộc miệng chê vợ mình nữa.
"Không dám, mốt chị không dám nữa." Trí Mẫn phủi phủi miệng mình, cười he he lấy lòng.
Đang ngồi trong nhà thì nghe tiếng chú bán kem leng keng trước ngõ, Mẫn Đình vỗ vỗ vào đùi Trí Mẫn nói:
"Mua kem ống cho em, mua kem ống cho em đi."
Trí Mẫn ồ một tiếng rồi nhanh chóng đứng lên chạy dí theo cho kịp chú bán kem mua hai cây kem ống đậu đỏ, chú bán kem chạy nhanh y hệt sợ đi chậm quá có người sẽ mua kem, báo hại Trí Mẫn chạy mệt đứt hơi.
Bình thường Mẫn Đình bán kem, Trí Mẫn và em ăn kem thay cơm không biết bao nhiêu, nhưng Mẫn Đình đối với kem không hết hứng thú, nếu có thể Mẫn Đình đều mua thêm kem mà ăn. Trí Mẫn thì ăn kem riết thấy kem liền biết được kem nào ngon, kem nào không ngon, vì yêu Mẫn Đình nên cô yêu luôn kem như thế.
"Của con một ngàn." Chú bán kem đưa hai cây kem cho Trí Mẫn, cô lục trong túi lấy tờ một ngàn trả cho chú rồi đi về nhà. Kem người ta bán hai cây có một ngàn, kem của Mẫn Đình đúng là mắc cắt cổ người khác.
Mẫn Đình nhận lấy kem mát lạnh từ Trí Mẫn, nụ cười trên mặt lúc nào cũng như mặt trời sáng chiếu xuống, khiến lòng người cảm thấy thư thái, đầy năng lượng.
"Cám ơn chị."
Nhưng cảm ơn cũng không làm mờ đi sự thật là Mẫn Đình bán kem hơi mắc, Trí Mẫn cười thầm trong miệng, nếu cô mà nói Mẫn Đình bán kem mắc, không chừng em ấy sẽ cho cô ăn kem thay cơm ba ngày để tự kiểm điểm lại lời nói của mình. Với Mẫn Đình, bán như vậy là khá rẻ rồi.
Nếu nói ra, nét đẹp của Mẫn Đình và Tâm là hai thứ hoàn toàn trái ngược nhau, đặt bên cạnh nhau hệt như một trời một vực. Mẫn Đình có một gương mặt sáng, đường nét trên mặt không quá sắc sảo, chỉ tầm trung dễ thương, trong khi chị Tâm lại có một gương mặt sắc nét đến từng chi tiết, từ đôi mắt đến làn môi đều đẹp sắc sảo. Cái đẹp sắc sảo ấy biến gương mặt chị ấy trở nên buồn bã, không thể ăn gian tuổi.
Mọi người thường thích thứ dễ dàng với họ hơn, gương mặt của Mẫn Đình thường được thích hơn, còn gương mặt của chị Tâm sẽ khiến mọi người thán phục, trầm trồ... rồi lại bỏ qua. Chị ấy hiếm khi nào có bạn.
Càng nhìn Mẫn Đình, Trí Mẫn lại càng thấy gương mặt của Mẫn Đình 'hay hay', nhìn dịu dàng dễ mến, đôi khi lại đáng yêu vượt ngưỡng trái tim cô có thể chịu đựng, làm tim cô cứ nhảy nhót liên hồi. Trí Mẫn nhìn Mẫn Đình một chút, cảm thấy không hôn em ấy đúng là đáng tiếc.
Mẫn Đình đang xem phim thì bị hôn, cây kem trên tay vẫn còn dang dở nhưng em không phản đối Trí Mẫn, chỉ để yên cho chị hôn mình, tận hưởng sự dịu dàng của chị ấy mang lại. Khi đôi môi quấn quít nhau, cả hai đều thấy đối phương chính là trái tim mình, là tất cả mọi thứ. Mẫn Đình nhẹ nhàng thở hắt ra khi Trí Mẫn buông đôi môi mình, em thở rồi hít sâu một hơi, tiếp tục giao hôn. Đối với cử chỉ thân mật dịu dàng của Trí Mẫn, Mẫn Đình lúc nào cũng cần hơn.
"Ế, chảy kem vào tay em rồi." Mẫn Đình cảm thấy lạnh lạnh ở tay, nhìn xuống thì thấy kem tan ra dính đầy lên tay.
Cả hai bật cười, không hiểu vì sao lại cười, nhưng đối phương lúc này thật đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com