Chương 64: Có thể ở bên nhau thêm nữa không?
Sáng đến gần mười giờ Mẫn Đình mới lọ mọ từ trong giấc mộng tỉnh dậy, đã rất lâu rồi cô mới ngủ một giấc dài như thế. Với tay lấy cái điện thoại để bên tủ xem thì thấy Lập Uy gọi cho cô hẳn năm mươi tư cuộc điện thoại, đúng là một người đàn ông rảnh rỗi. Cô lờ đi những cuộc gọi nhỡ để xem mail, lại thấy lô lốc tin nhắn và mail từ Lập Uy, chúng spam luôn cả những mail quan trọng của cô.
"Em đang làm gì?"
"Em."
"Nghe điện thoại."
Hắn vô vọng nhắn cho cô rất nhiều tin, nhiều mail, đến nỗi điện thoại cô cũng sắp hết pin. Cô nhắn lại một tin:
"Mới ngủ dậy, có chuyện gì mà anh gọi liên tục vậy?"
"Anh lo, thấy em không trả lời không biết em về nhà chưa."
Lập Uy rất nhanh nhắn tin phản hồi, không biết là hắn đợi cô từ tối, hay là sáng dậy thấy tin nhắn cô liền trả lời. Nhưng Mẫn Đình cảm thấy người đàn ông này rất đáng thương, cô phải tránh xa hắn ra thêm một chút để hắn có thể tìm được một cô gái yêu thương hắn, đền bù lại những ngày cực khổ hắn đợi cô.
"Về rồi, cám ơn anh." Mẫn Đình nhắn lại một tin rồi tắt máy, dù sao điện thoại cô cũng sắp hết pin rồi.
Điện thoại vừa tắt đã có một vòng tay ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng siết chặt cô trong lồng ngực ấm áp.
Tuy Trí Mẫn vẫn còn say ngủ không mở mắt dậy nổi nhưng cô muốn được ôm Mẫn Đình thêm một chút, vòng tay lơ đễnh ôm ấp người thương, giọng vẫn còn say ngủ hỏi:
"Em đang làm gì vậy?"
"Check mail thôi, mượn điện thoại chị chơi một chút được không? Điện thoại hết pin rồi."
Mẫn Đình vuốt ve bàn tay của Trí Mẫn ở trước bụng của mình, điện thoại cô vì bị khủng bố nên mới hết pin, cô nghĩ Trí Mẫn ít dùng như vậy ắt hẳn vẫn còn.
Đúng thật là vậy, Trí Mẫn với tay lấy điện thoại của mình đưa cho Mẫn Đình, chiếc điện thoại vẫn còn đầy pin như vừa mới sạc xong. Cô có thể đưa cho Mẫn Đình hết tất cả mọi thứ mà Mẫn Đình muốn, điện thoại, ví tiền, thậm chí muốn trái tim cô, cô cũng không ngần ngại đưa ra. Cô hệt như một nô lệ mà Mẫn Đình chính là một nữ hoàng, trong mối quan hệ không tương xứng, cô càng phải tôn sùng Mẫn Đình.
"Cái tay có thể nghiêm túc hơn không? Mới ngủ dậy!"
Mẫn Đình cố gắng kéo tay Trí Mẫn ra khỏi vùng nhạy cảm của mình, mới sáng sớm đã sờ sờ dâm đãng, thật là đảm đang không ai sánh bằng.
Trí Mẫn nhắm mắt giả vờ không thấy không nghe gì cả, hệt như một người mộng du vô tình cho tay chọt chọt vào người Mẫn Đình.
Mẫn Đình dùng dằng tránh ra nhưng Mẫn Đình nhích ra một ít, cô đi theo sau đuôi ngay, giả vờ là người mộng du hôn lên cổ, lên lưng em ấy cầu tình.
"Đừng có sờ... Em đói bụng muốn chết đây!"
Mẫn Đình không cho Trí Mẫn sờ người mình nữa, mới mở mắt dậy còn chưa sạch gỉ mắt mà đã cầu tình, đúng là Mẫn sói con dâm đãng.
Người ta thường nói tiểu biệt thắng tân hôn, khoảng cách sẽ khiến cả hai còn thèm khát hơn lần đầu tiên bỡ ngỡ. Hôm qua Trí Mẫn quần Mẫn Đình đến tận bốn giờ sáng mới cho ngủ, sáng sớm vừa mở mắt ra lại muốn, Mẫn Đình tuy tâm hồn trẻ con sang trọng nhưng không thể nào không mệt được, chưa già nhưng vẫn mệt.
Mẫn Đình tự bảo bản thân không hề già, chưa hề, không bao giờ già. Vậy nên khi hai người ở cạnh nhau Mẫn Đình chỉ xưng bằng em, hệt như ngày xưa.
Người càng cố gắng trốn tránh, họ càng quan tâm đến điều đó. Mẫn Đình thật sự rất quan tâm đến vấn đề tuổi tác của hai người, cách nhau tận mười bốn tuổi, hơn cả một con giáp chứ chẳng ít. Ai có thể không để tâm?
Rốt cuộc Mẫn Đình phải để yên cho Trí Mẫn ăn mình thay bữa sáng, sau đó Trí Mẫn mới gọi cho cô đồ ăn sáng. Ăn sáng xong cô ngại ngùng kéo rèm nhìn ra ngoài một chút, mặt trời đã lên quá ngọn sào nhưng hai người vẫn ở trong khách sạn.
"Hay... hay là về nhà đi."
"Ngủ thêm đi, hôm nay cũng không phải làm việc mà?"
Trí Mẫn kéo Mẫn Đình vào lòng mình, ôm nhau muốn cùng ngủ. Phải lâu lắm rồi cô mới được ôm cơ thể mềm mại nhỏ nhắn của MẫnĐình, làm sao có thể để một ngày quý giá trôi đi nhanh đến vậy.
Cả ngày hôm đó Trí Mẫn giữ Mẫn Đình ở trên giường không cho đi đâu cả, hết ngủ rồi lại ăn, rồi lại làm yêu, rồi lại ngủ. Người Mẫn Đình mệt lả nhưng lúc nào Trí Mẫn khơi gợi cô đều có thể đáp ứng, người ta nói phụ nữ ba mươi như lang, bốn mươi như hổ. Đàn bà tuổi ba mươi căng tràn nhựa sống, nhân lúc còn chưa quá già, nhưng cũng không quá trẻ con mà sống hết sức lực của mình.
Đôi khi Mẫn Đình cũng muốn lật người nhưng Trí Mẫn quá mức mãnh liệt, đành phải trân người chịu trận, cô tự trách bản thân mình quá yếu đuối, không làm lại được Trí Mẫn.
Trời dần dần ngả về tối, cả hai mặt dù không nỡ nhưng vẫn phải bịn rịn chia tay nhau ra về, ngày mai còn phải lên công ty làm việc. Trí Mẫn bọc Mẫn Đình trong chiếc áo khoác mỏng của mình, vì dáng cô vốn cao hơn nên khi Mẫn Đình mặc vào lại thấy vô cùng đáng yêu, không còn vẻ thanh lịch của chiếc áo như mọi ngày.
Đến cửa nhà hai người bịn rịn nắm tay không muốn buông tay, Mẫn Đình buồn cười nhìn gương mặt buồn bã của Trí Mẫn, rõ ràng chỉ xa nhau có một chút mà lại quyến luyến đến vậy.
"Mai gặp! Về ngủ thay đồ đi."
Mẫn Đình cố gắng tách cả hai ra nhưng Trí Mẫn lại dính như sam, nếu có thể, chắc hẳn Trí Mẫn sẽ mang hết đồ đạc mình dọn đến nhà Mẫn Đình.
Vốn Trí Mẫn không dễ tự chủ được bản thân mình, ngày xưa khi yêu Mẫn Đình cô đã không nhịn được mà chọn sống ở năm 2002, bỏ mặc tất cả. Bây giờ lại vì yêu Mẫn Đình mà lưu luyến không rời, vì yêu mà muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh người yêu.
"Nhưng nhớ..."
Trí Mẫn đứng mãi ở cổng nhìn Mẫn Đình đứng trước cửa nhà, hệt như một chú mèo cơ nhỡ mong muốn một mái ấm yên bình.
Mẫn Đình quay vô nhà cũng không đành, cô nhìn gương mặt đáng thương của Trí Mẫn, cuối cùng quyết định:
"Về nhà lấy đồ đi, rồi qua nhà chị ngủ."
"Cám ơn vợ!"
Trí Mẫn mừng rỡ như điên, nếu có đuôi, ắt hẳn cô đã quẩy đến rụng đuôi rồi.
Lật đật quay xe trở về nhà tắm rửa thay đồ, cẩn thận chuẩn bị một bộ đồ mặc cho ngày mai rồi Trí Mẫn lại lon ton chạy qua nhà Mẫn Đình. Nghe theo tiếng gọi của tình yêu khiến người ta sẽ chạy xe nhanh hơn, chưa được nửa tiếng hơn Trí Mẫn đã có mặt trước nhà Mẫn Đình, í ới gọi Đình mở cửa cho mình.
Lúc dắt xe vào nhà Trí Mẫn sững người lại khi thấy chú mèo Lilac nhìn mình chăm chăm, nó có vẻ già nua mệt mỏi, đôi mắt xệ xuống không còn vẻ tinh anh như ngày nào.
Thấy cô, nó cố tình mở to mắt ra để nhìn, nhưng hình như nó không phát hiện ra cô chính là Trí Mẫn của năm đó.
"Lilac già rồi, mấy hôm trước mới rước từ phòng khám về, bác sĩ khuyên nên cho nó ở nhà..."
Một thời gian cuối...
Bác sĩ bảo rằng cho Lilac tận hưởng không khí gia đình thêm một thời gian cuối cùng, đây cũng chính là một trong những lý do khiến Mẫn Đình quay trở lại Sài Gòn. Lilac mệt mỏi đi lại dưới chân của cô, dụi đầu vào chân cô đòi ăn, Mẫn Đình buồn buồn vuốt đầu nó, cảm nhận lông của nó đã khô xơ hơn, không còn mềm mượt như trước.
"Nó cũng quên đi nó vừa ăn ban nãy rồi, cái duy nhất nó không quên là em thôi."
Mẫn Đình bế mèo vào lòng, Lilac có thể quên đi mọi thứ, nhưng cô thì nó nhất định không quên. Chỉ cần thấy cô xuất hiện trong phòng khám nó liền quẩy đuôi lên mừng rỡ, mỗi lần như vậy nó đều khiến mắt cô cay xè. Bao nhiêu năm ở bên cạnh nhau đợi Trí Mẫn, bây giờ đợi được Trí Mẫn rồi, liệu Lilac có thể ở lại với cả hai nữa không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com